Một ngàn cấm vệ quân, dưới sự thống lĩnh của Yến Đông Dương rời khỏi Đông Cung của Thái Tử, cả quãng đường đi về hướng tây, mạnh mẽ điên cuồng đi thẳng thẳng đến phủ Sói Vương!
Đông cung của Thái Tử cách mười dặm ở sườn phía Đông hoàng thành!
Mà phủ của Sói Vương lại ở sườn phía Tây hoàng thành.
Cũng mười dặm!
Một ngàn cấm vệ quân đi xa, những gia quyến ở Đông Cung may mắn tránh được một kiếp bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng khom người cúi đầu về phía hai mẹ con Đế Thần, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Tam Hoàng Tôn anh minh cơ trí, biết rõ tiên cơ nên mới bảo vệ Đông Cung không bị mất đi. Cứu tính mạng của chúng tôi!"
"Sau này lúc Thái Tử điện hạ không ở đây, chúng tôi sẽ nghe theo Tam Hoàng Tôn và Thái Tử Phi, như Thiên Lôi sai đầu đánh đó!"
"Vượt lửa vượt sông cũng không chối từ!" Lúc này sao bọn họ còn có thể không rõ chứ, Đế Thần không lựa chọn chạy trốn trước không phải hại bọn họ, mà đang cứu bọn họ!
Nhưng đối với chuyện bọn họ đang tỏ lòng trung thành, Để Thần lại như không nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cấm vệ quân càng lúc càng đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần, đồng tử hơi co lại, trong đầu lại nghĩ:
Ông nội làm như vậy là có ý gì?
Giữ Đông Cung là vì lo lắng mạng của bố, chú sáu Đế Khâm thống trị nên mới để chú ấy đến hành bọn họ không?
Phủ Sói Vương lần này hẳn là hoàn toàn xong đời đi rồi nhỉ?
Những thị dân bá tánh vây quanh trước cửa Đông Cung giống như thủy triều đi theo một ngàn cấm vệ quân, điên cuồng hướng về phủ Sói Vương. Sói Vương Tiêu Nhất Thiên bị định tội, muốn biết phủ Sói Vương sẽ có kết cục gì!
Dọc đường đi mọi người bàn tán sôi trào, rất nhiều người đều móc điện thoại ra gửi tin tức ra ngoài!
Vì thế!
Chuyện xảy ra trước cửa Đông Cung dùng tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng được lan truyền khắp toàn bộ thủ đô, làm lòng người hoảng sợ, mà Sói Vương Tiêu Nhất Thiên lập tức trở thành kẻ địch của toàn dân, là nghịch tặc phản nước trong cảm nhận của mọi người!
Đây đúng là hiệu quả mà Đế Uyên muốn, cũng là cục diện mà Yến Đông Dương muốn thấy.
Bên trong phủ của Lục hoàng tử! Người mà Đế Khâm phái đi tất nhiên cũng nhận được tin tức trước tiên. Vừa rời khỏi Đế Tiêu không lâu, đám người Đế Lăng đã hoả tốc trở về!
"Lục đệ!"
Đế Tiêu vội la lên: "Em nói xem trong hồ lô của phụ hoàng rốt cuộc có thuốc gì?"
"Vậy mà lại để đồ con dê nhát chết Đế Thần kia đóng giữ Đông Cung!"
"Chẳng lẽ anh hai đã chết nên phụ hoàng muốn lướt qua mấy đứa con như chúng ta, ban lại vị trí Đông Cung cho đứa cháu Đế Thần kia?"
Tiêu Nhất Thiên bị định tội nên phủ Sói Vương cũng chịu liên lụy!
Những chuyện này đều nằm trong suy đoán của bọn học, nên không cảm thấy bất ngờ lắm!
Đế Hạo lập công nên cho anh ta chút thể diện!
Chuyện này bọn họ cũng có thể hiểu, hơn nữa cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng để Đế Thần thay thế Đế Hạo, tiếp tục chiếm cứ Đông cung của Thái Tử, Đế Uyên sắp xếp như thế lại khiến cho bọn họ có chút căm phẫn, giống như miếng thịt mỡ đến miệng rồi mà con mẹ nó lại bị người khác cướp trở về!
Tức nghẹn!
"Đừng nóng vội!"
"Đừng nóng vội!"
"Anh tạm thời đừng nóng nảy!"
Sắc mặt âm trầm của Đế Khâm cũng không quá đẹp, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vẫn là câu nói kia, mặc kệ phụ hoàng muốn làm gì thì chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận, tuyệt đối không thể làm trái ý ông ấy!"
"Thế cục trong thủ đô hiện tại đang sóng ngầm mãnh liệt, rút dây động rừng, đoàn sứ thần Đại Hoa sắp tới rồi, lúc này phụ hoàng công bố kết quả chiến đấu ở Nam Cương cũng là dụng ý của ông ấy!"
"Chúng ta chỉ cần xem như sống chết mặc bay là được!"
"Không làm thì ít nhất sẽ không làm sai chuyện!"
"Hiểu không?"
Sau khi trấn an Đế Tiêu và đám người Đế Lăng, tuy rằng bọn họ vẫn rất giận, nhưng mà cái chết của Đế Hạo đã gần ngay trước mắt, bọn họ cũng không dám thật sự làm xằng làm bậy, đang muốn oán giận vài câu thì đột nhiên truyền đến tiếng bước chân từ sân sau!
Quay đầu nhìn thì thấy Lâm Thanh Uyển từ sau nhà chậm rãi đi đến, bên cạnh còn có hai tỳ nữ đi theo!
Mang thai hơn hai tháng, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy bụng Lâm Thanh Uyển thay đổi lắm, cô ta đi về phía vài vị hoàng tử khác rồi hành lễ, sau đó nói với Đế Tiêu: "Tứ điện hạ, tôi có một câu không biết có nên nói không!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Từ lần trước sau khi Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng nhảy vào biệt thự nhà họ Lâm diệt người của Lâm thị, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn ở trong phủ của Đế Khâm, quan hệ giữa hai người không cần nói cũng biết!
Đế Tiêu nói: "Có gì cứ nói đừng ngại!"
"Đế Hinh!" Lâm Thanh Uyển nói thẳng: "Nếu tôi nhớ không nhớ lầm thì hẳn là lúc này quận chúa Điện hạ đang ở trong phủ Sói Vương?"
Nghe vậy!
Khuôn mặt vốn đã khó coi của Đế Tiêu lập tức trầm
xuống!
"Cô muốn nói chuyện gì?"
Đế Tiêu lạnh nhạt nói: "Đồ con bất hiếu kia hiện tại đã cắt đứt quan hệ bố con với tôi, chẳng lẽ cô không biết sao?"
Chuyện của Đế Hinh chính là nỗi đau trong lòng Đế Tiêu, Lâm Thanh Uyển đột nhiên nhắc tới làm ông ta rất khó chịu!
"Cốt nhục chí thân!"
"Huyết mạch tương liên!"
"Sao có thể chỉ dựa vào dăm ba câu là có thể dễ dàng đoạn tuyệt được?"
Lâm Thanh Uyển lại không cho là đúng. Nhắc nhở nói: "Hiện giờ Sói Vương Tiêu Nhất Thiên đã bị định tội, phàm là người trong phủ Sói Vương có lẽ đều sẽ không có kết cục tốt!"
"Nếu như Tứ điện hạ niệm tình cha con, trong lòng còn có một tia thương xót thì đừng ngại tự mình đến phủ Sói Vương một chuyến, đón quận chúa điện hạ về phủ để tránh thiên kim bị tai ương cá trong chậu!"
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt!
Đế Khâm vừa nói xong thì không làm gì nữa. Không làm gì sai thì có thể sống chết mặc bay, Lâm Thanh Uyển đột nhiên chạy tới nói Đế Tiêu đến phủ Sói Vương cứu người, đây không phải đang đối nghịch với Đế Khâm sao?
Hơn nữa!
Thanh danh bên ngoài của Lâm Thanh Uyển được gọi là mưu trí vô song, tàn nhẫn độc ác, hiện tại vậy mà lại nói cái gì mà "lòng thương xót", quả thực rất buồn cười!
"Cô đang dạy tôi phải làm việc thế nào sao?"
Để Tiêu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Uyển, có chút Đế Khâm cũng nói: "Tuy rằng đứa bé Hinh kia ngoan tức giận!
cố tùy hứng, nhưng nó dù sao cũng là huyết mạch của hoàng tộc, là cháu gái của phụ hoàng, tôi nghĩ cho dù phụ hoàng có hạ lệnh niêm phong phủ Sói Vương thì cũng không đến mức liên lụy đến nó!"
"Lúc này chạy đến cứu người chỉ sợ không ổn!" Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn về phía Đế Khâm!
"Điện hạ!"
Lắc đầu nói: "Tôi kiến nghị Tứ điện hạ lúc này bên chạy tới phủ Sói Vương đón quận chúa điện hạ về trong phủ, thật ra đây không phải là vì cứu quận chúa điện hạ, mà vì cứu Tứ điện hạ!"
"Nếu như không cứu thì đến lúc đó sẽ gặp tai ương để cá trong chậu. Không chỉ quận chúa điện hạ không qua khỏi, mà chỉ sợ Tứ điện hạ cũng khó may mắn thoát khỏi!"
Câu nói này làm mọi người kinh ngạc không thôi! "Ö?"
Đồng tử của Đế Khâm đột nhiên co lại, nhíu mày hỏi: "Lời này là sao?" "Điện hạ nghĩ lại lại!"
Lâm Thanh Uyển nói: "Đoàn sứ thần Đại Hoa sắp vào kinh, đến đây để ngưng chiến, mấy năm nay Sói Vương Tiêu Nhất Thiên trấn thủ Bắc Cảnh, nhiều lần phá tan sự xâm lấn của quân đội Đại Hoa, lần này trong Đoàn sứ thần Đại Hoa có tử địch của Tiêu Nhất Thiên, đó là Ngao Tuấn Thần!"
"Hoàng Chủ bệ hạ công bố kết quả Nam Cương trước khi Đoàn sứ thần Đại Hoa vào kinh, đã phán Tiêu Nhất Thiên tội phản quốc. Đơn giản là muốn cho thấy thái độ, biểu đạt thành ý trong hiệp nghị ngừng chiến tiếp theo!"
"Mà Đại Hoa lại hận Tiêu Nhất Thiên thấu xương, đoàn sứ thần vào kinh biết được vợ con bạn bè của Tiêu Nhất Thiên đều ở trong phủ Sói Vương, bọn họ sẽ làm thế nào?"
Nghe vậy!. ngôn tình sủng
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi. Trong lòng đều run lên!
Đế Khâm nói: "Ý của cô là, phụ hoàng phái người niêm phong phủ Sói Vương, nhưng những người trong phủ Sói Vương có thể sẽ giao cho đoàn sứ thần Đại Hoa xử trí sao?"
Ngừng chiến!
Sao có thể dễ dàng như vậy?
Đại Hoa Quốc binh hùng tướng mạnh, diện tích là gần như gấp đôi nước Đại Hạ, trước kia Bắc Cảnh có Tiêu Nhất Thiên trấn thủ, không mất chút gì, nhưng hiện tại Tiêu Nhất Thiên lại bị Đế Uyên tính kế, chắc chắn sẽ phải chết! Bắc Cảnh!
Còn giữ được sao?
Vậy mà lúc này Đoàn sứ thần Đại Hoa lại này giảng hòa. Hiển nhiên cũng đã tính toán chuyện đình chỉ chiến trang ở Bắc Cảnh trước khi Đế Uyên động thủ với Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng dưới tình huống nghị hòa ngưng chiến mà nước Đại Hoa lại chiếm ưu thế rất lớn đó, không còn gì nghi ngờ nữa, điều kiện ngưng chiến đối với nước Đại Hạ mà nói, nhất định cực kỳ bất lợi!
Để Uyên nhất định phải đưa ra một ít sự thỏa hiệp và nhường nhịn!
Trong phủ Sói Vương.
Ngoài vợ con Tiêu Nhất Thiên ra thì toàn là thành viên xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn, nếu Đoàn sứ thần Đại Hoa đã mở miệng muốn thì Đế Uyên sao có thể không cho?
"Không tệ!"
Lâm Thanh Uyển gật đầu nói: "Điện hạ nghĩ lại đi!"
"Nếu như những người trong phủ Sói Vương do Hoàng Chủ bệ hạ tự mình xử lý như lời điện hạ nói, thì Quận chúa điện hạ có huyết mạch hoàng tộc có lẽ sẽ không bị liên lụy!"
"Nhưng đổi lại là đoàn sứ thần Đại Hoa thì sao?" "Một khi Quận chúa Điện hạ nằm trong tay bọn họ thì sẽ có kết cục gì?"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cực kỳ xúc động
Sắc mặt Để Tiêu càng thêm xanh mét! Lâm Thanh Uyển nhìn Đế Tiêu một cái, nói tiếp: "Tam Điện hạ nghĩ đi!"
"Lần ký kết hiệp nghị ngưng chiến này cực kỳ bất lợi với nước Đại Hạ chúng ta, nếu Hoàng Chủ bệ hạ bị bắt phải thỏa hiệp, phải nhẫn nhục, nếu lan truyền ra ngoài tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng cho uy danh Hoàng Chủ bệ."
"Đến lúc đó, nếu quận chúa điện hạ nước Đại Hạ rơi vào trong tay Đoàn sứ thần Đại Hoa, ngay trong thủ đô, dưới chân thiên tử, một khi quận chúa điện hạ xảy ra chuyện gì thì sẽ có hậu quả gì?"
"Quần chúng càng tức giận phẫn nộ hơn!"
"Tiếng oán than dậy trời đất!"
"Vì để làm dịu lại tiếng kêu than oán giận của dân chúng, Hoàng Chủ bệ hạ sẽ cần kéo một kẻ chết thay, dùng thủ đoạn độc ác khác để dời đi lực chú ý của người trong thiên hạ!"
"Mà kẻ chết thay này..."
"Ha ha!"
"Tứ điện hạ là phụ thân của quận chúa điện hạ. Còn có ai thích hợp hơn ngài sao?"
Nói xong!
Lâm Thanh Uyển lại lần nữa nhìn về phía Đế Tiêu, trên trán Đế Tiêu đã toát mồ hôi lạnh!
Lâm Thanh Uyển phân tích cực kỳ hợp tình hợp lý! Tuy rằng Lâm Thanh Uyển là một người phụ nữ,
nhưng cô ta lại được gọi là mưu trí vô song, cô ta thấy rõ cục diện hiện nay hơn rất nhiều người, tầm mắt của cô ta đúng là xa không biết bao nhiêu lần so với người thường. Đế Khâm trầm ngâm một lát, nhìn về phía Đế Lăng, hỏi: "Bát đệ, cậu cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này..."
Đế Lăng do dự nói: "Đệ cảm thấy chuyện cô Lâm nói, không thể không đề phòng!"
Sau đó Đế Khâm nhìn về phía Đế Tiêu, không đợi anh ta mở miệng, Đế Tiêu đã cắn răng nói: "Bây giờ tôi sẽ đến phủ Sói Vương!"
"Cho dù trói cũng phải trói đứa nghịch tử kia về trong phủ!"
Dứt lời!
Xoay người rời đi, ông ta thật sự bị sự phân tích của Lâm Thanh Uyển dọa sợ, quả thực đúng là người ngồi trong nhà, nồi lại rơi từ trời xuống, không chuyện lớn chỉ Sợ chuyện bất ngờ, nếu đúng như dự đoán của Lâm Thanh Uyển thì hậu quả không dám tưởng tượng
Phủ Sói Vương!
Lúc Để Tiêu dẫn người đi vào phủ Sói Vương, toàn bộ phủ Sói Vương đã bị một ngàn cấm vệ quân vây quanh, mà ngoài vòng vây rất lớn đó, dân chúng vây xem tấp nập như biển người, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi!
"Tránh ra!"
"Tránh hết ra!"
Người của Đế Tiêu dẫn đến ép những người bên trong để chừa ra một con đường, Để Tiêu nhanh chóng tiến lên, cấm vệ quân canh giữ ngoài cửa phủ Sói Vương nhìn thấy ông ta thì sôi nổi hành lễ: "Tứ hoàng tử điện hạ!" "Tứ hoàng tử điện hạ!"
Đây là Tứ hoàng tử, bọn họ tất nhiên không dám ngăn cản!
Sắc mặt Để Tiêu âm trầm, bước chân không ngừng, ngẩng đầu thoáng nhìn qua tấm bảng "phủ Sói Vương" thật lớn trên cánh cửa, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào trong phủ Sói Vương!