Sói Thuần Mèo

Chương 1




Quán bar Lamenter mang vẻ ngoài xa hoa bậc nhất cả nước, tông màu đỏ chủ đạo, đan xen những dây led trắng nhấp nháy láp lánh. Vẻ ngoài tráng lệ sa hoa, nhìn qua cũng biết nơi đây thuộc nơi hội tụ những tiểu thư công tử có tiếng ăn chơi trác táng. Nhìn nơi này người ta thường nghĩ ở đây chỉ đón tiếp những người có tiền, có địa vị, còn những kẻ thấp hèn chỉ xứng đáng nhận được cái nhìn nửa con mắt đầy khinh bỉ. Nhưng thực chất nơi này chỉ cần có khả năng chi trả, giàu hay nghèo, tổng tài hay lao công đều được chiêu đãi đàng hoàng không phân biệt địa vị.

Nên chẳng trách được vì sao nơi như vậy cũng có một đội nhân viên văn phòng tới giải trí!

Thẩm An Ngọc cùng đồng nghiệp nữ trong văn phòng lập nên một đội những cô gái độc thân... là độc toàn thân. Hai mươi năm tuổi đầu ngoài mùi vị hôn trai ra cô chưa từng trải qua những chuyện khác, nghe các bà chị có chồng cùng phòng khoe khoang chuyện ân ái vợ chồng nói rằng rất thú vị, vô tình lại cố ý kích thích sự tò mò của những con nai tơ chưa trải "sự đời" như đám Thẩm An Ngọc.

Đội những cô gái độc thân gồm có ba người là Tiêu Mỹ Vân, Lê Hoa Thy và bao gồm cả Thẩm An Ngọc. Bọn họ chọn vị trí trên tầng để dễ bề quan sát xem có tìm được đối tượng nào phù hợp rồi chơi tới bến. Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, chi bằng quẩy quên lối về một hôm. Thời đại rồi, chẳng ai đặt nặng tiết tháo phụ nữ, nam nữ bình đẳng, chỉ cần đi đúng luật giao thông, đạt chuẩn luật giáo dục và không phi phạm pháp luật chẳng ai có quyền cấm ép.

Ba người như ba đóa hoa dại đơn thuần đang cố khoe sắc chốn phồn hoa, mặc trên mình những bộ đồ vài trăm tính cả phụ kiện còn chưa quá một triệu. Nhưng cũng chẳng thể cấm được các cô nở rộ, không ít người đi ngang để lại cái liếc nhìn thèm khát cùng vài lời ngỏ ý hợp tác làm bạn đồng hành cho cuộc vui sa đọa giới trưởng thành đêm nay.

Tiêu Mỹ Vân khoác tay anh chàng đẹp trai mới quen, vẫy vẫy mấy ngón tay xinh xắn về mấy cô bạn đáng yêu: "Thật ngại quá, bổn tiểu thư có hẹn rồi. Gặp lại sau nhé!"

Thẩm An Ngọc, Lê Hoa Thy liếc xéo nửa ghen tỵ nửa xua đuổi.

Lê Hoa Thy bĩu môi: "Xì, có gì hay cơ chứ! Tớ sẽ tìm được người tốt hơn!"

Thẩm An Ngọc nén lấy trong túi xách viên kẹo dâu tây, theo thói quen dùng răng xé vỏ bỏ miệng ngậm ngon lành. Vị ngọt thanh thanh kết hợp với chút vị chua dịu dàng đặc chưng của dâu tây làm sắc mặt cô thêm tươi tắn, dâu tây thật thơm!

Cô lấy thêm cái kẹo nữa, huých tay vào người Lê Hoa Thy: "Ăn kẹo không?"

Lê Hoa Thy mở to mắt kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm An Ngọc từ trên xuống dưới: "Cậu có thật tới đây tìm tình một đêm không?"

Thẩm An Ngọc thu tay lại, liếc xéo Lê Hoa Thy: "Ý gì?"

"Biết cậu bình thường nghiện của ngọt, nhưng đây là quán bar đó!"

"Bar có cấm mang kẹo vào đâu?"

"Chịu cậu luôn đấy!" Lê Hoa Thy lắc đầu ngán ngẩm.

Thẩm An Ngọc tự ái bĩu môi: "Vậy phải làm gì?"

"Uống rượu!"

Lê Hoa Thy kiêu ngạo đáp, cô vươn tay chạm vào li rượu vang trên bàn toan nhấc lên thì từ đâu một giọng nói trầm ấm chen vào: "Các người đẹp đến tìm bạn giường sao?"

Theo phản xạ Thẩm An Ngọc và Lê Hoa Thy ngước nhìn chủ nhân giọng nói. Thẩm An Ngọc bị dọa cho nuốt chửng cả viên kẹo đang ngậm, vì kích thước còn khá lớn làm cô khó chịu ho khan.

Còn Lê Hoa Thy thì khỏi nói, cô trừng mắt đẹp không hề vui vẻ gắt gỏng: "Đi đi! Mau soi lại mình trong gương đi!"

Người trước mặt hai người không phải một chàng thanh niên trẻ, mà là một ông chú đã có tuổi. Dáng dấp tròn ục ịch, mí mắt dày mỡ híp lại, chiếc bụng phệ kéo căng chiếc áo sơ mi đang cố lưu luyến bấu lấy chiếc cúc sắp bục chỉ.

Ông chú bị người đẹp xúc phạm, vừa thẹn vừa giận: "Đừng coi thường người khác!"

Lê Hoa Thy đứng bật dậy, khuôn mắt điểm trang phấn son xinh đẹp cau lại: "Cút về nhà chăm vợ đi ông già! Mất cả hứng!"

Sự khó chịu của Lê Hoa Thy kéo theo cái nhìn của những người khác, các anh chàng trẻ ga lăng đồng loạt lên tiếng: "Đi đi, người ta đã không thích rồi!"

"Già rồi còn không tôn trọng phụ nữ!"

"Đi đi, sức còn bao nhiêu đâu mà tìm gái!"

"Con người ta xinh đẹp thế kia còn cần loại như ông sao?"

Ông chú xấu hổ đỏ bừng mặt, ông trừng mắt lườm Lê Hoa Thy, chỉ tay thẳng vào mặt cô vừa đi lùi vừa nói: "Được lắm! Cứ chờ đấy!"

"Ai thèm chờ ông chứ, đồ điên!"

Ông chú đi khuất, Thẩm An Ngọc cầm tay Lê Hoa Thy nhẹ kéo cô ấy ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi: "Đừng giận nữa, giận sẽ nổi mụn da không còn đẹp đâu!"

Lê Hoa Thy thở hắt ra một hơi: "Bực thật! Tiêu Mỹ Vân chắc đang tận hưởng anh chàng đó! Đáng lý ra tớ nên đi cùng anh ta!"

Thẩm An Ngọc bật cười: "Hối hận cũng muộn rồi, xem ra chúng ta hôm nay mất công rồi!"

"Phải đó!" Lê Hoa Thy chán nản toan chạm tay vào ly rượu, bỗng có một cặp chân dài sau lớp quần Âu xuất hiện ngay cạnh cô. Phát cáu vì mãi không uống được ngụm rượu, cô cáu bẳn: "Lại gì nữa, biến đi!"

"Xin lỗi vì đã làm tiểu thư tức giận!"

Một giọng nói trầm ấm dịu dàng khẽ nói, như nước mát dập ngọn lửa nóng từ người đẹp, như chất thôi miên kéo theo sự chú ý từ người đối diện. Trước cặp mắt mở to ngỡ ngàng xinh đẹp ấy, khóe môi vẽ lên nụ cười lãng tử: "Tôi có thể mời tiểu thư xuống nhảy không?"

Lê Hoa Thy ngẩn ngơ một hồi. Thẩm An Ngọc tốt bụng huých tay vào hông cô báo động, cô giật mình hoàn hồn lúng túng gật đầu.

Chàng trai tuấn tú cầm tay Lê Hoa Thy toan kéo đi, cô chợt nhớ ra một chuyện vội móc trong túi cái gì đó dúi vào tay Thẩm An Ngọc: "An An cho cậu!"

"Cái gì vậy?"

"Sức khỏe quan trọng!"

Không đợi Thẩm An Ngọc hiểu ra chuyện gì, Lê Hoa Thy đã chạy theo người bạn mới bỏ lại cô ngồi ngây ngốc tại chỗ.

Thẩm An Ngọc hơi choãi người ra ngoài lan can, trông Lê Hoa Thy tay trong tay anh chàng đẹp trai đó hòa vào sàn nhảy sập sình đông người, nhiệt tình lắc lư. Thẩm An Ngọc lắc đầu chán nản, vậy là đi rồi!

Ba người tới đây tìm thú vui, duy chỉ có cô là còn đơn độc ngồi đây...

Mở tay mình ra, Thẩm An Ngọc cầm lên một gói hình vuông màu đỏ nhỏ lên nhìn. Kẹo dẻo sao? Sờ mềm mềm trông thích thật! Vỏ ngoài còn thơm lừng mùi dâu tây nữa! Nhưng thứ này thì liên quan gì đến việc bảo vệ sức khỏe sao?

Thẩm An Ngọc gạt mấy ly rượu gọn vào một chỗ, lấy trong túi xách một lọ sữa chua nhỏ, cắm ống hút xuyên qua lớp giấy bạc nhấm nháp từng ngụm. Uống cái này vẫn ngon hơn nhiều so với mấy thức uống ở chỗ này!

"Các vị, trên này là nơi rất thích hợp cho các ngài!"

Chủ bar vừa chỉ đường vừa thao thao giới thiệu về niềm tự hào của mình. Theo sau hắn là những gương mặt có tiếng tăm trong giới thượng lưu bậc nhất, hào quang từ quyền lực lấn áp toàn bộ mọi ánh đèn đủ màu sắc trong bar Lamenter, chỉ cần nhìn qua cũng chẳng ai dám đắc tội để rước họa vào người.

Dịch Khánh Tùng không thích bon chen làm mình làm mẩy, hắn lãnh đạm đi sau đoàn thượng lưu. Vừa đặt chân lên sảnh tầng hai, như ma sui quỷ khiến hắn đưa mắt đen như ngọc nhìn chệch về phía bên phải, khóe môi vô ý nhếch lên nụ cười thích thú. Đến bar ăn mặc gợi cảm và uống sữa chua?

Hắn lặng lẽ tách đoàn người, hướng về phía bàn đơn độc bóng lưng trần xinh đẹp vừa hướng về phía hắn thay lời chào.

Thẩm An Ngọc thuận tay đang cầm vật nhỏ gói trong vỏ, mắc chút sai lầm theo thói quen đưa nó lên miệng dùng răng xé rách, đôi môi đỏ mọng màu son ngậm hờ vào vật bên trong. Cái thứ dai dai, nhơn nhớt này có gì đó không đúng?!

"Thứ đó dùng sai cách rồi!"

Thẩm An Ngọc hoảng hốt nhả răng, nhìn kỹ lại vật thể trong tay. Cái thứ thơm mùi dâu tây này là bao cao su?! Trời ơi, bảo sao cô thấy có gì đó sai sai! Sao thứ này có thể đóng gói như kẹo vậy?!

Chiếc bao cao su đột nhiên bị ai đó lấy mất, theo chiều tay Thẩm An Ngọc dò mắt nhìn theo. Điểm dừng là một dáng người cao lớn, bờ vai rộng rãi kiêu ngạo đứng thẳng vì đứng ngược sáng nên không quá rõ dung mạo. Nhưng cái khí chất bất phàm này làm cô không ngừng bị thu hút.

Cô tìm được bạn giường rồi phải không?

Thẩm An Ngọc tự nhủ, không thể bỏ lỡ cơ hội này. Dáng dấp hoàn hảo như vậy, mặt mũi có xấu cũng chẳng sao, làm trong bóng tối thì lo gì dung mạo thế nào! Cô đặt vỏ hộp sữa chua xuống bàn, đứng thẳng dậy chủ động tiến lại gần người kia, bày ra vẻ quyến rũ nhất của mình: "Anh cũng đến tìm bạn giường sao?"

Thật thẳng thắn!

Dịch Khánh Tùng cất bao cao su trong túi áo, hắn kiêu ngạo ngồi xuống ghế. Rất nhanh cô gái kia như chim nhỏ xà vào lòng hắn, vụng về vuốt ve lồng ngực hắn. Nương theo ánh đèn mập mờ, thứ hắn nhìn rõ nhất là đôi con ngươi sáng rỡ như sao đang nhìn đáp lại hắn.

Dịch Khánh Tùng vuốt nhẹ tóc mái cô: "Đôi khi cũng cần giải tỏa một chút!"

Thẩm An Ngọc bắt lấy tay hắn, thật ấm: "Anh đẹp trai, tôi có thể cùng anh giải tỏa?"

Dịch Khánh Tùng giữ lấy gáy Thẩm An Ngọc, ngậm lấy môi cô. Sự ngọt ngào này... Hắn dần trở nên táo bạo, xem môi cô như một món ăn chầm chậm gặm nhấm. Thật ngọt!

Sự thơm tho của sữa phảng phất quanh mũi, Dịch Khánh Tùng chầm chậm hà hít, càng ngửi càng mê ly. Tại sao hắn không thể cưỡng lại được trước sự mê hoặc của một cô gái chủ động? Rõ ràng hắn rất không hứng thú những cô gái cố ý tìm cách tiếp cận hắn?

Lưỡi mềm lại cứng, tách răng Thẩm An Ngọc. Vị ngọt chạm vào đầu lưỡi, bủa vây tâm trí Dịch Khánh Tùng. Cánh môi này càng hôn lại càng ngọt, hương thơm của sữa càng nồng đậm. Là do chai sữa chua kia hay do môi cô trời sinh ngọt ngào?!

Hai người triền miên môi lưỡi đến khi gần cạn đi không khí mới buông nhau ra, sợi chỉ bạc lóe sáng dưới đèn bar muôn phần hoa lệ.

Thẩm An Ngọc không dấu được nhịp thở dồn dập, mơ màng dụ dỗ: "Anh đẹp trai, đêm nay ta là bạn giường ngày mai liền xa lạ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.