Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 6: Ngày đầu tiên đi làm (hạ)




"Vào đi!" Câu này vừa 45 phút trước cô đã được nghe...Nhớ lại chuyện lúc ấy, cô lại thấy phấn khích.

Đường Thiên An mở cửa, Hàn Tư An cùng cô bước vào.

"Á...Tổng giám đốc..."

"Anh... !!!"

Đường Thiên An và Hàn Tư An cùng hét toáng lên khi thấy nhân ảnh của một người đàn ông đang hôn say đắm một cô gái vô cùng xinh đẹp trên ghế tổng giám đốc. Cô gái nhỏ ngượng ngùng đẩn Hàn Vũ Phong ra, nũng nịu dụi mặt vào ngực anh "Ưm..."

"Ọe... !!!" Hàn Tư An giả bộ chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Đường Thiên An mau chóng quay mặt bước ra cửa, miệng không ngừng nói "Xin lỗi, xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không cố ý..."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô lại thấy bất bình thay "anh Thụ" vừa nãy. Đam mỹ cô đọc là hoàn toàn sai sự thật, ai bảo "Công" có thể qua nổi ải mỹ nhân chứ? Đúng là lừa gạt. Hay tên này...lưỡng tính!?...Quạ đen bay đầy đầu cô rồi...Quạ quạ...

Hàn Tư An thấy cô đang định quay ra liền giữ cô lại, nói "Giúp tôi đuổi con nhỏ này đi đã!"

Đường Thiên An chớp chớp mắt nhìn cô, ngỡ ngàng không nói lên lời. Bà cô à! Tôi mà nhúng tay vào chuyện của Tổng giám đốc là bị sa thải ngay đó, tôi vừa mới vào công ty ngày đầu tiên thôi mà.

Tư An như hiểu được trong lòng cô nghĩ gì, liền nói, giọng chắc nịch "An tâm, tôi sẽ không khiến cô bị mất việc đâu, tiền thưởng cuối năm còn được tăng gấp đôi"

Đôi mắt của Thiên An liền lóe sáng "Thật sao ? Vậy thì được"

Có hai điều mà cô yêu nhất, một là ông nội, hai chính là tiền...=.="

Mỹ nữ ngồi trong lòng Hàn Vũ Phong đen mặt, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía 2 người. Anh chỉ mỉm cười nhìn

Đường Thiên An, nói thầm vào tai mỹ nhân bên cạnh "Đứng dậy đi!" giọng nói có chút âm u.

Cô ả ngạc nhiên nhìn anh, bất động 3s rồi "phủi mông" đứng dậy, hất hàm nói "Anh vì hai con nhỏ này sao? Được, tôi đi"

"Câu nói này của cô sao tôi nghe thấy nó thật ngu xuẩn quá đi a...!" Đường Thiên An vì tiền thưởng mà không ngại giở cái miệng cay nghiệt của mình ra để đuổi cô ả kia đi. Ôi ! Đúng là miệng lưỡi đàn bà..

"Cô...cô!!!" Hà Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hai người, rồi quay đầu nhìn Hàn Vũ Phong, giở giọng làm nũng "Tổng giám đốc, thư kí của anh bắt nạt em!"

Đường Thiên An bỗng chốc nổi da gà, biểu cảm méo mó nhìn Hà Nguyệt, nói ra 2 từ "Ấu trĩ!"

Hàn Vũ Phong chợt nở nụ cười tà mị, đứng dậy xoay người nhìn ngắm thành phố NewYork sầm uất, cất giọng không nóng không lạnh lên "Chuyện của phụ nữ các em, anh không tham gia được"

Hà Nguyệt nghe xong giận đến tím mặt, cầm túi xách rồi hậm hực bước ra ngoài. Hàn Tư An cùng Đường Thiên An đắc ý cười, Tư An trẻ con lên tiếng "Hà tiểu thư, đi vui vẻ!"

Hàn Vũ Phong quay đầu nhìn Tư An và Thiên An, giọng có chút trách móc "Nghịch ngợm quá rồi!"

"Anh thương hoa tiếc ngọc sao?" Hàn Tư An lạnh nhạt phóng ánh mắt hình viên đạn về phía anh, khinh thường nói.

Đường Thiên An nghe hai người nói chuyện có vẻ rất thân mật, không lẽ cũng là tình nhân? Vậy vừa rồi là đánh ghen sao? Cô đúng là nối giáo cho giặc rồi, giờ tiền thưởng cuối năm còn đâu chứ?

Cô khuôn mặt ủ rũ nhìn Hàn Tư An và Hàn Vũ Phong "Tổng giám đốc, tiểu thư, tôi ra ngoài trước"

Hàn Vũ Phong gật đầu nhẹ, Đường Thiên An buồn bực đóng cửa phòng cái "Rầm" khiến Tư An bỗng giật nảy mình

"Thư kí của anh làm sao vậy?"

Ra đến bàn làm việc, nhìn đống tài liệu dày cộp trên bàn, Đường Thiên An mới lặng lẽ thở dài một hơi "TMD..."

Vì tên Hàn Vũ Phong khốn khiếp mà Thiên An phải tăng ca ngay hôm đầu tiên đi làm, cô mệt mỏi ôm đầu nhìn đống văn kiện chất đống thành núi trên mặt bàn, một chồng từ điển cùng tài liệu lịch sử của công ty, thật không biết làm sao.

Miệt mài làm việc cũng hơn 8h tối mà Đường Thiên An mới làm xong 2/3 công việc, bảo cô ngồi vẽ 10 bản thiết kế trong 3 tiếng, cô có thể làm được nhưng ngồi xem xét văn kiện, hợp đồng thì chắc cũng phải hơn 10 tiếng mới xong.

Haizzz...Thật mệt ! Đường Thiên An vô thức nhìn về phía cửa phòng Tổng giám đốc, ngoại trừ lúc Hàn Tư An mở cửa ra về thì không thấy cánh cửa mở ra một lần nào nữa, cô cũng chăm chú làm việc mà không để ý, giờ mới sực nhớ ra giờ này cũng qua giờ ăn tối rồi.

Thiên An vội vã khoác áo chạy ra ngoài mua 2 suất cơm, cả buổi hôm nay cô vẫn chưa nịnh sếp được câu nào, toàn làm trái ý của anh, không những vậy cô còn 2 lần phá hỏng chuyện tốt của sếp. Không chừng có một ngày cô sẽ bị sa thải khỏi Hàn thị mất, lúc ấy đến cả ông nội cũng không thèm chứa chấp cô.

Lúc Đường Thiên An quay trở về văn phòng thì thấy cửa phòng Tổng giám đốc mở toang, bên trong cũng không có người. Cô buồn bã làm nốt công việc của mình, dì Hoa đã gọi điện mấy lần hỏi cô bao giờ về, cô chỉ có thể nói hôm nay liên hoan công ty, không về sớm được. Nếu cô nói ở lại tăng ca thì chắc chắn dì Hoa sẽ nói với ông nội, làm ông lo lắng...

Xong việc cũng hơn 10h đêm, Hàn Vũ Phong vội vã quay lại công ty. Lúc đi vì đối tác gọi quá vội vã nên anh để quên mất cặp tài liệu quan trọng trên bàn nên bây giờ mới phải quay về lấy.

Trầm ngâm đứng trong thang máy, đến khi có tiếng "đinh" vang lên Hàn Vũ Phong mới thoát ra khỏi đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Tác phong của anh không nhanh cũng không chậm quay về phòng làm việc.

Khi đi qua bàn làm việc của cô, Hàn Vũ Phong thấy một nữ nhân xinh đẹp đang gục xuống bàn ngủ gật, gương mặt thiên thần có đôi chút mệt mỏi. Đôi môi đỏ hồng khẽ chu ra, lập tức làm anh liên tưởng đến đêm hôm đó, dục vọng trong lòng anh bỗng chốc bốc lên như ngọn lửa to dữ dội.

Hàn Vũ Phong cứ đứng như vậy ngắm Đường Thiên An một lúc lâu. Mọi việc hôm nay anh làm khó cô chẳng qua vì nghe danh cô nhóc này đã lâu. Tuy cô đã bước sang tuổi 25 nhưng tính tình vô cùng bướng bỉnh, trẻ con, rất khó dạy bảo. Đặc biệt, chủ tịch Đường còn nhờ anh để ý đến cô, phải dạy dỗ cô thật cẩn thận. Anh bắt Thiên An làm chỉ vì anh muốn chỉnh cô nhóc này một chút mà thôi.

"Oáp... !!!" Đường Thiên An không có vẻ gì là thục nữ ngáp một cái rồi vươn vai, cô nhìn đống tài liệu trên mặt bàn mà không thèm chú ý đến người trước mặt, bực bội nói "Mẹ kiếp! Tên Hàn Vũ Phong này có phải rảnh quá không?"

Đường Thiên An bất giác cảm thấy ánh mắt của ai đang nhìn mình, cô nhíu mày ngẩng mặt lên "A..." Không ngờ lại bắt gặp Hàn Vũ Phong, gương mặt góc cạnh đó còn dí sát mặt cô, giọng anh có chút khàn khàn "Tiền lương tháng này của em sẽ bị trích 40% vào quỹ từ thiện của công ty"

"Á...Vì sao???" Không được a! Tiền lương của cô còn lại bao nhiêu chứ? Không lẽ cả tháng này của cô phải "bầu bạn" với gói mì tôm ăn liền ô-ma-chi "thơm ngon tới giọt cuối cùng" sao?

Hàn Vũ Phong lãnh đạm nhìn cô, anh nhếch mép nở nụ cười vô cùng quỷ quyệt, đáy mắt có nét trêu đùa. Đường Thiên An cô còn nhìn thấy tia ấm áp, yêu chiều trong mắt anh, cô kinh ngạc lấy tay dụi mắt, lại thấy anh vẫn trưng ra bộ mặt "ngàn năm vẫn thế...và vẫn ế" như cũ. Anh ta ác độc như vậy sao có thể nhìn cô với ánh mắt trìu mến như vậy chứ?

"Mau thu dọn đồ đạc, tôi đưa em về!" Hàn Vũ Phong mở miệng nói. Thiên An nghệt mặt ra nhìn anh, cái gì cơ? Cô không nghe lầm đấy chứ? Ôi! Sếp đại nhân của cô đại nhân đại đức đưa cô về sao? Khi Hàn Vũ Phong đã đi được một đoạn khá xa, Đường Thiên An mới hoàn hồn, cô vội vã chạy theo "Tổng giám đốc! Đợi tôi với!"

P/s: Lịch post truyện của mình là 2 ngày/1 chương nhé! Mong ai đi qua nhớ để lại "dấu chân" cho mình với ạ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.