Tần Đình Danh cầm hộp nhẫn trong tay trong mắt hiện rõ sự hài lòng, bước ra khỏi cửa hàng anh chợt đứng lại khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Dạ Thành Đông, đôi mày anh khẽ nâng lên có chút bất ngờ, bình thường vào cuối tuần Dạ Thành Đông thường đưa Hạ Tử Quyên đi chơi nên sẽ không bao giờ gọi cho anh vào cuối tuần như thế, anh ấn nút nghe máy, vừa nghe bên kia đầu dây Dạ Thành Đông đã lên tiếng hỏi, giọng điệu khẩn trương, gấp gáp như đã có chuyện gì xảy ra:
“Đình Danh! Cậu đang ở đâu vậy? Cậu có hay tin gì chưa đấy?”
“Tôi đang đi lấy chút đồ, có chuyện gì mà nghe giọng cậu có vẻ hoảng hốt quá vậy?” Tần Đình Danh chậm rãi trả lời, đôi mày anh hơi chau lại trong lòng chợt cảm thấy có chuyện gì đó không lành đã xảy ra nếu không với tính cách của Dạ Thành Đông thì không thể nào mất bình tĩnh như thế.
“Cậu có biết hôm nay là ngày mà Huệ Di của cậu cùng ba cậu đối đầu trực tiếp với nhau đấy, chính là sẽ có người sống kẻ chết, tôi vừa hay tin liền báo cho cậu đây.”
“Cậu nói sao? Cậu có biết họ đánh nhau ở đâu không?” Tần Đình Danh cứng đờ người bàng hoàng khi nghe tin, vội hỏi Dạ Thành Đông.
“Hai người họ hỗn chiến tại kho hàng cũ ở ngoại ô, cậu hãy mau đến đó đi nếu không sẽ không kịp đấy, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.” Dạ Thành Đông ngay lập tức đáp lại, thúc giục Tần Đình Danh mau chóng đến đó ngăn cản, không thì mọi chuyện sẽ đi quá xa không thể nào cứu vãn được.
Tần Đình Danh cúp máy nhanh chân bước lên xe ra lệnh cho Tôn Nam: “Mau đến kho hàng cũ ở ngoại ô, chạy nhanh nhất có thể, mau lên.”
“Vâng.” Tôn Nam gật đầu vội bước lên xe nhấn ga chạy đi, tuy anh không biết là đã có chuyện gì nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt lành, anh chạy nhanh như bay trên đường cố gắng chạy đến kho hàng cũ nhanh nhất có thể.
Đến nơi, Tần Đình Danh chạy vào bên trong, vừa chạy vào một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt của anh, những thuộc hạ của Tần gia và Trương gia nằm dưới đất kẻ chết người bị thương, xộc thẳng vào mũi anh là mùi máu tanh, cảnh này không quá xa lạ gì điều khiến anh lo sợ, hoảng hốt chính là Đỗ Huệ Di cùng Tần Hải chỉa súng vào nhau.
Tần Hải cùng Đỗ Huệ Di vẫn chưa hề hay biết Tần Đình Danh đã đến, Tần Hải nở một nụ cười đắc ý, nói:
“Trương Diệp Anh! Cô thua rồi, kẻ chết chính là cô.”
Chết tiệt! Đỗ Huệ Di cắn khóe môi của mình, thầm mắng, khi nãy cô và Tần Hải truy sát nhau cô đã dùng hết đạn nhưng Tần Hải lại còn đúng một viên, cô thật sự không cam tâm để thua như thế. Thanh âm kiêu ngạo đầy đắc ý, vui vẻ còn có sự chế nhạo của Tần Hải vang lên: “Cô và Trương gia mãi mãi là kẻ thua cuộc, sẽ không bao giờ thắng được Tần gia của tôi. Vĩnh biệt!”
Tần Hải bóp cò, một tiếng súng vang lên cùng lúc đó Tần Đình Danh trợn mắt, kinh hãi hét lớn: “Ba! Không được.”
Tần Đình Danh lao nhanh về phía của Đỗ Huệ Di, viên đạn đã đến rất gần anh ôm chặt lấy thân thể của Đỗ Huệ Di, viên đạn ghim vào đầu của anh, cô cùng Tần Hải hốt hoảng, trợn trắng mắt khi thấy anh lao đến đỡ đạn. Tần Đình Danh từ từ buông cơ thể của Đỗ Huệ Di ra nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, thâm tình, nở một nụ cười ấm áp nhưng đầy bi thương rồi ngã xuống, cô vội đỡ lấy thân thể của anh, môi mấp máy, dường như không thể nói thành lời: “Đình Danh! Đình Danh! Tại sao anh lại làm vậy chứ? Tại sao anh lại đỡ đạn, em không cần anh đỡ đạn cho em.”
Tần Hải quăng súng chạy về phía con trai của mình, ngồi khụy xuống bàn tay run rẩy, đôi mắt dần đỏ lên: “Đình Danh! Sao con lại đỡ đạn cho cô ta chứ? Sao con lại ngốc như vậy?”
“Mau gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu đi.” Đỗ Huệ Di bật khóc nhìn Tôn Nam gào thét trong đau đớn.
Mọi người đứng ở đấy hoàn toàn sững sờ, chết trân khi thấy cảnh này, họ không thể nào ngờ Tần Đình Danh lại chạy đến đỡ đạn cho Đỗ Huệ Di, Tần Đình Danh cau mặt, gương mặt trắng bệch, giọng nói dần trở nên yếu ớt, anh cố gắng dùng sức lên tiếng:
“Tiểu Di! Anh xin em, xin em buông bỏ thù hận đi có được không?” Anh đưa mắt nhìn sang Tần Hải, ánh mắt cầu khẩn, bi thương: “Ba! Con xin ba đó, ba đừng gây thêm tội lỗi nữa, quá đủ rồi, ba đừng tiếp tục lún sâu nữa.”
Đỗ Huệ Di chỉ khóc nức nở không thể nói một tiếng nào đến khi Tần Đình Danh nắm tay của cô, năn nỉ, cầu xin một lần nữa: “Tiểu Di! Em hãy hứa với anh đi, hứa với anh là buông bỏ mọi thù hận, anh cầu xin em.”
“Được, em hứa, em hứa với anh, chỉ cần anh không sao chuyện gì em cũng hứa.” Đỗ Huệ Di gật đầu liên hồi, đồng ý với Tần Đình Danh, cô không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa điều cô quan tâm bây giờ chính là anh.
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến, Tần Đình Danh chưa kịp nói gì với Tần Hải đã rơi vào hôn mê, anh muốn ông cũng hứa là dừng tay đừng tiếp tục lún sâu vào tội ác. Lion hay tin chạy đến thì mọi thứ đã quá muộn bây giờ ở đấy chỉ còn lại bọn người Lạc Thu Tử và những cái xác nằm ở đấy. Lion bước nhanh đến chỗ Lạc Thu Tử, vừa đến đã nhìn thấy cánh tay của cô bị thương, anh hốt hoảng, khẩn trương: “Thu Tử! Em bị thương rồi.”
Đỗ Minh Ngạn cùng Lạc Thu Thủy, Hà Lâm nghe thấy thế liền vội vàng tiến đến, Lạc Thu Tử nhìn xuống cánh tay đang bị thương rồi gạt tay của Lion ra, lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi không cần anh lo.”
“Cái gì mà vết thương nhỏ, em không thấy là nó đang chảy máu không ngừng sao? Mau cùng anh đi đến bệnh viện, chuyện dọn dẹp tàn cuộc ở đây anh cho người giải quyết là được rồi.” Lion liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình, bọn họ hiểu ý nhanh chóng giúp bọn người Hà Lâm thu dọn tàn cuộc.
Lion mặc kệ Lạc Thu Tử phản đối, kháng cự anh nhất quyết kéo cô đi đến bệnh viện, Đỗ Minh Ngạn thấy hai người đi liền nhanh chân chạy đi theo, chiếc xe chuẩn bị lăn bánh Lion nghe tiếng đóng cửa ở ghế phía sau anh xoay người nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn lên xe thì ngay lập tức cau mày: “Anh đang làm cái gì vậy? Anh lên xe tôi làm gì?”
Đỗ Minh Ngạn đảo mắt rất nhanh trí nghĩ ra một cái cớ: “Thu Thủy nhờ tôi đi theo sợ cậu có ý đồ xấu với Thu Tử.” Lion nheo mắt nhìn, ánh mắt nghi hoặc cảm thấy lời của Đỗ Minh Ngạn không đáng tin, Đỗ Minh Ngạn giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhíu mày cất tiếng: “Bây giờ cậu có mau đi không? Cậu ngồi đây nghi ngờ mặc kệ vết thương của Thu Tử luôn sao?”
Lúc này Lion mới nhớ đến vết thương của Lạc Thu Tử, không nói thêm bất cứ tiếng nói nhấn ga chạy nhanh đến bệnh viện. Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm cũng vội vàng lái xe chạy đến bệnh viện ngay sau đó.
Bệnh viện Ái Tâm
Hạ Tử Quyên hay tin Tần Đình Danh bị trúng đạn đang nguy kịch cô cùng Dạ Thành Đông và bọn người Âu Hoằng Phong mau chóng xuất hiện, Hạ Tử Quyên gấp gáp thay đồ phẫu thuật, Đỗ Huệ Di thấy Hạ Tử Quyên xuất hiện liền chạy đến nắm lấy tay của Hạ Tử Quyên khẩn thiết, cầu xin: “Chị Tử Quyên! Em cầu xin chị chị hãy cứu Đình Danh đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì.”
“Em yên tâm, Đình Danh cũng là bạn của chị, chị nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Hạ Tử Quyên gật đầu hứa với Đỗ Huệ Di rồi bước nhanh vào trong phòng phẫu thuật.
Đỗ Huệ Di không ngừng khóc trong đau đớn, tim cô rất đau rất đau đau đến tê tâm phế liệt, cả người dường như không thể đứng vững được nữa, Nhất Nhất thấy cô loạng choạng sắp ngã liền vội giơ tay đỡ lấy, lên tiếng an ủi: “Chị bình tĩnh lại đi, Tần Đình Danh anh ấy nhất định sẽ bình an, chú Xuyên cũng đã được cấp cứu, chú ấy cũng sẽ không sao, tất cả mọi người đều sẽ bình an.”
Tần Hải ngồi một góc im lặng, trầm mặc, nước mắt rơi xuống lả chả, trong lòng thầm cầu nguyện Tần Đình Danh không sao, nếu anh thật sự có chuyện gì thì ông làm sao có thể sống nổi chứ, anh là niềm hy vọng lớn nhất của ông. Lão Nghiêm bước đến đứng bên cạnh Tần Hải với cái đầu băng bó, khẽ nói: “Ông chủ đừng quá đau lòng, lo lắng, thiếu gia là người tốt chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Đến giây phút này chỉ còn duy nhất lão Nghiêm là ở bên cạnh Tần Hải an ủi ông, ông trời nếu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt ông tại sao lại trừng phạt đứa con trai tội nghiệp của ông chứ? Bây giờ ông có hối hận cũng đã quá muộn. Bầu không khí dần trở nên im lặng, lạnh lẽo, Đỗ Huệ Di, Tần Hải, bọn người Dạ Thành Đông và những người khác đều thần người, hướng mắt về phòng cấp cứu trong lòng không ngừng cầu bình an cho Tần Đình Danh.
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Đỗ Huệ Di cùng Tần Hải trả thù, đấu đá lẫn nhau đến cuối cùng người hứng chịu mọi chuyện lại là Tần Đình Danh, anh đứng giữa hai người chịu đựng đau khổ, nỗi dày vò vô hình, khi Tần Đình Danh nằm trong phòng cấp cứu tính mạng bị đe dọa, cận kề cái chết thì mới chịu dừng tay, liệu có còn kịp hay không?