Sói Thuần Mèo

Chương 47




Hàn Danh đứng trước cửa phòng giam sau một thời gian chờ đợi với tâm trạng phấn khích, hắn có thể tưởng tượng được cảnh con tinh tinh đực và con ả Thẩm Mỹ Hạnh đã xảy ra chuyện gì. Nằm rên bởi một con tinh tinh, thật thú vị!

Nhưng... khi hắn nghĩ đến đây ánh mắt bỗng chốc tràn ngập sát khí, sắc mặt hắn đen như than, khiến thằng đàn em vừa đẩy cửa mở ra ngoái lại nhìn sợ hãi. Ông chủ hắn làm sao vậy? Không phải tâm trạng vừa rồi của hắn ta rất tốt sao?

Hàn Danh tức giận đùng đùng, trước sự khó hiểu của thằng đàn em xông thẳng vào bên trong phòng giam. Cảnh tượng trước mắt hắn hoàn toàn không giống với những gì hắn đã tưởng tượng. Kẻ đau đớn thống khổ ở đây không phải người hắn mong muốn, mà là con tinh tinh đực hung hãn.

Một cỗ đen xì khổng lồ nằm bất động dưới sàn nhà...

Hắn nâng mắt nhìn người phụ nữ với tấm thân trên trần trụi vừa ngồi phịch xuống giường, trên nước da trắng nõn xuất hiện những vết xước cùng máu đỏ, tựa hoa nở trên nền tuyết trắng, đẹp đến nhức nhối. Trong tay cô siết chặt chiếc áo lem nhem vài vệt máu còn mới, cô ngước mắt nhìn lại hắn, đôi con ngươi dưới ánh đèn sáng rỡ như sao lại bén lạnh sự căm hận đến đỉnh điểm.

Cô kiêu ngạo cười nhạt trong khi lồng ngực vẫn đang phập phồng thở gấp: "Mày rất thất vọng phải không?"

"..."

Hàn Danh đi nhanh về phía Thẩm Mỹ Hạnh, bề ngoài ra vẻ tức giận khi không thể chứng kiến việc mình mong muốn, nhưng trong lòng hắn nhẹ nhõm lạ thường. Người phụ nữ này quả thật rất bản lĩnh cũng rất cơ trí, có thể sử dụng áo siết cổ một con tinh tinh đực to lớn khỏe mạnh đang điên loạn cho tới chết. Hắn toan vươn tay chạm về phía cô, bỗng cả người cô mền nhũn, theo quán tính ngã nằm xuống giường, bất động.

Hàn Danh quay qua tên đàn em: "Mang con súc vật vô dụng kia đi!'

"Vâng."

Tên đàn em gọi thêm vài tên khác khiêng con tinh tinh tội nghiệp vứt lại vào cũi sắt sau đó đẩy nó ra ngoài, chúng không quên đóng cửa lại và thầm hiểu chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.

Khi không gian chỉ còn lại Hàn Danh và Thẩm Mỹ Hạnh đang nằm bất động trên giường, hắn nhếch môi cười xảo quyệt, đem khóa quần kéo xuống, thô lỗ lật ngửa người Thẩm Mỹ Hạnh, xỏ xuyên qua ống quần đùi mỏng manh ngắn ngủn, đi thẳng vào bên trong, giao hợp một cách nửa yêu nửa hận!

***

Kể từ ngày hôm đó, Dịch Khánh Tùng đối với Lưu Tiểu Vy luôn có một khoảng cách nhất định, không còn dịu dàng dễ gần như trước, hắn tàn nhẫn vạch rõ ranh giới chủ tớ giữa hai bên, không hề để ý đến cảm xúc của cô như thế nào. Hắn bình thường sẽ về nhà cùng mẹ con cô dùng cơm như một gia đình nhỏ, nhưng giờ đã chẳng còn như xưa nữa. Hắn không ăn bên ngoài cũng tự nấu tự ăn, ăn xong cũng tự cất dọn, không còn phiền hà đến hai mẹ con cô dẫu cho hắn là chủ nhà còn hai mẹ con cô là người làm cho hắn.

Hai mẹ con cô tự thống nhất với nhau, sẽ không cùng ngồi trên bàn ăn của thiếu gia nữa, mẹ con cô nấu xong sẽ bầy trên bàn cho Dịch Khánh Tùng dùng bữa, còn hai người tới chỗ của những người làm khác và ăn bữa cơm dành riêng cho người làm đúng nghĩa.

Dịch Khánh Tùng cũng không một lời ý kiến, ngấm ngầm đồng thuận.

Lưu Tiểu Vy ngồi trên chiếc ghế xích đu mà cô thích nhất kể từ khi tới đây sinh sống, cô thường ngồi đây ngắm nhìn vườn cây đủ loại hoa cỏ xanh tươi xinh đẹp, ngắm nhìn bầu trời, thưởng thức gió lộng, thưởng thức hồ cá koi trong vắt phía trước để chìm đắm trong suy tư của riêng mình. Cô cười đắng ngắt, nếu là trước kia thiếu gia sẽ không hề ngần ngại đến và ngồi ngay bên cạnh bầu bạn với cô. Lắng nghe cô trải lòng, cho cô lời động viên.

Giờ thì hết rồi! Thiếu gia còn chẳng thèm nhìn cô dù chỉ là một cái thoáng qua. Tất cả... tất cả đều bị con ả hồ ly tinh nào đó cướp mất!

Thiếu gia là của cô! Cô sẽ không từ bỏ đâu!

Cô cứ nghĩ đến một ngày nào đó thiếu gia mang một ả hồ ly về đây và bắt cô gọi ả là thiếu phu nhân lại cảm thấy nhói lòng. Đáng lý ra vị trí thiếu phu nhân đó là của cô mới đúng!

Tất cả là do ả hồ ly tinh đó bỏ bùa thiếu gia mới khiến thiếu gia mê đắm như vậy!

Khuôn mặt xinh xắn của Lưu Tiểu Vy nhăn nhó khó coi, ánh mắt đậm chất sự hận thù, nhặt một viên sỏi dưới đất ném mạnh về phía đàn cá koi đủ màu đang bơi túm tụm lại một chỗ, dọa bọn chúng sợ hãi bơi tản ra, nháy mắt ẩn sạch dưới đáy hồ. Mặt hồ trong xanh in cả bóng mây vắng tanh, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bỗng có một giọng nói thanh thoát vang lên, ngữ điệu mềm mại cao quý lại vô cùng thị uy từ xa vang lên: "Chỉ là một đứa người làm lại dám làm tổn thương đàn cá koi? Cô chán làm ở đây rồi phải không?"

Lưu Tiểu Vy quay mặt về phía phát ra giọng nói ấy, trước mắt cô là một cô gái ngoại lai với thân hình siêu mẫu gợi cảm trong bộ váy trắng ôm sát, hai bên tay áo được may bằng vải ren trắng trong suốt tôn lên đôi cánh tay thon nhỏ mềm mại. Mái tóc cô ấy màu nâu sữa xõa dài, dưới bầu trời xanh nổi bật đẹp đẽ. Gương mặt cô ấy mang nét thanh tú đặc trưng của người Đông Nam Á, bờ môi hơi dày đỏ mọng quyến rũ, điểm đặc biệt nhất là đôi mắt màu xanh lá ấy, tựa mùa tảo nở hoa vào những ngày nắng của hồ Trị An, tỉnh Công Danh.

Đằng sau cô ấy còn có một cô gái khác, phong cách nghiêm chỉnh đĩnh đạc, trên người mặc áo sơ mi trắng khoác ngoài áo vest đen và chiếc quần vải cùng màu, chân đi đôi giày gót ba phân da đen, trên mắt đeo cặp kính trong. Sắc mặt không có bất kỳ một biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh lùng khó gần.

Lưu Tiểu Vy giấu đi nỗi sợ hãi vô hình trong lòng, nghi hoặc nhìn người trước mắt mình: "Cô là ai? Tại sao lại vào đây?"

Đường Hân Nghiên bị Lưu Tiểu Vy chọc cười, bờ môi hơi dày nhếch lên ngạo nghễ. Cô gái ăn mặc nghiêm chỉnh bên cạnh cô đi nhanh đến trước mặt Lưu Tiểu Vy, không hề báo trước vung cao tay giáng cho cô một cái tát thật mạnh. Cô cảm thấy trong miệng mình có thứ gì đó tanh tanh, một tay ôm mặt che đi bên má bị đánh đến đỏ rát, tay còn lại chạm nhẹ bên khóe môi, sắc mặt cô thoáng biến đổi khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trên tay mình...

"Một đứa người làm như cô cũng dám chất vấn Đường tiểu thư!"

Lưu Tiểu Vy nghe đến ba chữ "Đường tiểu thư" bàng hoàng mở to mắt. Người này là Đường Hân Nghiên, thanh mai trúc mã của thiếu gia?

Tuy thiếu gia không nhắc tới chuyện này nhưng quản gia của lão phu nhân đã từng nói cho mẹ con cô biết về Đường Hân Nghiên là ai, đối với Dịch Gia có vai trò gì, đối với thiếu gia là thân phận gì. Không ngờ cô lại được gặp mặt Đường tiểu thư, lại còn vô ý đắc tội cô ta!

Đường Hân Nghiên xuất thân cao quý, tính tình vô cùng kiêu ngạo, sẽ chẳng để một đứa người làm như cô vào trong mắt. Cũng giống như thiếu gia vậy, từ đầu đến cuối chỉ xem cô là một đứa người làm, đến tư cách làm bạn cũng không có.

Lưu Tiểu Vy thầm cười nhạo chính mình, mày thật thảm hại!

Người đi bên cạnh Đường Hân Nghiên bất thình lình quát to: "Còn ngồi ngây ra đó làm gì? Còn không đứng lên chào Đường tiểu thư!"

Lưu Tiểu Vy vội vàng đứng dậy, khom lom cúi thấp mình, nhỏ giọng nói: "Tôi thành thật xin lỗi Đường tiểu thư vì đã bất kính với cô!"

Đường Hân Nghiên bấy giờ mới mở lời: "Thôi được rồi Lily!"

Lily nghe tiểu thư nói vậy cũng thu lại bộ dạng hung hãn vừa rồi của mình, cô nhẹ nhàng bước sang bên cạnh nhường đường cho Đường Hân Nghiên đi qua.

Đường Hân Nghiên điềm đạm nói: "Dù sao cô ta cũng là người làm của anh Tùng, nên để anh ấy giải quyết. Nhưng..."

Ánh mắt Đường Hân Nghiên nhìn sang chiếc xích đu đang chuyển động nhẹ nhàng bởi tác động của Lưu Tiểu Vy khi đứng lên trở nên khó chịu, âm vực vẫn nhẹ nhàng cao quý nhưng lại như con dao sắc bén đâm cho Lưu Tiểu Vy một nhát chí mạng: "Cái xích đu này bị bẩn rồi, đem bỏ!"

Sao cô có thể không nhìn ra sự miệt thị từ lời nói của Đường Hân Nghiên? Cô ta xúc phạm cô, cô có thể nhịn. Nhưng đây là thứ lưu giữ những kỷ niệm giữa cô và thiếu gia, cô ta ỷ mình thân phận cao sang mà muốn làm gì thì làm sao?

Lưu Tiểu Vy bất chấp tôn ti trên dưới, quát lớn: "Đường tiểu thư đừng có quá đáng! Cô có quyền gì muốn bỏ chiếc xích đu này chứ?"

Đường Hân Nghiên bước về phía trước, khoảng cách giữa cô và Lưu Tiểu Vy càng lúc càng gần, cô cười khinh bỉ: "Ở Dịch Gia này tôi có mọi quyền hành, tôi có thể làm những gì tôi muốn. Kể cả bỏ cái xích đu bị cô vấy lên sự nghèo hèn, kể cả đuổi cô khỏi đây, thậm chí là cả thành phố Lộc Khang này!"

Lưu Tiểu Vy thoáng sợ sệt trước khí thế bức người từ Đường Hân Nghiên, nhưng cô vẫn rất ngang ngược, không hề có ý sẽ khuất phục trước bảo bối của Đại tướng đội quốc phòng này: "Số phận của chiếc xích đu này và cả tôi đều do thiếu gia định đoạt, ngoài thiếu gia ra tôi không nghe bất cứ lời của ai hết. Đường tiểu thư, mong cô tự trọng!"

Nhìn gương mặt trắng trẻo đáng yêu của Lưu Tiểu Vy bị sưng đỏ một bên má, Đường Hân Nghiên ngoài mặt bình lặng, nhưng trong lòng đã sớm cười hả hê: "Cô nghe lời chủ mình là một chuyện tốt và cô cũng nên học cách nghe lời tôi trước khi tôi chính thức trở thành thiếu phu nhân của cô trong tương lai!"

Lưu Tiểu Vy sững người khi nghe xong câu nói đó của Đường Hân Nghiên. Không lẽ người con gái thiếu gia yêu là cô ta?

Họ còn tính tới cả chuyện hôn nhân, thậm chí đã sớm mặc định vai trò cho cô ta trong căn nhà này?!

Đường Hân Nghiên giơ tay lên ra hiệu cho Lily, Lily nhấc điện thoại gọi đi, chẳng mấy chốc đã có bốn tên vệ sỹ trong bộ vest và kính râm đen đi vào. Hai tên đi đầu bước tới cạnh chiếc xích đu, ngay trước mắt Lưu Tiểu Vy gỡ rời tháo xuống và mang đi. Hai tên khác bê theo chiếc xích đu mới, cũng ngay trước mắt Lưu Tiểu Vy lắp lên chiếc xích đu mới toanh.

Đường Hân Nghiên thản nhiên ngả mình ngồi xuống xích đu, kiêu ngạo hướng mắt về phía Lưu Tiểu Vy. Khi Cô chưa hiểu cô ta muốn làm gì thì Lily bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Mau tới đẩy xích đu cho Đường tiểu thư, vinh hạnh của một đứa nghèo hèn như cô đấy!"

"..."

Lưu Tiểu Vy không dám phản bác, đi ra sau lưng Đường Hân Nghiên nhẹ nhàng đẩy xích đu. Lily bên ngoài tiếp tục miệt thị: "Cô tốt nhất phục vụ Đường tiểu thư cho đàng hoàng, thân thể tôn quý của tiểu thư mà có mệnh hệ gì ngài Đường và Đường phu nhân nhất định không tha cho cô và gia đình cô. Bản thân vốn đã nghèo hèn, cố gắng sao đừng để đến cơ hội ăn xin ngoài đường cũng không có."

Lưu Tiểu Vy nghe vậy chỉ biết cắn răng nhịn nhục đẩy xích đu cho Đường Hân Nghiên, nếu đẩy xích đu không thì không nói nhưng Đường Hân Nghiên cố tình làm chiếc xích đu đập mạnh vào người cô mỗi khi chiếc xích đu đẩy về phía sau. Cô nhịn!

Tại sao thiếu gia có thể mê muội hạng đàn bà khinh thường người khác với cái thái độ hách dịch như thế này?

Ả được mỗi cái danh phận cao quý ra còn cái gì xứng với thiếu gia chứ?

Thiếu gia quả thật đã bị ả ta mê hoặc rồi, nếu không sao một người thông tuệ như thiếu gia trở nên hồ đồ ngu muội như vậy!

Dì Lưu lẳng lặng từ xa, đã sớm quan sát hết toàn bộ mọi chuyện, nhìn con gái mình bị con ả giàu có hách dịch bắt nạt lòng bà sôi lên sùng sục cùng với đôi mắt đỏ ngầu. Hận không thể chạy thẳng ra đó đem con ả giết chết sau đó ném thẳng xuống hồ cho cá koi ăn sạch sẽ. Ả là người Dịch Khánh Tùng yêu? Cũng là nguyên nhân khiến con gái bà bị hắn làm tổn thương? Bất kể là ai, cứ làm con gái bà buồn phiền bà sẽ cho bọn chúng trả giá!

Kể cả dùng phương thức tàn độc nhất!

Bà đã chẳng còn gì để mất, cũng chẳng còn thứ gì để dè chừng e ngại!

Dịch Khánh Tùng tuy đối tốt với mẹ con bà nhưng hắn cũng không được phép từ chối con bà, khiến con bà đau khổ đến vô hồn không có sức sống!

Không chỉ Dịch Khánh Tùng, mà còn cả Dịch Gia này bà đều cho bọn chúng biến mất trong tương lai sắp tới!

Sau khi làm xong mọi thứ, bà sẽ đi tìm người chồng tội nghiệp của bà ở dưới suối vàng...

Khóe mắt già nua của dì Lưu chảy dài một giọt lệ trong vắt, bà dứt khoát lau đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.