Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 72




Đỗ Huệ Di đứng trước mặt của tất cả mọi người quan sát một lượt, đông hơn cô nghĩ: “Mọi người chắc cũng đã biết lý do tại sao mọi người đứng ở đây rồi đúng không?” Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm cất giọng nói.

Tất cả những người đứng ở đấy đều biết, hiểu ý của Đỗ Huệ Di nói, bỗng từ trong đám đông có một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, khá lãnh đạm lên tiếng hỏi cô: “Tiểu thư! Cô cho tập hợp mọi người như thế vậy thì cô đã tìm được ba mảnh bản đồ chưa? Đã tìm được kho báu mà lão đại để lại chưa?”

Mọi người vừa nghe thế liền hướng nhìn về Đỗ Huệ Di mong chờ câu trả lời từ cô, đầu cô gật gù, đôi mắt hờ hững đáp lại: “Tất nhiên là tôi đã tìm đủ ba mảnh bản đồ rồi bây giờ chỉ cần dựa vào đó mà tìm ra kho báu thôi, ngày mai tôi sẽ đến Anh để tìm quản gia Lý người biết vị trí chính xác của kho báu. Trước mắt tôi tập hợp mọi người đến đây chỉ để muốn báo cho mọi người biết Trương gia sắp hồi sinh, khôi phục lại rồi, tới khi đó tôi mong tất cả mọi người ở đây sẽ một lần nữa quay về giúp Trương gia trở nên lớn mạnh hơn cả năm xưa.” Càng về sau những lời nói của Đỗ Huệ Di càng lãnh đạm, giọng điệu vô cùng chắc chắn, ánh mắt khiến những người ở đấy muốn nghi ngờ cũng không dám.

Trịnh Xuyên đứng phía sau Đỗ Huệ Di khóe môi hơi cong lên, đầu gật nhẹ vài cái cảm thấy hài lòng vô cùng, không uổng công ông đã dẫn dắt. Lạc Thu Tử mỉm cười dịu dàng liếc mắt nhìn sang Đỗ Minh Ngạn nụ cười của cô bỗng trở nên gượng gạo khi thấy Đỗ Minh Ngạn nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt cực kì ôn nhu đó không phải là ánh mắt của một người anh trai dành cho một người em gái, điều này khiến cô càng chắc chắn hơn rằng người mà Đỗ Minh Ngạn yêu chính là Đỗ Huệ Di.

Lạc Thu Thủy đứng bên cạnh cũng đã tinh mắt phần nào đoán ra được chuyện này, dù sao giữa Đỗ Huệ Di và Đỗ Minh Ngạn cũng không phải anh em ruột hơn nữa anh cũng đã ở bên cạnh cô em gái trên danh nghĩa này từ nhỏ đến lớn khó tránh được việc phát sinh tình cảm, chỉ tội cho đứa em gái si tình của cô mà thôi.

Một lúc sau, Đỗ Huệ Di cùng bọn người Hà Lâm, Đỗ Minh Ngạn quay về nhà nhỏ thu xếp đồ đạc chuẩn bị sang Anh. Về đến nhà, mọi người lần lượt bước xuống xe, Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử là người bước xuống cuối cùng, hai người các cô vừa xuống xe thì bỗng có một chiếc xe màu đen đang chạy lao đến với tốc độ cực nhanh, Đỗ Minh Ngạn hốt hoảng vừa hét lớn vừa chạy đến: “Cẩn thận.”

Đỗ Minh Ngạn ôm chầm lấy Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy cũng nhanh chóng kéo em gái của mình tránh đi, cả bốn người đều bị ngã xuống đất, Hà Lâm cùng Trịnh Xuyên vội vàng đến đỡ, chiếc xe ấy lao đến với mục đích quá rõ ràng chính là muốn tông Đỗ Huệ Di, lúc này Đỗ Huệ Di đã nhìn rõ người lái xe chính là Mạc Kiều Nhiên, cô ta một lần nữa quay xe lao thẳng về phía của cô, Lạc Thu Thủy nhíu chặt đôi mày lớn tiếng mắng: “Cô ta bị điên rồi, điên nặng lắm rồi.”

Đỗ Minh Ngạn đảo mắt nhìn khắp nơi nhìn thấy cách đó không xa có một cây cột điện, anh nắm lấy tay của Đỗ Huệ Di chạy đi về hướng đấy, Mạc Kiều Nhiên nhấn ga chạy nhanh hơn nữa, ánh mắt giận dữ đầy thù hận giống như hôm nay cô không chết thì tôi chết vậy. Chạy gần đến cột điện, anh kéo cô rẽ sang hướng khác rồi ôm chặt cô vào lòng, Mạc Kiều Nhiên giật mình, trợn mắt hoảng hốt bẻ lái nhưng không kịp xe đã tông thẳng vào cây cột khiến cô ta đập đầu vào vô lăng choáng váng mặt mày.

“Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Đỗ Minh Ngạn buông hờ Đỗ Huệ Di ra, lo lắng hỏi han, cặp mắt không ngừng nhìn xuống người của cô xem có bị thương ở đâu không?

Hai thuộc hạ của Trịnh Xuyên tiến nhanh đến mở cửa xe lôi Mạc Kiều Nhiên ra bên ngoài, ghì chặt lấy không cho cô ta phản kháng dù chỉ một chút. Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu không sao rồi xoay người quay về chỗ mà Lạc Thu Thủy cùng mọi người đang đứng. Mạc Kiều Nhiên như hóa điên dại, không ngừng gắng sức vồ lấy cô nhưng không được, miệng không ngừng quát lớn:

“Đỗ Huệ Di! Tao phải giết mày, chính mày đã khiến tao ra nông nỗi như thế này, tao phải giết chết mày.”

“Đồ đàn bà điên! Huệ Di đã làm gì cô đâu chứ?” Lạc Thu Thủy trừng mắt tức giận, mấy người các cô đã không gặp Mạc Kiều Nhiên cách đây khá lâu rồi, tưởng chừng đã quên mất Mạc Kiều Nhiên rồi thì làm sao có thể làm gì cô ta chứ?

“Nếu không phải tại mày thì tao đâu bị tụi kia cưỡng hiếp bây giờ lại mang trong bụng thứ tạp chủng gớm ghiếc, tất cả đều là lỗi tại mày. Đỗ Huệ Di! Hôm nay tao phải giết chết mày.” Mạc Kiều Nhiên quát lớn đến nỗi khàn cả giọng, miệng cứ liên tục đổ mọi tội lỗi lên người Đỗ Huệ Di, cô ta mới vừa phát hiện bản thân mình mang thai nên mới càng điên lên như thế, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đỗ Huệ Di.

Trịnh Xuyên nhìn Mạc Kiều Nhiên với cặp mắt lạnh lẽo, độc ác, ông cất tiếng bảo: “Đưa cô ta đi, đợi tôi đến đích thân xử lý kẻ điên này.”

“Khoan đã.” Hai thuộc hạ của ông vừa định kéo Mạc Kiều Nhiên đi thì Đỗ Huệ Di lên tiếng ngăn lại, dù cô ta có làm như thế nào đi chăng nữa thì đứa bé trong bụng của cô ta cũng vô tội, cô vì đứa bé vô tội kia miễn cưỡng tha cho Mạc Kiều Nhiên: “Chúng ta hãy tha cho Mạc Kiều Nhiên lần này đi, những gì cô ta làm thì sau này cô ta sẽ chịu, đứa bé trong bụng của cô ta là vô tội.”

Trịnh Xuyên gật gù nể mặt Đỗ Huệ Di tha cho Mạc Kiều Nhiên, ông bảo hai thuộc hạ của mình đưa cô ta đi xa nơi này đừng có xuất hiện trước mặt cô thêm lần nào nữa nếu có lần sau ông nhất định sẽ không nể tình bất kì ai sẽ thẳng tay giết chết cô ta ngay lập tức.

- ---------------------------------------------------------------------

Tin tức Mạc Kiều Nhiên tấn công Đỗ Huệ Di đã nhanh chóng đến tai Tần Đình Danh, anh vừa nghe gương mặt đã biến sắc ngay lập tức, sự lạnh lẽo đến đáng sợ bao trùm cả căn biệt thự: “Đúng là một kẻ ngoan cố, ngu ngốc dám xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai, không biết chết là gì?” “Lion!” Tần Đình Danh đưa mắt nhìn, gọi Lion khiến cho Lion giật thót, anh không nhanh không chậm ra lệnh cho Lion: . Cập nhật truyện nhanh tại # TRUMtгuy en. O R G #

“Cậu đi xử lý Mạc Kiều Nhiên cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta trên thế gian này nữa.”

“Vâng.” Lion gật đầu như băm tỏi, đứng dậy đi ngay lập tức không dám chậm trễ một giây một khắc nào.

Jay nhìn cậu bạn thân của mình khẽ lắc đầu không biết nói gì hơn về sự ngu ngốc của Mạc Kiều Nhiên, Tần Đình Danh mà Jay biết quả thật rất tuyệt tình nhưng đối với những phụ nữ mang thai thì lại có chút nương tay, bình thường Tần Đình Danh sẽ để cho đứa trẻ ra đời rồi mới xử lý kẻ đắc tội mình nhưng một khi động đến điểm giới hạn của Tần Đình Danh thì độ tuyệt tình, lãnh khốc sẽ lên đến đỉnh điểm. Máu lạnh, độc ác, vô tình những từ ấy vẫn chưa đủ để diễn tả hết thiếu gia của Tần gia khi bị chạm đến điểm giới hạn.

Chưa đầy mười phút đã tìm ra Mạc Kiều Nhiên, Lion nhanh chóng ra tay một cách dứt khoát, nhanh gọn khiến cho Mạc Kiều Nhiên biến mất khỏi thế gian không một ai hay biết, chết nơi đất khách quê người, xác nơi nào cũng không ai rõ, cô ta đã phải trả một cái giá quá đắt khi động đến Đỗ Huệ Di.

- -----------------------------------------------------------------------

Lạc Thu Tử bị trầy nhẹ vài chỗ đang được chị gái của mình thoa thuốc, cô bỗng nhớ lại nếu lúc nãy Lạc Thu Thủy không kéo cô thì có lẽ cô đã bị Mạc Kiều Nhiên tông rồi sẽ không bình an ngồi ở đây như thế, trong thời khắc quyết định, cấp bách Đỗ Minh Ngạn đã chọn cứu Đỗ Huệ Di thay vì Lạc Thu Tử, cô rất vui khi thấy Đỗ Huệ Di không sao nhưng trong lòng vẫn có chút buồn, đau lòng.

Hà Lâm ngồi đối diện với hai người các cô, anh chợt nhìn thấy cánh tay của Lạc Thu Thủy bị thương anh đứng bật dậy quýnh quáng hết cả lên: “Thu Thủy! Em bị thương rồi, phải mau xử lý vết thương không thì bị nhiễm trùng mất.” Hà Lâm tay chân luống cuống lấy thuốc thoa rồi dùng băng cá nhân băng lại cho Lạc Thu Thủy, vừa thoa thuốc vừa không ngừng thổi để làm dịu cơn đau cho cô.

“Chỉ là một chút trầy xước mà thôi, có gì mà anh phải làm quá lên như thế?” Lạc Thu Thủy cau mày nói, người khác nhìn vào cứ tưởng người bị thương là anh chứ không phải là cô.

Mặc kệ Lạc Thu Thủy có đẩy ra như thế nào Hà Lâm vẫn chăm chú, cẩn thận xử lý vết thương, mọi người ngồi ở đấy không khỏi bật cười với cặp đôi oan gia này. Lạc Thu Tử cười mỉm, thầm nghĩ: “Cú tự vả này của anh Hà Lâm quá đau rồi, lúc trước thì không ngừng chê bai bảo chị hai không phải là con gái, không dịu dàng lại còn học kém, mạnh miệng bảo sẽ không bao giờ yêu chị hai. Bây giờ thì lại thể hiện rõ tình cảm của mình đúng là nghiệp quật không chừa một ai.” Lạc Thu Tử đang mong chờ người bị quật tiếp theo chính là chị gái của mình, khi đấy sẽ vui lắm đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.