Sói Vương Bất Bại

Chương 370: Nửa người nửa quỷ, Ám Dạ Quỷ Vương ác mộng




Đây!

Thật sự là một khuôn mặt sao?

Hoặc là nói!

Thật sự là một gương mặt của con người sao?

Đôi mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai... rõ ràng có thể thấy là ngũ quan của con người, nhưng mà, trên ngũ quan lại che chi chít một lớp vảy đen!

Không sai!

Chính là vảy!

Giống như vảy cá, từng hàng, từng nhóm được khảm trên da của Ám Dạ Quỷ Vương, chẳng qua những cái vảy đó có màu đen kỳ lạ, giống như những cái vảy rất lớn trên mình Hắc Lân Tích Mãng được thu nhỏ vậy!

Sợ hãi đến ngây người!

Tiêu Nhất Thiên lập tức sợ ngây người, trước đây anh từng có rất nhiều suy đoán về thân phận thật sự, dáng vẻ thật sự của Ám Dạ Quỷ Vương, nhưng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một kết quả như vậy!

Chẳng trách!

Ám Dạ Quỷ Vương luôn đeo mặt nạ. Chưa bao giờ lộ gương mặt thật trước mặt người khác!

Hóa ra!

Gương mặt thật của ông ta không giống người thường, giống như quái vật như thế, nếu tháo mặt nạ xuống trước mặt mọi người, đoán chừng có thể dọa người thường sợ chết khiếp! "Thế nào?" “Rất bất ngờ sao?"

Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Nhất Thiên, Ám Dạ Quỷ Vương thấp giọng nói: “Có phải không giống trong suy nghĩ của cậu cho làm đúng không?" "Ha ha!" "Nhìn ra khắp nước Đại Hạ, trừ Hoàng Chủ bệ hạ ra, cậu là người thứ hai nhìn thấy gương mặt thật của tôi!”

Người thứ hai!

Nói cách khác, trước đây chỉ có một mình Đế Uyên, từng nhìn thấy gương mặt này của Ám Dạ Quỷ Vương “Cho nên!”

Tiêu Nhất Thiên rất kinh ngạc, trong lòng hơi động, vô cùng nhạy bén nắm được lỗ hổng trong lời của Ám Dạ Quỷ Vương, hỏi: "Ngoài nước Đại Hạ ra, còn có người khác từng thấy gương mặt thật của ông, đúng không?"

Nghe vậy!

Sắc mặt của Ám Dạ Quỷ Vương đột nhiên sa sầm, sự tức giận trong ánh mắt bốc lên, dường như lời của Tiêu Nhất Thiên làm ông ta nhớ lại chút ký ức không tốt đẹp trước đây, hừ lạnh nói: “Tất nhiên!” "Còn có những tên khốn khiếp biến tôi thành dáng vẻ bây giờ!”

Biến!

Tiêu Nhất Thiên nhíu mày nói: “Ông nói, đây không phải gương mặt sẵn có của ông?”

Điều này khiến cho Tiêu Nhất Thiên không khỏi thêm kinh ngạc!

Chẳng lẽ

Trên đời này có phương pháp bí mật gì, có thể biến người bình thường thành quái vật nửa người nửa yêu quái?

Gần như theo bản năng, Tiêu Nhất Thiên nghĩ tới làn da màu lam, con ngươi màu lam, thậm chí là máu màu lam của Hoắc Linh Lung, nói trong lòng: Chẳng lẽ Ám Dạ Quỷ Vương cũng trúng phải kịch độc gì đó mà để lại di chứng sao?

Ám Dạ Quỷ Vương hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy, bố mẹ thế nào có thể sinh ra đứa con như tôi?”

Đúng vậy!

Người bình thường, tuyệt đối không thể sinh ra!

Trừ khi!

Một người và một...

Đậu!

Liên tưởng đến hình ảnh như thế, Tiêu Nhất Thiên không kìm được rùng mình một cái, con mẹ nó da gà cả người nổi hết lên! "Là ai?"

Vứt những cái suy nghĩ không đầu đi, Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Là ai biến ông thành dáng vẻ quỷ quái thế này?" "Tôi có thể nói với cậu!”

Ám Dạ Quỷ Vương nói: “Điều kiện là, để tôi đi!”

Bây giờ!

Mặc dù Tiêu Nhất Thiên và Ám Dạ Quỷ Vương cùng bị thương nặng, gần như không có sức chiến đấu, nhưng mà dù sao Tiêu Nhất Thiên cũng là cao thủ Minh Cảnh hàng thật giá thật, thật sự phải đánh một sống một chết, chỉ dựa vào một cú đấm vừa rồi, ông ta tự biết không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Ông ta muốn lấy bí mật của mình, đổi một con đường sống! "Thả ông?”

Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt nói: "Kẻ thù của ông, có giá trị gì với tôi sao?"

Nói trắng ra là!

Tiêu Nhất Thiên chỉ tò mò mà thôi, còn rốt cuộc là ai tra tấn Ám Dạ Quỷ Vương thành dáng vẻ quỷ quái này, thật ra không liên quan tới Tiêu Nhất Thiên, Ám Dạ Quỷ Vương muốn mượn chuyện này để sống sót, với Tiêu Nhất Thiên mà nói rõ ràng không có lợi!

Ám Dạ Quỷ Vương nhìn thẳng Tiêu Nhất Thiên, giọng điệu kiên định nói: “Tất nhiên là có!” "Hơn nữa!" "Có giá trị phi thường với cậu!” "Bởi vì!" "Bọn họ không chỉ là kẻ thù của tôi, cũng là kẻ thù của cậu. Là kẻ thù chung của chúng ta!”

Nghe vậy!

Tiêu Nhất Thiên không khỏi sửng sốt, hỏi: “Có ý gì?”

Kẻ thù của Tiêu Nhất Thiên, ba dòng họ lớn ở Thành phố Hải Phòng cũng được, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm ở thủ đô cũng thế, đều đã bị Tiêu Nhất Thiên tự tay tiêu diệt, mà kẻ sau màn thật sự là Đế Uyên, bây giờ đang liều chết chiến đấu với Tô Tử Lam ở bên ngoài!

Trừ những người này ra!

Tiêu Nhất Thiên còn có kẻ thù nào?

Với lại!

Chung kẻ thù với Ám Dạ Quỷ Vương?

Đột nhiên!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ run lên, dường như nghĩ tới ai đó, lạnh nhạt nói: “Ông đang nói...” “Điện Huyền Vương?"

Về thân phận và tung tích của mẹ Diệp, ngay cả Đế Uyên cũng hoàn toàn không biết gì cả, Tiêu Nhất Thiên không tin Ám Dạ Quỷ Vương sẽ biết. Như vậy, nếu kẻ thù của Ám Dạ Quỷ Vương có liên quan tới Tiêu Nhất Thiên, chỉ có thể bởi vì bố của Tiêu Nhất Thiên,

Tiêu Thanh Sơn!

Trước khi đi Nam Cương!

Lúc Tiêu Nhất Thiên vào hoàng thành lần đầu tiên, Đế Uyên từng chính miệng nói, năm đó Tiêu Nhất Thiên và mẹ Diệp bị người ta hãm hại ở Thành phố Hải Phòng, ông bố Tiêu Thanh Sơn chạy đến cứu, nửa đường gặp phải người do cụ bà Tiêu phái đến tập kích giết, cuối cùng được người của điện Huyền Vương cứu!

Hoặc là nói!

Là bị người của điện Huyền Vương cướp đi!

Còn!

Rốt cuộc mục đích mà người của điện Huyền Vương đưa Tiêu Thanh Sơn đi là gì, Tiêu Thanh Sơn rơi vào tay bọn họ là phúc hay là họa, bây giờ còn sống hay đã chết!

Những chuyện này!

Tiêu Nhất Thiên không hề biết! "Thông minh!"

Ám Dạ Quỷ Vương gật đầu nói: “Chính là điện Huyền Vương!” “Bây giờ!” “Cậu cho rằng, những gì tôi nói sau đây, có thể đổi cái mạng cho tôi không?"

Nhìn Ám Dạ Quỷ Vương người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong lòng Tiêu Nhất Thiên đột nhiên có hơi lo lắng, nếu tình trạng nửa người nửa yêu của Ám Dạ Quỷ Vương bây giờ, thật sự là nhờ điện Huyền Vương ban cho, như vậy, ông bố Tiêu Thanh Sơn rơi vào tay điện Huyền Vương, sẽ có kết quả gì?

Chẳng lẽ... “Nói đi!”

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhất Thiên không hề do dự!

Thứ nhất!

Ám Dạ Quỷ Vương đã bị Tô Tử Lam chặt đứt một tay, với thực lực viên mãn cảnh của ông ta, cho dù sống, sau này cũng không tạo thành uy hiếp gì với Tiêu Nhất Thiên. Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải ngày hôm nay, Tiêu Nhất Thiên thật sự muốn giết ông ta thì có rất nhiều cơ hội!

Thứ hai!

Lúc này tình trạng cơ thể của Tiêu Nhất Thiên gần như đèn cạn dầu, không cần phải liều chết đánh một trận với Ám Dạ Quỷ Vương!

Thứ ba!

Cuộc chiến giữa Tô Tử Lam và Đế Uyên khó đoán thắng bại, so với việc giết Ám Dạ Quỷ Vương, Tiêu Nhất Thiên lo lắng cho sự an nguy của Tô Tử Lam hơn! "Nói ngắn gọn!”

Tiêu Nhất Thiên nhắc nhỏ, phía trên đầu không ngừng nố vang, không biết Tô Tử Lam thế nào! “Được!”

Ám Dạ Quỷ Vương nhẹ nhàng thở dài, nói: “Thật ra, tôi họ

Hoắc!” "Tên có một chữ Kiêu!” "Hoắc Kiêu!" “Mới là tên họ thật của tôi!" “Hoắc Mãng!" "Ông ấy là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi!" "Năm đó!" "Tôi không vâng lời phụ vương, trốn ra ngoài dãy núi Thập Vạn, rời khỏi tộc người Man ở Nam Cương, đi tới các nước, một lòng tu hành, chỉ cầu mong ngày nào đó có thể bước vào Minh Cảnh trong truyền thuyết, làm nên sự nghiệp, trở về cướp lấy ngôi vua!" "Vì thế!" “Tôi có thể không tiếc bất cứ giá nào!" “Một lần tôi có cơ hội và duyên phận được bước vào điện Huyền Vương, lúc ấy, tôi vô cùng vui mừng, bởi vì trong điện Huyền Vương có rất nhiều cao thủ Minh Cảnh, người ta đồn, bọn họ nằm giữ phương pháp bí mật tiến vào Minh Cảnh, chỉ cần được bọn họ giúp đỡ, tỷ lệ thành công sẽ cực kỳ cao!" "Nhưng mà!” “Sau khi tôi bước vào điện Huyền Vương, mới phát hiện tôi sai "Sai hoàn toàn!” "Quá sai lầm!” “Đó vốn dĩ không phải một cơ hội, mà là một cơn ác mộng, ác mộng khiến người ta sống không bằng chết!"

Nhắc tới điện Huyền Vương!

Cho dù là nhân vật như Ám Dạ Quỷ Vương, trong đôi mắt sâu xa mà u ám đó, cũng không kiềm chế được mà hiện ra sự sợ hãi khó có thể miêu tả! rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.