Sói Thuần Mèo

Chương 5




Vĩnh Thiên Kỳ làm ở bộ phận lập trình, thang máy lên tới tầng thứ mười hắn buộc rời đi. Trước khi rời khỏi thang máy hắn quay lại vẫy vẫy tay chào: "An An gặp em sau nhé!"

Thẩm An Ngọc gật đầu cười thân thiện. Giờ trong thang máy chỉ còn cô, Tiêu Mỹ Vân và những nhân viên khác.

Tiêu Mỹ Vân rốt cuộc không kìm được tò mò, hỏi: "Anh chàng này thích cậu sao?"

Thẩm An Ngọc không chút e thẹn, gật gật đầu: "Hình như thế, với lại tớ cũng đẹp mà!"

"Xí, kiêu ngạo quá đấy!"

"Hì hì!"

"Ủa mà sao lại đi ôm con người ta vậy?"

"Tớ vô tình gặp được ở trong canteen, thấy anh ấy sắc mặt không tốt hỏi han vài câu mới biết mẹ anh bị bệnh nặng nên tớ ôm anh ấy an ủi vậy thôi!"

"Vậy thôi?" Tiêu Mỹ Vân lắc đầu ngán ngẩm: "Nói hay nhỉ! Cậu làm vậy người ta thích là đúng rồi!"

Cửa thang máy mở ra, hai cô cùng các nhân viên khác rời khỏi thang máy vừa đi bộ đến phòng mình làm việc vừa rôm rả trò truyện, Tiêu Mỹ Vân nghiêm giọng nhắc nhở: "Cậu vô tư quá rồi đấy, ai cũng ôm cho được!"

Thẩm An Ngọc cười hiền: "Mẹ tớ bảo xã hội đã phức tạp, mình còn cố tình làm lơ đi thì làm gì còn cái tốt trong xã hội!"

"Biết là thế, nhưng không cần nhất thiết phải ôm người ta đâu!"

"Vì tớ là bùa bình an mà!"

"An An ngốc!"

Hai cô cùng nhau bước vào gian phòng dành cho bộ phận dành cho đội ngũ chuyên về thiết kế đồ họa và thiết kế xây dựng marketing. Thẩm An Ngọc tốt nghiệp trường đại học có tiếng trong thành phố về đồ họa và marketing, nhưng cô lại thiên về thiết kế đồ họa hơn. Tuy nhiên đôi lúc cô cũng lên ý tưởng cho việc marketing sản phẩm, khả năng sáng tạo của cô là vô hạn. Vào làm ở đây một năm thực tập sinh, một năm chính thích tính ra cũng hơn hai năm cô cũng đã nhận được hai giải do công ty tổ chức.

Khi hai cô vừa vào trong, các đồng nghiệp có mặt ở đó từ trước đều quay qua thân thiện chào hỏi: "An An, Tiêu Tiêu chào nhé!"

"Mới nghỉ một hôm mà chúng tôi nhớ hai cô quá!"

"An An tôi muốn ăn cô!" Một đồng nghiệp nam lớn tiếng trêu chọc, hắn cố tình nói sai rồi ngập ngừng tự sửa lại: "Ý tôi là ăn kẹo của cô!"

Thẩm An Ngọc ném cho cây kẹo trong túi áo về phía hắn, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy giơ cao cây kẹo cười khoái chí: "Cảm ơn nhé!"

Một vài người vào sau, rôm rả mở lời chào vui vẻ. Mọi người cũng hết sức nhiệt tình chào đáp lại. Có vài người theo thói quen hướng thẳng chỗ Thẩm An Ngọc mà tới xin kẹo trước khi trở lại chỗ ngồi.

Khi bắt đầu giờ làm ai nấy cũng đều hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng trao đổi với nhau rồi lại tiếp tục trở lại công việc. Không gian lặng thinh, chỉ vang vẳng những tiếng gõ bàn phím máy tính cùng click chuột. Thời gian cứ vậy trôi qua, loáng cái đã đến giờ ăn trưa. Mọi người rầm rộ kéo nhau đến canteen của từng tầng, ăn uống no nê xong trở lại chỗ làm nghỉ ngơi trước khi đến giờ làm việc.

Thẩm An Ngọc thay vì nghỉ ngơi giống như mọi người, cô lại cắm đầu vào máy tính để hoàn thành công việc còn dang dở của mình. Tính cô là vậy, sẽ ăn không ngon ngủ không yên khi bỏ lại công việc chưa hoàn thành của mình.

Đang nghiêm túc nhìn vào màn hình, bỗng từ đâu trưởng bộ phận tức Lê Hoa Thy đi tới đưa cho cô một sấp tài liệu dày cộp: "Đầu giờ chiều cậu đem cái này lên cho sếp nhé!"

Mặt Thẩm An Ngọc nghệt ra, giống như đang chẳng thể tin nổi hỏi lại một lần nữa: "Cậu muốn tớ mang tài liệu lên nộp cho sếp?"

"Đúng rồi!" Lê Hoa Thy mặt như không có gì vô cùng chắc chắn gật đầu đáp.

"Tớ tưởng việc này là của trưởng bộ phận chứ?"

Tuy rằng Lê Hoa Thy cùng độ tuổi với Thẩm An Ngọc nhưng kinh nghiệm ngành nghề đã lâu năm, cô là thiên tài trong lĩnh vực này nên đã được thăng cấp lên làm trưởng bộ phận từ lúc mới quay trở lại xin vào làm chính thức. Thời gian làm trưởng bộ phận không lâu, nhưng trong phòng này chẳng ai là không nể cô từ lớn đến nhỏ, một mực tôn trọng.

"Vậy là An An không biết rồi!" Một anh đồng nghiệp hơi ngoái người lại vui vẻ giải thích những câu hỏi trong lòng Thẩm An Ngọc: "Trong công ty không có quy định đem tài liệu lên là người đứng đầu bộ phận, chỉ có báo cáo thôi em."

"Sếp kiểm tra tài liệu rất gắt gao, nên để các nhân viên chính thức trên một năm buộc phải lên nộp để tiện được sếp hướng dẫn cho tiến bộ lên. Mặc dù sếp rất đáng sợ còn nghiêm khắc nữa! Lần đầu tớ mang lên bị sếp dọa cho suýt khóc luôn tại chỗ!" Tiêu Mỹ Vân vốn vào trước Thẩm An Ngọc một năm, lại cộng thêm hai năm thực tập sinh do có năng lực nên đã được xét duyệt nhân viên chính thức ngay khi còn trong thời gian làm thực tập.

"Xong về đến đây thì khóc luôn còn gì!" Một anh đồng nghiệp cất lời, khiến cả bộ phận bật cười còn Tiêu Mỹ Vân mặt đỏ bừng mắng.

Cô gắt: "Im đi!"

"Mà phòng mình dạo mấy tháng nay đổ lại bị sếp ghét, mỗi lần mang tài liệu lên toàn bị phê bình, mỗi tác phẩm phải sửa đi sửa lại mấy lần trời. Nên mỗi lần nhắc tới đối với chúng ta đều là cơn ác mộng!" Tiêu Mỹ Vân xì xào bên tai Thẩm An Ngọc dọa cô nàng tái xanh mặt mũi. "Cậu cũng là người của bộ phận này, nên cũng phải cùng mọi người chịu chung nỗi đau này chứ!"

"Gì kỳ vậy?" Thẩm An Ngọc như mếu máo quay qua Lê Hoa Thy cầu cứu, cô ấy thương cô nhất mà! Nhưng không, cô ấy cười mỉm dịu dàng và ôm sấp tài liệu đặt lên lòng cô như đã ấn định sẵn nhiệm vụ nguy hiểm này cô buộc phải làm không thể chối từ.

"An An ngoan, đi đi chút về mọi người mua kẹo cho cậu!" Lê Hoa Thy từ phía sau đẩy lưng Thẩm An Ngọc đi về phía cửa, cô còn tự tay mở cánh cửa ngăn nhỏ đóng giữa hai bàn làm việc ở hai dãy song song cho cô.

"Anh gọi điện đặt cho em luôn!" Một anh đồng nghiệp giơ cao chiếc điện thoại đã vào một trang mua bán điện tử, mặt cười tươi tắn như hoa.

"Nhưng..."

"Chúc em bình an trở về!"

Thẩm An Ngọc khóc không ra nước mắt. Đồng nghiệp của cô đang vẫy vẫy tay tiễn cô đi trước một đoạn.

"Nhưng tớ không nhớ đường ra thang máy!"

Rầm!

Trên đầu Thẩm An Ngọc có con quạ bay ngang trước đoàn người vì câu nói của cô mà ngã từ trên ghế xuống đất.

Làm như lạ lắm với tiểu sử ba ngày đi làm đầu tiên lạc đường 19 lần của cô ấy!

"Bái phục cậu luôn! Mới sáng đi xong đã quên rồi!" Lê Hoa Thy đứng dậy phủi phủi quần áo, cô ray ray trán tiến lại gần Thẩm An Ngọc dúi tay vào trán cô một cái, gắt khẽ: "Thẩm tiểu thư, mời đi theo tớ!"

"Dạ!" Thẩm An Ngọc cười hì hì, ôm chắc đống tài liệu trên tay lò dò theo sau Lê Hoa Thy mà không hề hay biết chiếc điện thoại yêu dấu đang bị cô bỏ quên nằm khóc trên bàn làm việc.

***

"Thẩm tiểu nhớ chưa? Phòng sếp ở tầng 60! Từ cửa thang máy cậu rẽ hướng phải, thêm một đoạn rẽ hướng trái, thêm đoạn nữa lại rẽ hướng trái là tới!"

Khi Thẩm An Ngọc đi vào trong thang máy rồi Lê Hoa Thy vẫn cẩn thận dặn dò cô một lần nữa. Thấy cô gật đầu lia lịa mới an tâm quay người trở về làm việc. Thẩm An Ngọc thở dài đóng cửa thang máy lại, bấm số 60 trên màn hình rồi lùi lại về phía sau dựa lưng lên tường.

Thang máy bắt đầu chuyển động dần dần đi lên, điều này khiến chân Thẩm An Ngọc bủn rủn. Cô thở hắt ra, ngồi bệt xuống đất gọn một chỗ nơi góc vuông tường thang máy. Lấy trong túi áo thanh kẹo socola, dùng răng xé vỏ chầm chậm gặm nhấm.

Thẩm An Ngọc là người sợ độ cao, bình thường vì thể diện nên mới miễn cưỡng đứng cùng mọi người. Cô luôn phải tìm chỗ để dựa, cái cảm giác bị bọc trong khối chữ nhật lớn do tác động máy móc mà di chuyển lúc lên lúc xuống thật đáng sợ. Giờ không có ai, cô mới bày ra bộ dạng này. Đậu má, bình thường lên tầng 14 cô đã sợ chết khiếp rồi huống chi là tầng 60. Lại còn chuẩn bị tâm lý bị sếp mắng chứ!

Ai khóc nỗi đau này?

***

Dịch Khánh Tùng phong độ trong bộ Âu phục đen, cổ áo sơ mi buông hững hờ hai cúc đầu. Khuôn mặt hắn đẹp như tượng tạc, tuấn mỹ vô cùng, góc nghiêng sắc nét không góc chết, mày kiếm, mũi thẳng, mắt ngọc đen lạnh lẽo thâm trầm khó đoán, thêm đôi môi mỏng gợi cảm từng vẽ lên nụ cười chế nhạo bao kẻ bại trận dưới chân hắn. Sau khi khảo sát qua các bộ phận chạy Demo tại tầng thứ 18, hắn quyết định trở lại tầng 60 của mình.

Tuy rằng hắn là Chủ tịch công ty, nhưng không bao giờ phân chia cao thấp với các nhân viên. Nhân viên thế nào, ông chủ thế đấy cho nên ngoại trừ xây riêng thang máy dành cho khách ra, bình thường người làm Chủ tịch như hắn vẫn đi chung thang máy của các nhân viên.

Ngón tay dài bấm nút, thân hình cao lớn lại cô liêu tịch mịch kiên nhẫn đứng chờ thang máy mở cửa.

'****!'

**** Khánh Tùng thoáng ngạc nhiên khi bắt gặp một cô nhân viên đang ngồi bệt dưới đất, thu gọn mình vào một góc thang máy tay ôm tài liệu, tay cầm kẹo socola nhóp nhép nhai như chốn không người. Hắn có chút tò mò, muốn biết cô dung mạo ra sao.

Thẩm An Ngọc thấy có người chuẩn bị vào thang máy, cô vội ăn nốt miếng kẹo rồi ôm đống tài liệu đứng dậy. Chẳng hiểu vì sao lại để tuột tay, làm các tờ giấy thi nhau rơi xuống đất tạo lên mớ hỗn độn không nên có, cả nền thang máy bị giấy phủ trắng phau, có vài tờ bay ra ngoài, chạm lên đôi giày Âu đen sang trọng của Dịch Khánh Tùng. Cô hốt hoảng kêu lên: "Ôi tài liệu của tôi!"

"Làm sao đây! Trời ơi! Sếp mà biết sẽ mắng mình chết!" Thẩm An Ngọc nhăn nhó mặt mày, suýt chút nữa òa khóc tại chỗ. Cô cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, vội vàng ngồi xuống thu gom lại đống giấy tờ lộn xộn.

Dịch Khánh Tùng thu lại biểu cảm bất ngờ trước đó của mình, cúi xuống nhặt mẩu giấy trên giày mình và các tờ khác vương vãi bên ngoài. Ánh mắt đen như ngọc vô ý hiện lên nét cười, khóe môi cũng khe khẽ nhếch lên. Thật không ngờ lại gặp yêu nghiệt này ở đây, nhưng có vẻ như cô không nhớ gì tới hắn thì phải!

Sáng hôm đó, lúc cô chủ động rúc vào lòng hắn, hắn đã kịp mở mắt nhìn ngắm dung mạo cô. Vẫn thanh âm ngọt ngào đêm đó, kể từ khi cô vừa mở lời hắn liền nhận ra cho dù cô vẫn chưa có ngẩng mặt lên.

Cuối cùng cũng có thể nhặt lại đống tài liệu, Thẩm An Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đứng gọn vào một góc tường. Chợt một sấp giấy chìa ra trước mặt cô, theo phản xạ cô ngước lên nhìn. Ôi chúa ơi! Một anh siêu cấp đẹp trai, khéo còn hơn mấy idol nổi tiếng trên ti vi nữa!

"Cầm lấy!"

Giọng nói lạnh tanh lại vô cùng uy quyền vang lên, Thẩm An Ngọc không dám chậm trễ nhanh chóng đón nhận. Cô len lén liếc người đàn ông đẹp đẽ kia đang bấm nút trên thang máy, lưng hắn thật cao lại trông rất vững vàng. Được ôm một cái thì còn gì bằng!

Mà, hình như anh ta cũng lên tầng 60 thì phải!

Thẩm An Ngọc lấy trong túi áo nắm kẹo cuối cùng, chìa ra truớc mặt Dịch Khánh Tùng khiến hắn ngạc nhiên nghi hoặc nhìn cô. Cô thấy vậy cười vui vẻ, cất lời giải thích: "Quà cảm ơn vì vừa nãy anh đã giúp!"

"Không có gì!" Dịch Khánh Tùng nhàn nhạt nói, hướng ánh mắt về phía trước cửa thang máy và không hề có ý đón nhận quà cảm ơn của yêu nghiệt bên cạnh.

"Anh cầm lấy đi, ngon lắm đấy!" Thẩm An Ngọc vẫn ngoan cố giữ nguyên vị trí nắm kẹo, tiếp tục nài nỉ:"Không em thấy áy náy lắm!"

Nhanh lên đi chứ! Cô sắp đứng không vững rồi!

Dịch Khánh Tùng đành phải miễn cưỡng đón nhận, liếc qua đống kẹo vừa được chuyển cho mình trên tay rồi cất gọn vào trong túi áo. Mấy cái kẹo vày giống với số kẹo hôm trước cô đã để lại cho hắn, tuy rằng hắn không thích của ngọt nhưng vì của cô hắn sẽ trân trọng chúng. Mà hình như yêu nghiệt này có chứng sợ độ cao? Dịch Khánh Tùng cười thầm, ánh mắt lóe tia hài hước. Yêu nghiệt này thật đáng yêu!

Con số chỉ thị trên thang máy dần nảy lên những con số lớn hơn, 30... 40... 50... 55...

Từ nãy tới giờ Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc không ai nói với ai một lời. Khoang buồng thang máy chật hẹp lại tồn tại hai thế giới riêng biệt vô tận.

Sắp tới tầng 60 rồi, cô nên gọi điện hỏi lại Lê Hoa Thy cho chắc ăn không tự tìm chắc tới giờ tan làm cô cũng chưa thể hoàn thành nhiệm vụ mất!

Nghĩ là làm, Thẩm An Ngọc cho tay vào túi áo tìm điện thoại. Nhưng ngoài vỏ kẹo với kẹo ra cô chẳng tìm thấy gì cả. Thôi chết! Để quên ở bàn làm việc mất rồi!

Thẩm An Ngọc mếu máo nhưng chẳng dám khóc. Cô chợt nhận ra, bên cạnh cô cũng có người muốn lên tầng 60. Hỏi hắn ta xem, biết đâu hắn sẽ giúp cô thì sao?

"Anh gì ơi... anh cho em hỏi!" Thẩm An Ngọc lấy hết dũng khí ngước mắt lên hỏi người đàn ông nãy giờ đứng im như tượng bên cạnh. Khi hắn dùng cái nhìn thay lời đáp, cô vui vẻ đứng lên không quên cẩn thận ôm chặt đống tài liệu trong tay. "Anh cũng lên tầng 60 ạ?"

"Ừ!" Người kia nhàn nhạt đáp.

"Anh có biết văn phòng Chủ tịch ở đâu không ạ?"

"Biết!"

"Anh có thể chỉ đường giúp em không?"

Dịch Khánh Tùng gật đầu không nói, người bên cạnh ấm ức cắn môi phồng má lại chẳng dám làm gì. Hắn nhếch khóe môi cười, lúm đồng tiền lâu lắm rồi mới có dịp xuất hiện. Đẹp không lời nào có thể diễn tả, tiếc là yêu nghiệt kia không có trông thấy.

Cô thật sự không nhớ gì về đêm đó rồi!

Cũng thật giỏi, lại hiển nhiên để mình hắn nhớ. Dần dần hắn sẽ khiến cô nhớ ra và trừng phạt cô thật thích đáng!

'Tinh!'

Cửa thang máy mở ra, Dịch Khánh Tùng sải bước đi trước. Hắn đơn giản là đang đi bộ ấy vậy đã khiến Thẩm An Ngọc theo không kịp, toàn phải gồng mình bước như chạy theo sau giống như một cái đuôi nhỏ của Dịch Khánh Tùng. Hắn nhếch khóe môi cười khi trông thấy vẻ mặt cau có của cô.

"Cậy chân dài nên bắt nạt người ta à, sao đẹp trai mà bẩn tính thế!" Thẩm An Ngọc không dám nói lớn, lẩm bẩm trong miệng. Cứ ngỡ chẳng ai nghe thấy lại lọt toàn bộ đều vào tai người kia không xót một chữ nào.

Sau một hồi quẹo trái, vòng phải cũng tới được "đích đến". Thẩm An Ngọc có chút bất ngờ khi người đàn ông kia tự tiện mở cửa đi vào bên trong, cô lò dò bước theo sau. Người đó thản nhiên đi tới chiếc bàn làm việc kê trên bục giữa phòng, ung dung kéo ghế da ngồi xuống, thanh âm trầm thấp vang lên lại nặng như đá khiến người ta ngộp thở.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.