Sói Thuần Mèo

Chương 65




"Nhỏ này làm trò gì vậy? Đang battle gay cấn đi hát bài thiếu nhi?"

"Thì kệ đi, bọn yêu nhau có đứa nào bình thường đâu!"

"Nhưng nghe giọng cũng hay! Cách thể hiện cũng tự nhiên!"

"Trông bánh bèo tiểu thư quá!"

"Tôi thấy xinh mà!"

Thẩm An Ngọc ôm cây guitar trên tay, vừa gảy đàn vừa ngân nga hát, ánh mắt sánh ngời niềm tự tin nhìn thẳng xuống chúng khán giả đông đúc, đầu nhẹ lắc, chân nhẹ đung đưa theo nhịp. Vẻ ngoài trong sáng hồn nhiên, kết hợp với giọng hát thanh thanh như sơn ca, những người có thành kiến về hành động của cô cũng lần lượt bị chinh phục.

"♩ Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp, Cừu Lười Biếng, Cừu Sôi Nổi

Cừu Chậm Chạp mềm mại, cùng Sói Đỏ và Sói Xám... ♩"

Rất nhanh Dịch Khánh Tùng bắt đầu nhảy theo nhạc nền do Thẩm An Ngọc trình bày. Hắn không ngờ cô còn có tài đàn hát tuyệt như vậy! Xem ra cô còn rất nhiều điều hay ho mà hắn chưa được khám phá ra hết!

Điệu Locking của Dịch Khánh Tùng lúc này khiến người khác có cảm giác hắn đang rong ruổi như đàn cừu đang vui chơi trên đồng cỏ xanh như lời bài hát do cô gái kia đang ngân nga.

"Ấy, trên túi cô ấy có đeo một con Cừu Vui Vẻ kìa!"

"Ha ha! Này là 'phu thê đồng lòng tát biển Đông cũng cạn'!"

"Vừa xem nhảy vừa được ăn cơm chó miễn phí, im fine!"

"♩ Đừng chỉ coi tui là một chú cừu ♩

♩ Cỏ xanh dưới sự thay đổi của tui trở nên thơm mát ♩

♩ Trời cao dưới sự thay đổi của tui càng thêm biếc xanh ♩

♩ Mây trắng dưới sự thay đổi của tui càng trở nên mềm mại ♩

♩ Đừng coi tui chỉ là một chú cừu bee~! ♩"

Thẩm An Ngọc giả giọng cừu kêu vang một tiếng, âm thanh ngọt ngào trong trẻo phát lớn qua loa khiến hầu hết các chàng trai ở đây đều mặt đỏ tim run. Bọn họ cuồng nhiệt vỗ tay, hô lớn:

"Mẹ kiếp! Cái tiếng cừu đó làm tao không khỏi nghĩ đến cái không nên nghĩ!"

"Nghe ngọt như mía lùi vậy! Không biết khi làm tình âm thanh thế nào!"

"Im mẹ đi, mày không thấy người yêu nó còn ở đây à?"

"Sợ đéo gì!"

Tên đó bất chấp còn đang đứng ở đầu hàng, vênh váo kênh kiệu, tiếp tục buông những lời không hay: "Thằng đó may thật, đêm đêm nghe cừu kêu!"

Dịch Khánh Tùng nghe rõ mồn một những gì tên đó vừa thốt ra nhưng vì đang biểu diễn nên đành tạm gác sang một bên. Hắn quay qua nhìn Thẩm An Ngọc vẫn không hay biết gì, ngây ngô vừa lúc lắc đầu vừa đung đưa chân, vô tư đàn hát. Tiếng cừu kêu ban nãy của cô nghe thật quyến rũ...

"♩ Cừu nhỏ thông minh không thể nào tưởng tượng được ♩

♩ Mỗi ngày tâm trạng đều vô cùng vui vẻ ♩

♩ Mỗi ngày đều đuổi theo mặt trời ♩" Đến phần điệp khúc tiếng guitar càng thêm vui nhộn hơn, Thẩm An Ngọc thể hiện ca khúc vừa nhí nhảnh vừa đáng yêu đúng với bản chất của một bài hát thiếu nhi.

Màn battle chẳng biết từ khi nào trở thành màn biểu diễn kết hợp giữa Dịch Khánh Tùng, Timi và Zombi. Ba người họ chỉ là những người đam mê nhảy xa lạ, lại có thể phối hợp với nhau ăn ý như thể đã ở chung một đội đã lâu. Những người xung quanh không vì trận chiến bị bỏ dở mà buồn chán, bọn họ nhiệt tình cổ vũ, lại thêm giàn nhạc cụ cùng Thẩm An Ngọc hòa âm biến bài nhạc thiếu nhi trở thành thể loại nhạc House sôi động mạnh mẽ.

"♩ Có khó khăn hay vướng bận tui cũng sẽ không đau lòng ♩

♩ Dù nguy hiểm có trước mắt tui cũng sẽ không hoảng loạn ♩

♩ Cho dù đàn sói có tới tui cũng phải vui chơi trò chơi cho thật đã~ ♩

♩ Lúc nào cũng luôn vui vẻ, nụ cười luôn vây quanh ♩

♩ Cho dù vấp ngã tui cũng tự đứng lên, không bao giờ chán nản ♩

♩ Bất cứ lúc nào cũng sức mạnh cho mọi người cười thật vang~ ♩

♩ Tuy tui chỉ là một chú cừu! ♩"

Thẩm An Ngọc vừa hát vừa nở nụ cười thật tươi, ánh mắt sáng rỡ như sao làm tâm trạng người xung quanh cũng ngập tràn hân hoan giống như lời bài hát "Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám" này, những ngón tay xinh quạt trên thân đàn một đoạn nhạc dạo, đến thời điểm thích hợp môi xinh cong lên: "Beee~"

"Aaa! Tôi không chịu nổi nữa rồi!"

"Tôi là con gái còn muốn gục luôn tại đây!"

"Kêu tiếng cừu lần nữa đi em gái ơi!"

"Em đáng yêu quá trời!"

Dịch Khánh Tùng, Timi, Zombi sau khi phối hợp nhảy với nhau xong ba người vui vẻ bắt tay nhau rồi chính thức mỗi người một ngả. Zombi cầm áo rời đi, Timi trở lại đội nhạc cụ và Dịch Khánh Tùng đi tới trước mặt Thẩm An Ngọc ngầm dùng thân mình che khuất cô. Không cho bất cứ ai nhìn ngắm!

Con cừu con này lại dám chạy lung tung quyến rũ người khác!

Thẩm An Ngọc được Dịch Khánh Tùng gỡ đàn ra hộ, cô vừa nhìn hắn đỡ đàn vừa ngước lên nhìn hắn. Trên trán hắn dày đặc mồ hôi cũng chẳng làm hắn xấu đi, ngược lại càng thêm quyến rũ nam tính. Mái tóc được buộc chỏm đã sớm ướt một mảng lớn nơi chân tóc, hương mồ hôi thoang thoảng ngai ngái hòa cùng hương thơm nam tính vấn quanh mũi, Thẩm An Ngọc càng ngửi lại càng mê đắm.

"Sếp đẹp trai quá mức rồi! Em không chịu nổi!"

Dịch Khánh Tùng hài lòng, nhẹ đeo guitar lên người mình quay qua Thẩm An Ngọc: "Song ca một bài không? Em hát hay lắm!"

"Oa, sếp còn biết đàn hát nữa sao?"

"Hồi sinh viên tôi có học qua!"

***

Truyện được đăng tải tại:

1) WordPress: Động Hổ

2) Blogger: Động Hổ

3) Facebook: Hắc Tiểu.Hổ

4) MangaToon/NovelToon: Tiểu Hổ

5) Wattp.ad: TieuHo1408

*WordPress, Blogger so với Facebook, MangaToon/NovelToon và Wattp.ad 20 chương ai muốn đọc toàn bộ thì qua Facebook liên hệ với Hổ.

**Ngoài năm trang trên những trang khác đều là nguồn ăn cắp, xin vui lòng tìm trang chính chủ đọc để bảo vệ quyền lợi của tác giả!

***Mới cập nhật thêm Wattp.ad

***

Thẩm An Ngọc bỏ điện thoại ra, vào phần âm nhạc mở lên cho Dịch Khánh Tùng nghe qua.

Khán giả xung quanh thấy hai người kia như chốn riêng tư, tự do thể hiện thân mật, giờ lại còn định đàn hát cho nhau nghe nữa. Nhưng một người đàn ông đẹp trai vừa nhảy giỏi, vừa ca hay đàn tốt quả thật rất ưu tú, cô gái đó có giọng ca không tồi, quả thật rất đáng mong chờ màn song ca của hai người họ.

Timi năng nổ kiếm cho Dịch Khánh Tùng thêm một micro đeo tai sau đó trở lại hàng ghế khán giả, bỏ điện thoại ra quay chụp.

Các nhạc cụ chủ động nhường sân chơi cho đôi tình nhân, lắng nghe điệu nhạc dạo du dương được những ngón tay xương dài hoàn mỹ của Dịch Khánh Tùng gảy lên.

Tim Thẩm An Ngọc đập mạnh theo từng nốt nhạc do Dịch Khánh Tùng tạo lên. Cô biết sếp là một người đàn ông hoàn mỹ, cô không ngờ so với tưởng tượng hắn hoàn mỹ hơn rất nhiều. Từ gia thế, tiền tài, sự nghiệp, nhan sắc, tài năng đều hoàn hảo đến khó tin. Người ta nói, ông Trời cho bạn cái gì sẽ lấy đi của bạn cái đó lại ưu ái cho Dịch Khánh Tùng nhiều đến vậy, biến hắn thành một con người xé những trang giấy chứa bao câu chữ hoa mỹ nhất bước ra.

Những cô gái dưới hàng khán giả, không vì bên cạnh Dịch Khánh Tùng là Thẩm An Ngọc bọn họ vẫn hô hào cuồng nhiệt, vẫn ôm giấc mộng hồng của thiếu nữ, mạnh dạn gào thét tỏ tình cho bằng được.

Nhạc nền qua đi, Thẩm An Ngọc tự tin hát lên những câu ca đầu tiên:

"♩ Giấu đi mảnh dằm trong tim ♩

♩ Dù có tìm kiếm cũng chỉ vậy thôi ♩

♩ Vốn đã trầm mặc, cuối cùng cũng buông thả vì người ♩

♩ Mực thẫm khó nhuốm tâm tư ♩

♩ Đêm lạnh khó gửi tương tư ♩

♩ Đôi khi trầm mặc, đôi khi nhớ nhung ♩"

Âm thanh trong trẻo cao cao thanh thanh, đi thẳng vào trái tim người nghe...

Dịch Khánh Tùng bạc môi mỏng, mấp máy đóng mở hát tiếp những câu ca tiếp theo: "♩ Là ai ly biệt sinh bệnh tương tư ♩"

Hắn mới chỉ hát đúng một câu thôi đã khiến bao cô gái dưới hàng khán giả rung động mạnh mẽ. Giọng hắn trầm khàn ấm áp, âm vực thấp nhẹ nhàng du dương. Không chỉ các cô gái đó, mà cả Thẩm An Ngọc không thoát nổi sự mị hoặc qua giọng hát của hắn.

Cô muốn cưới người đàn ông này ngay bây giờ được không?!

Dịch Khánh Tùng tinh ý nhìn ra tâm tư của Thẩm An Ngọc, nhếch môi cười tà mị, tiếp tục hát tiếp những câu sau:

"♩ Chớ hỏi thiên nhai cũng chớ hỏi ngày về ♩

♩ Tiếc thay chẳng ai thấu hiểu ♩

♩ Tơ tình đứt đoạn, ấm lạnh tự hiểu ♩"

"♩♩ Là ai sinh bệnh tương tư ♩♩

♩♩ Chớ hỏi thiên nhai cũng chớ hỏi ngày về ♩♩

♩♩ Tiếc thay chẳng ai thấu hiểu tâm tư của ta ♩♩"

Hai loại âm thanh, một trầm thấp dịu dàng, một cao trong ngọt ngào hòa quyện lẫn nhau, tựa ly caffe sữa thơm lừng làm bao người mê mẩn. Dịch Khánh Tùng, Thẩm An Ngọc người gảy đàn, người ngân nga hát mắt đối mắt, thâm tình nhìn nhau...

Từ họ muốn bao nhiêu tình có bấy nhiêu tình, là ước mơ của biết bao cặp tình nhân muốn có được người bạn đời ưng ý.

Nhưng họ nào biết một sự thật, sự thật rằng giữa hai người không tồn tại thứ tình cảm đó!

Mà có, cũng chỉ là xuất phát từ một phía...

"♩ Giấu đi mảnh dằm trong tim ♩

♩ Dù có tìm kiếm cũng chỉ vậy thôi ♩

♩ Vốn đã trầm mặc, cuối cùng cũng buông thả vì người ♩"

Dịch Khánh Tùng vừa hát lên, những cô gái phía dưới chẳng hiểu sao lại mủn lòng rớm lệ. Họ không hiểu sao âm thanh họ được nghe này sao lại trầm thấp bi thương như vậy, giống như chủ nhân của nó muốn thông qua nó giải tỏa sự đau đớn sâu thẳm bên trong tâm tư.

Nực cười thật, những người không nên hiểu đều đã hiểu, còn người nên hiểu vẫn ngây ngô cùng hắn hòa âm thể hiện cho đến cuối bài.

Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc sau khi hoàn thành màn trình diễn, bọn họ toan trả lại đồ cho Timi thì các khán giả phía dưới đồng loạt hô lớn với mong muốn họ có thể ở lại biểu diễn thêm bài nữa. Hai người nắm tay nhau, chân thành cúi người: "Cảm ơn mọi người đã lắng nghe! Chúc mọi người một ngày vui vẻ!"

"Hai người đẹp đôi lắm đấy!"

"Giọng hát cũng rất hợp nhau, nghe rất hay!"

Không biết người nào khởi xướng mà toàn thể khán giả đều đồng loạt hô lớn: "Hôn đi! Hôn đi!..."

Dù sao Thẩm An Ngọc cũng không phải chưa từng hôn Dịch Khánh Tùng, hai người quay qua nhìn nhau dò xét đối phương, như thần giao cách cảm hai người tiến lại gần với nhau hơn.

Dịch Khánh Tùng nhẹ nhàng bám một tay lên bả vai Thẩm An Ngọc, tay còn giữ nhẹ sau đầu cô. Cô cũng rất hợp tác, vòng tay ra sau gáy hắn. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, ôn nhu dịu dàng, gương mặt đối phương đang ở ngay trước mặt, ngay trước tràng pháo tay rầm rộ họ môi chạm môi.

Những đôi tình nhân khác mượn không khí lãng mạn này, cũng thân mật môi lưỡi. Tựa một buổi lễ tôn vinh sự đẹp đẽ thiêng liêng của thứ được gọi hai tiếng "tình yêu".

Dịch Khánh Tùng rời khỏi môi Thẩm An Ngọc, ngay trước mặt mọi người hào hùng nói lớn: "Thẩm An Ngọc, anh yêu em..."

Ngay khi hắn vừa nói xong câu đó, một tiếng nổ cực đại được phóng qua loa phát thanh của khu trung tâm làm toàn thể mọi người đinh tai nhức óc vội vàng bịt đôi tai mình lại, câu nói vừa rồi của hắn cũng vì đó mà bị lãng quên một cách tàn nhẫn.

Người cần nghe cũng chẳng thể nghe được rõ ràng!

Tạm bỏ qua điều đó, Dịch Khánh Tùng thay vì lo cho mình, hắn lại ra sức che tai của Thẩm An Ngọc. Cô thấy hắn vì cô quên mình, cũng đem hai ngón tay trỏ đang rảnh rỗi của mình nhẹ nhàng chạm nhẹ lên tai hắn, giúp hắn che đi những âm thanh hỗn loạn.

Dịch Khánh Tùng ngây người nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nhân tình đối diện...

Cô có biết, cô làm như vậy sẽ khiến hắn không cách nào thoát được khỏi bể tình này hay không?

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một giọng nói cực kỳ quen vang lên: "Tiểu Tùng, An An! Hai đứa bây đang ở đâu tại sao chị gọi không ai bắt máy vậy?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.