Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 11: Người phụ nữ của riêng tôi (1)




Một tháng sau đó~~~

Đường Thiên An thường xuyên tránh né Hàn Vũ Phong, tuy là thư kí nhưng cô thường rất hay trốn việc, thậm chí trong đầu còn có suy nghĩ muốn nghỉ việc. Mặc kệ!!! Là đêm đó cô quyến rũ anh, cường bạo anh, giờ bảo cô phải đối mặt với anh thế nào đây?!

"Thư kí Đường, pha cho tôi một cốc cà phê" Giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại nội bộ truyền ra như sét đánh giữa trời quang đập một phát vào tai Đường Thiên An. Cô thở dài, miễn cưỡng nói, "Vâng". Lẽ ra cô phải trốn đi luôn chứ? Aaaa...

Mà người nào đó đang ở trong phòng liền nở nụ cười vô cùng nham hiểm...Cô bé à, em muốn trốn tôi nữa sao?

Mười phút sau, cửa phòng làm việc được mở ra, Đường Thiên An bưng cốc cà phê vào, sắc mặt có chút khó coi, có vẻ mặt như là hờn dỗi, trên khuôn mặt xinh đẹp là hai má phụng phịu đáng yêu. Hàn Vũ Phong ngẩng mặt lên nhìn cô, nhếch mép cười nhẹ.

Cô đặt cốc cà phê lên bàn, cả người tự động xoay người bước nhanh về phía cửa, "Hàn tổng, tôi ra ngoài."

Nhưng cô còn chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị ai kéo lại, "a" một tiếng, cả người liền ngã vào lòng ai đó, "Tổng giám đốc, ngài...ngài...Mau buông tôi ra..."

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, cả khuôn mặt nằm trọn vào xương quai xanh của cô, cảm giác vô cùng êm ái, anh khàn khàn giọng nói, "Tôi mệt rồi, em ru tôi ngủ đi", làm nũng y như một đứa trẻ vậy.

Cô bất giác đỏ mặt, trái tim đập mãnh liệt, đôi mắt to tròn trong veo mở to nhìn người đàn ông đang dựa vào người mình, trong lòng là một cỗ xốn xang. Mái tóc dày, mịn, được cắt tỉa gọn gàng, cô vô thức đưa hai tay lên xoa đầu anh, trên môi là nụ cười mỉm vô cùng thích thú. Cô chính là rất thích khoảnh khắc ấm áp, ngọt ngào này.

"Em làm tôi có hứng thú rồi"

Khi Thiên An còn chưa định hình được giọng nói của từ đâu truyền tới đã bị mỗ nam tổng tài nào đó lật người ôm tới sofa dài cạnh đó, cả người đè lên người cô. Anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, con ngươi đen mê hoặc, sâu thẳm như muốn hút cô vào.

"Lần trước là em cường bạo tôi, giờ coi như là em đền bù tổn thất tinh thần và thể xác cho tôi, có được không!?" Khi cô chìm đắm vào đôi mắt của anh, còn chưa đợi cô trả lời anh đã nhanh chóng phủ xuống môi cô một nụ hôn, cô kinh ngạc trợn trừng hai mắt, bất giác "a" lên một tiếng, thuận lợi giúp anh công thành đoạt đất.

Môi lưỡi quấn quýt, anh hôn cô triền miên, như mê đắm vào nụ hôn đó. Cô vì sự kích thích của anh mà hai má đỏ bừng, ánh mắt mê ly, mông lung, tự động đáp trả nụ hôn nồng nhiệt. Đến khi cô thở dốc vì khó thở, anh mới quyến luyến mà rời khỏi môi cô, con ngươi còn bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt.

Anh rời khỏi môi cô liền di chuyển xuống cần cổ trắng ngần, tiếp tục là xương quai xanh gợi cảm, sau đó là cúc áo được bật mở, lộ ra vòng một căng tròn lấp ló sau chiếc áo bra màu vàng nhạt. Anh thở dốc, hai tay không hề rảnh rỗi mà cởi bỏ áo bra, xoa nắn hai gò bồng đào tròn trịa của cô. Hơi thở, cảnh tượng trong phòng vô cùng ám muội, mờ ám.

"Cốc...cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Thiên An trong sự kích tình của anh chợt bừng tỉnh, cô giật mình, "Hàn tổng, đừng!" sau đó vội vàng đẩn người anh ra, chỉnh lại quần áo. Anh bị cô đẩy ra một cách bất ngờ cũng tỉnh lại trong dục vọng của chính mình, sắc mặt anh có vẻ không tốt, đưa cho cô chiếc áo vest của mình, trong miệng lẩm bẩm, "Chết tiệt! Gia đang "hành sự", đứa nào không biết thức thời như vậy?"

"..."

Cô khoác áo vest của anh bước ra khỏi phòng, hai má đỏ bừng, trên cổ còn dấu hôn, cô ngại ngùng cúi người, mái tóc dài được thả xuống để che đi vết tích của cuộc "suýt" hoan ái vừa rồi.

"Thư kí Đường, phiền cô đưa cái này cho Tổng giám đốc giúp tôi, còn cái này là của cô!" Em Trương phòng lễ tân mờ ám cười nhìn cô một cái rồi đưa cho cô hai tấm thiệp màu đỏ vô cùng nổi bật, "Hắc hắc, có khi nào sau hôn lễ của Ngô tổng của tập đoàn Ngô thị là hôn lễ của Hàn tổng của tập đoàn ta hay không?"

Đường Thiên An mặt đỏ bừng, mau chóng xoay người vào phòng tổng giám đốc, cô thật sự không dám đối mặt với người khác trong tình trạng như thế này chút nào. Vừa quay đầu vào đập vào mắt cô là vẻ mặt cười vô cùng bỉ ổi của mỗ nam nào đó, cô có chút lạnh sống lưng, miễn cưỡng nói, "Đây là thiệp mời đám cưới của Ngô tổng"

"Ngày mai sao?" Anh hừ một tiếng, khó chịu nói tiếp, "Thông báo muộn như vậy rốt cuộc là muốn chúng ta chuẩn bị cái gì?"

"Đằng sau có kẹp thêm một tờ giấy..." Cô dè dặt nói, lôi ra tờ giấy nhỏ, trên đó có viết: Không cần quà cáp, chỉ cần Đường Thiên An làm phù dâu! "Vậy nên, tổng giám đốc, hôm nay tôi muốn xin phép về sớm để đi thử váy với Giang Mộng Mộng"

Hàn Vũ Phong hoàn toàn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Không được, em là thư kí của tôi, cũng là người phụ nữ của riêng tôi, em không được đi!"

"..." Đến lượt Đường Thiên An đen mặt lại, cô không hiểu, người phụ nữ của riêng anh!? Cái shit!!! Cái dạng đàn ông phong lưu như anh, cô không thể dính vào được, còn anh thụ kia nữa, không lẽ anh ta dám để cho thụ sống lẻ loi một mình thành "góa phụ" hay sao? Thật không thể chấp nhận được!

"Xin lỗi, nhưng tôi đã hứa với Giang Mộng Mộng rồi!" Cô không nói hai lời, lập tức trưng ra bộ mặt lạnh lùng có ý định bước ra ngoài nhưng lần thứ hai cô lại bị anh kéo vào lòng, cửa phòng đóng "rầm" một tiếng.

Anh như một con cún nhỏ, dịu dàng đặt cô xuống sofa, ghì chặt cô vào lòng mình, vô cùng chân chó nói, "Người phụ nữ này, em xinh đẹp như thế, mà váy phù dâu lại ngắn như vậy...Nếu để người đàn ông khác nhìn thấy, anh sẽ bị tổn thất về cả tinh thần lẫn thể xác đấy."

Anh bị cuồng ngược à!??? Cô thầm oán thán trong lòng, sau đó liền cười phá lên, anh cứ như con chó nhỏ vậy, thật sự rất đáng yêu. Anh cũng cười nhìn cô cười tươi, mặt lại dụi vào xương quai xanh của cô, nũng nịu nói, "Em ở lại nhé!"

Cô cười cười xoa đầu anh, không biết từ lúc nào trong lòng cô có cảm giác vô cùng hạnh phúc, anh với cô thân mật như vậy, cô cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, cô biết mình thật sự rung động với anh rồi. Cô có phải quá dễ rãi rồi không?

"Nhưng váy phù dâu có loại dài mà?"

"..." Anh hình như không có từ gì để phản bác liền trưng ra bộ mặt cún nhỏ, như cầu xin cô, "Em giận chuyện gì thì cứ thoải mái chà đạp anh đi, đừng bỏ rơi anh...Anh đau lòng!"

Cô thật sự bó tay!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.