Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 103: - Đàm phán




"Xích Đế là ai?"

Thấy thần sắc mọi người ngưng trọng, Nạp Lan Chỉ Thủy đúng lúc hỏi.

"Chị ở Thiên giới lâu như vậy, cũng không biết cô ta?" Cảnh Lang có chút kinh ngạc.

"Phần ký ức của ta có chút không lành lặn, liên quan tới cô ta ta xác thực không biết." Nạp Lan Chỉ Thủy khoát tay.

"Theo truyền thuyết bắt đầu từ khi Thiên giới được khai sáng, thì cô ta đã tồn tại. Cô ta là người thuộc về thần thượng cổ, nhưng sau đó lại vì một người mà ly khai Thiên giới, cuối cùng sa đọa trở thành người đứng đầu Ma giới."

"Nghe nói, ban đầu cô ta chỉ dùng thực lực một người gần như phá hủy toàn bộ Thiên giới."

"À không, lấy năng lực của cô ta, chỉ cần muốn, hủy diệt tam giới cũng không phải là chuyện không thể." Giản Niên nói.

"Trên thực tế, chuyện liên quan đến cô ta, chúng ta cũng biết không được nhiều. Tên thật trước khi sa đọa phỏng chừng không có vài người biết được, sau khi trở thành chủ nhân Ma giới, cô ta tự xưng là Xích Đế."

Mi tâm Cảnh Lang khóa chặt, Lục Hồng thì dùng ngón tay khẽ vuốt ve chân mày cho cô, Cảnh Lang mỉm cười nắm tay Lục Hồng, lắc đầu bày tỏ cô không sao.

"Nếu đã có năng lực hủy diệt tam giới, nhưng cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục bị phong ấn, vậy tóm lại cô ta nhất định vẫn sẽ bị thất bại thôi."

Nạp Lan Chỉ Thủy từ chối cho ý kiến, cô cho rằng truyền thuyết này chính là đã bị hậu nhân nói quá lên thêm nhiều phần, không, chắc là mấy tên thần tiên đời sau đi.

"Trước không nói mấy chuyện này, chuyện hôn sự giữa con với Tiểu Lang Lang ngay lúc này mới tương đối quan trọng."

Ánh mắt Cảnh Lang liếc về hướng Nạp Lan Chỉ Thủy, thấy Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì, Cảnh Lang cố ý nhíu mày, cất cao giọng.

"Sao hả? Làm cho bụng con gái ta to lên, sinh con xong rồi liền muốn ăn quỵt?"

"Không không, bác hiểu lầm con rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương nói.

"Haha~ nói đùa với con thôi~"

"Bụng đói rồi, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn đi." Cảnh Tiểu Lang không ngừng gật đầu đồng ý.

"Bảo bảo cũng muốn ra ngoài ăn~"

Nắm bàn tay nhỏ bé của Vô Tà lên, giơ giơ với tất cả mọi người.

"Mẹ ơi, bảo bảo muốn uống sữa."

Giọng non nớt của trẻ con vang lên, mọi người tại chỗ không nhịn được cười rộ lên, duy chỉ Nạp Lan Chỉ Thủy là sắc mặt tái mét.

"Đều lớn như vậy rồi, còn uống sữa cái gì! Ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ!" Nạp Lan Chỉ Thủy làm bộ dạng tức giận quát.

"Ô ô~ mẹ ức hiếp con!" Tiểu tử lập tức lo sợ rúc vào ngực Cảnh Tiểu Lang.

"Chị Trấp Thủy, đừng hung với bảo bảo được không?"

Cảnh Tiểu Lang chớp chớp mắt, yếu ớt nói.

Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn ánh mắt vô tội của cô, chỉ đành thở dài.

"Nó là con gái của ta, ta thương còn không kịp, làm sao sẽ hung nó chứ?"

Cô muốn ôm tiểu tử từ ngực Cảnh Tiểu Lang qua, tiểu tử lại không thuận theo, đưa lưng về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, đuôi to rơi ra rũ xuống, như là đang không muốn để ý đến cô.

Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy cong lên.

"Ô~! !"

Cái đuôi của tiểu tử bị nắm, tiểu tử lập tức kêu thành tiếng, quay đầu ủy khuất nhìn mẫu thân bất lương nhà mình, nước mắt trong khóe mắt long lanh long lanh.

"Chị Trấp Thủy! !" Cảnh Tiểu Lang nóng nảy, ánh mắt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy cầu xin, tỏ ý cô hãy bỏ qua cho tiểu tử.

"Tiểu Lang Lang, ta chính là muốn chơi đùa với bảo bối của chúng ta thôi mà~"

Nạp Lan Chỉ Thủy thả đuôi tiểu tử ra, lại giang hai tay.

"Bảo bảo, nào mẹ ôm một cái~"

Tiểu tử run rẫy từ trong xương cốt, nhưng ngại vì mẹ mơ hồ lộ ra ánh mắt uy hiếp, vẫn là nhảy vào trong lòng cô.

"Phì~" Lục Hồng nhìn thấy một màn này, cười ra tiếng. Cô vợ của đứa con nhà mình với đứa cháu quả thật là một đôi dở hơi.

"Giản Niên, cô không đi sao?" Trước khi rời đi, Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi lại một lần.

"Nguyệt còn đang ngủ, tôi ở lại đây với cô ấy được rồi."

"Vậy chúng tôi mua chút đồ ăn về cho cậu."

"Không cần câu, đợi một hồi tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài." Nạp Lan Chỉ Thủy có thể hiểu tâm tình cô, vỗ nhẹ bả vai cô một cái.

"Tôi không sao." Giản Niên cười một tiếng.

Đợi các cô rời đi, Giản Niên đóng cửa lại. Quay đầu nhìn trên lầu, trong mắt Giản Niên chứa đầy lo âu.

-----

Bên trong công xưởng mờ tối, Cảnh Kỳ thống khổ che ngực, tựa vào trên tường.

"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!" Cảnh Kỳ không ngừng lặp lại lẩm bẩm, trong giọng điệu lộ ra hận ý mãnh liệt.

Chỉ xém chút, là cô đã có thể thành công. Bị Lang tộc nhốt lâu như vậy, thật vất vả mới có thể trốn thoát. Lúc cô trốn ra lại bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có mục tiêu, không biết bản thân nên đi đâu về đâu, nên làm gì.

Phực hưng nhất mạch huyết tộc của mình là vô vọng, người yêu ngày xưa giờ biến thành kẻ thù. Một mình lẻ loi sống trên đời, ngay cả người thân cũng không có. Có một giây thoáng qua, Cảnh Kỳ đã nghĩ tới cái chết.

Cô cơ bản cảm thấy sống trên đời đã không còn ý nghĩa, nhưng người nọ xuất hiện đã thay đổi vận mệnh của cô.

Báo thù, là tín niệm người nọ đã giao phó lại cho Cảnh Kỳ. Chỉ có diệt trừ toàn bộ Lang tộc, Cảnh Kỳ mới có hy vọng phục hưng lại được nhất mạch của cô.

Cô muốn giết sạch đám người Cảnh Tình, bao gồm Cảnh Diệt. Cảnh Diệt đã không yêu cô, cô ta yêu người đàn bà khác, hơn nữa còn sinh con đẻ cháu, còn cô cái gì cũng không có được.

Cô yêu cô ấy sâu bao nhiêu, hôm nay liền hận bấy nhiêu. Dùng căm ghét để thay cho tình yêu, không thể nghi ngờ là động lực để Cảnh Kỳ tiếp tục sống.

Vì vậy, cô cũng nhất định phải trả bằng mọi giá. Linh hồn cô cùng nhục thân đều dâng hiến cho những sinh vật hắc ám Ma giới bẩn thỉu đáng sợ. Dùng linh hồn cùng nhục thân làm gốc, để những vật chất bóng tối ký sinh, sinh sản không ngừng, sau đó lây sang cho người khác.

Còn thống khổ bản thân cô phải chịu trong thời kỳ này người khác khó thể so sánh, nỗi thống khổ tái thể trở thành bóng đêm, lục phủ ngũ tạng, giống như không ngừng bị chết đi ngàn lần, một ngàn lần lặp đi lặp lại, chết đi, rồi sống lại, cứ luân hồi như vậy.

Thế nhưng xem như cô hết lần này đến lần khác trả giá như vậy, mà vẫn không thể khiến đám người kia bị thương được một chút, bởi vi "chủ nhân" của cô không cho phép. Kẻ đã cho cô hồi sinh thân xác mới muốn cô nghe lời, chỉ có có được sự cho phép của cô ta, cô mới có thể đi động vào đám người Cảnh Tình.

"A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Bỗng nhiên, khối chất lớn màu đen rỉ ra khỏi thân thể cô, chảy thành dòng xuống đầy đất, Cảnh Kỳ giang hai cánh tay, hai tay nắm thật chặt, móng tay thậm chí khảm vào da thịt.

Đôi mắt cô cũng biến thành màu mực đen, thời điểm vật chất màu đen hoàn toàn bao bọc lấy cô, thoáng chốc một cổ năng lượng cường đại trong thân thể bùng nổ.

Cảnh Kỳ lập tức tê liệt ngã trên đất, thần sắc tiều tụy yếu ớt thở dốc.

Mỗi ngày đến giờ này, cô đều phải chịu đựng thống khổ như thế.

Cảnh Tình, Cảnh Diệt, các ngươi cứ đợi đấy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn mi!

-----

Qua ngày hôm sau, Cảnh Lang cùng Lục Hồng tới chỗ bệnh viện mà ông nội Nạp Lan Chỉ Thủy đang dưỡng bệnh. Vốn Nạp Lan Chỉ Thủy đi cùng các cô, nhưng đã bị Cảnh Lang khéo léo từ chối, cũng bày tỏ các cô nhất định sẽ mang tin tốt về.

Bệnh viện Saint Peter là Nạp Lan lão gia bỏ vốn xây dựng, hiện bên trong có một khu dưỡng bệnh riêng biệt lập, xem như là trụ sở của hắn.

Thời điểm cả hai tới cửa muốn gặp Nạp Lan lão gia, thì bảo vệ trực tiếp ngăn các cô lại, thậm chí có ý muốn đuổi các cô đi.

Thần sắc Cảnh Lang không vui, vừa muốn nổi giận, muốn giáo huấn tên cún bảo vệ xem thường người khác này, thì bị Lục Hồng kéo lại.

Lục Hồng hướng cô nháy mắt, tỏ ý chuyện chính quan trọng hơn.

"Cậu liền nói là tổng giám đốc xí nghiệp Cảnh thị muốn gặp mặt lão." Cảnh Lang hắng giọng, nghiêm mặt nói.

Vừa nghe hai chữ tổng giám đốc, bảo vệ lập tức hăng hái. Cảm thấy đây là người không thể đắc tội, vội vàng trở về phòng trực, gọi điện tiến hành thông báo cho cấp trên.

"Nuôi ra kẻ dưới nịnh bợ như vậy, ông nội Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không phải dạng tốt lành gì!"

Cảnh Lang khó chịu mắng, Lục Hồng kéo tay áo cô.

"Lang, bớt tranh cãi một xíu đi."

"Vợ~ em yên tâm, đến trước mặt lão đầu tử kia chị tuyệt đối sẽ không ăn nói như vậy."

"Nói thế nào chị với lão cũng là sui gia." Cảnh Lang nói tiếp.

"Lang, lần này chúng ta tới chủ yếu là vì Tiểu Lang Lang." Lục Hồng lại trấn an cô một chút, Cảnh Lang mới chậm rãi hết giận.

"Thật ngại hai vị, vừa rồi thái độ của tôi quá kém, hy vọng hai vị có thể lượng thứ." Giờ phút này, bảo vệ đổi lại vẻ mặt một bộ tiêu chuẩn vui vẻ, chân chó đi tới trước mặt cả hai, cúi đầu cúi người.

"Tôi đây đưa hai vị đi gặp mặt Nạp Lan lão gia."

"Hừ!" Cảnh Lang hừ lạnh, cũng không thèm liếc nhìn bảo vệ một cái. Lục Hồng thì chủ động kéo tay cô, cười nói.

"Lang, chúng ta vào thôi."

"Ừm."

Nạp Lan lão gia ở lầu trên cùng, thang máy cần mật mã mới có thể tiến vào.

"Một người ở căn nhà lớn như vậy, thật là xa xỉ!" Cảnh Lang bĩu môi, trong giọng điệu tràn đầy giễu cợt.

Lục Hồng oán trách nhìn cô, cô mới thoáng thu liễm. Bảo vệ chính là toát mồ hôi lạnh trên vai, cảm thấy vị này cũng không phải hiền lành, có thể còn ghi hận chuyện cũ vừa rồi không, chén cơm của mình có thể khó giữ được rồi.

"Đinh" một tiếng, thời điểm thang máy đến lầu trên cùng, bảo vệ cung kính nói.

"Hai vị, Nạp Lan lão gia liền ở trong phòng."

Nói xong, bản thân ảo não ấn thang máy đi xuống.

Sau khi vào cửa, chỉ thấy một ông lão tóc hoa râm đang ngồi trên sô pha đọc báo, hắn mang một cặp kiếng lão.

Ngẩng đầu sau khi nhìn thấy hai người Cảnh Lang, ánh mắt liền hoài nghi quét nhìn trên người hai người các cô.

"Nạp Lan lão gia, không cần hoài nghi."

"Tôi chính là lão bản đứng sau xí nghiệp Cảnh thị, tôi tên Cảnh Lang, vị này là thái thái của tôi Lục Hồng." Cảnh Lang hào phóng giới thiệu, đồng thời cầm tay Lục Hồng.

"Thái thái??"

Nạp Lan lão gia đánh rơi tờ báo trên tay, lấy mắt kiếng lão xuống, trợn mắt nhìn cả hai, ánh mắt qua lại quan sát trên người Lục Hồng và Cảnh Lang.

"Đúng, cô ấy là vợ tôi cưới hỏi đường hoàng." Cảnh Lang mỉm cười nói, còn khoác tay nhau đến huơ huơ trước mặt lão đầu tử.

"Nói bậy! !"

"Cô làm sao có thể là tổng giám đốc xí nghiệp Cảnh thị?!"

"Bảo vệ đâu, mau tống cổ hai tên lừa đảo này ra ngoài! !" Nạp Lan lão gia tử hốt hoảng đưa tay ấn lên nút đỏ trên tường.

Cảnh Lang không vui nhìn lão.

"Nếu Nạp Lan lão gia không tin, tôi có thể đưa luật sư tới chứng minh."

"Xí nghiệp Cảnh thị tôi vẫn luôn giao lại cho người khác xử lý, nhưng lão bản chân chính trên ý nghĩa đứng sau vẫn luôn là tôi." Cảnh Lang nói từng câu từng chữ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão đầu tử đối diện.

"Tôi không tin!"

"Tổng giám đốc xí nghiệp Cảnh thị làm sao có thể cưới một người đàn bà chứ?!" Nạp Lan lão gia liều mạng thét lên.

"Làm sao không thể? Ha!" Cảnh Lang cười nhạt, cố ý choàng tay sau eo ôm Lục Hồng.

"Hôm nay tôi tới chính là muốn nói về hôn sự của cháu gái ngài và con gái chúng tôi."

"Nói bậy!"

"Hai người đàn bà làm sao có thể có con?!"

Nhận ra được tâm trạng kích động dị thường của Nạp Lan lão gia, Lục Hồng nhỏ giọng nói.

"Lang, chị từ từ nói chuyện nào, em sợ Nạp Lan lão gia sẽ....."

"Sao chứ? Sợ lão giận đến bể mạch máu à?"    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.