Tập đoàn Tần thị
Tôn Nam mở cửa bước nhanh vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, mặt mày nghiêm trọng nói với anh: “Thiếu gia! Huệ Di tiểu thư vừa mới bị người ta truy sát…”
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tần Đình Danh ngắt lời, anh đứng bật dậy, trợn trừng mắt lo lắng: “Cậu nói sao? Bị truy sát? Cô ấy có sao không? Có bị thương ở đâu không? Không được, tôi phải đến đó ngay.”
Tần Đình Danh cầm điện thoại vừa định rời khỏi thì Tôn Nam vội lên tiếng bảo: “Huệ Di tiểu thư không sao cả, cô ấy không bị thương chỗ nào hết, anh không cần phải đến gặp cô ấy.” Tôn Nam tuyệt đối không thể để cho Tần Đình Danh đến tìm Đỗ Huệ Di, bây giờ thiếu gia của anh gặp Đỗ Huệ Di chính là tự đưa bản thân mình vào nguy hiểm.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Tần Đình Danh thở phào, lẩm bẩm trong miệng ngước mắt nhìn Tôn Nam dường như Tôn Nam còn điều gì đó muốn nói, anh khẽ chau mày lấy lại dáng vẻ lạnh lùng của mình lúc nãy hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tôn Nam gật nhẹ đầu chần chừ cất lời: “Khi nãy tôi có gặp Âu thiếu gia anh ấy bảo vừa gặp Huệ Di tiểu thư lúc sáng, cô ấy bảo Âu thiếu gia chuyển lời đến thiếu gia là…là lần sau gặp sẽ không niệm tình, nương tay nữa, tình cảm giữa hai người đã chấm dứt rồi, sau này gặp lại sẽ là kẻ thù.” Vừa nói anh vừa liếc mắt quan sát sắc mặt của Tần Đình Danh.
Tần Đình Danh không lộ ra một chút biểu cảm nào, anh ngồi xuống ghế không nhanh không chậm cất giọng bảo: “Cậu hãy ra ngoài đi.”
Tôn Nam khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc, sau khi Tôn Nam ra ngoài đôi mắt Tần Đình Danh rũ xuống đáy mắt hiện rõ sự buồn bã, cũng đúng gia đình anh đã khiến cho cô mất gia đình không còn ai bên cạnh, cô hận anh là phải.
Bệnh viện Ái Tâm
Một tiếng xoảng phát ra từ trong phòng bệnh của Tần Hải, bên trong phòng bệnh Tần Hải tức giận, lớn tiếng quát Lão Nghiêm: “Tại sao chưa có lệnh của tôi mà ông đã cho người truy sát Đỗ Huệ Di? Tôi biết ông vì muốn giúp tôi nhưng ông có nghĩ đến chuyện này nếu để Đình Danh biết được thì như thế nào không hả? Nó sẽ nghĩ gì về tôi?” Tần Hải vớ lấy điện thoại trên bàn gọi cho Tần Đình Danh, bên kia anh vừa nghe máy ông đã nhanh chóng cất tiếng: “Đình Danh! Con đã xong việc chưa? Ba có chút chuyện muốn nói với con, con hãy đến bệnh viện đi.”
Tần Đình Danh đáp lại với ngữ điệu lạnh nhạt: “Hiện tại con đang rất bận.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi đã đủ để Tần Hải cảm nhận được Tần Đình Danh đang rất tức giận, anh đã biết chuyện rồi trong lời nói ông còn nhận thấy được anh đang hận ông dù đó chỉ là một chút, rơi vào cảnh tình ngay lí gian bây giờ Tần Hải có nói gì thì anh cũng không tin, ông chỉ biết thở dài bất lực nói: “Nếu con bận thì con cứ tiếp tục làm việc đi, khi nào rảnh thì đến gặp ba.”
“Vâng.” Tần Đình Danh phun ra một chữ, ngữ điệu vẫn mang sự lễ phép, kính trọng nhưng cũng có sự xa cách, lạnh nhạt, khiến Tần Hải cảm thấy vừa gần gũi vừa xa cách.
Tám giờ tối, Lạc Thu Thủy thu xếp đồ đạc giúp Lạc Thu Tử vừa xếp đồ đạc vào vali vừa dặn dò em gái của mình: “Thu Tử! Sang đó em nhớ phải cẩn thận có chuyện gì dù lớn hay nhỏ cũng phải gọi điện về báo cho chị biết có biết chưa? Em nhớ là phải luôn ở bên cạnh Huệ Di, bây giờ chỗ dựa tinh thần của Huệ Di chỉ còn có chúng ta mà thôi.”
“Em biết rồi chị cứ yên tâm.” Lạc Thu Tử gật gật đầu chậm rãi nói, cô cũng căn dặn ngược lại với chị của mình: “Chị cũng thế, có gì cũng phải gọi báo cho em và Huệ Di.” Đối với Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử có phần yên tâm bởi vì Lạc Thu Thủy có tính cách mạnh mẽ, kiên cường hơn cô còn có Hà Lâm ở bên cạnh chăm sóc nên cô mới yên tâm cùng Đỗ Huệ Di sang Ý.
Quán bar Lovers
Bọn người Dạ Thành Đông vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tần Đình Danh ngồi uống hết gần ba chai rượu, bốn người bọn họ ngồi xuống bên cạnh, Phương Thần giật lấy ly rượu cau mày nói: “Uống nhiêu đủ rồi, cậu muốn chết hay sao mà uống nhiều như thế.”
Tần Đình Danh không để tâm đến bốn người các anh, anh tựa lưng vào ghế rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra châm lửa rít một hơi, Lục Dĩ Tường nhìn Tần Đình Danh chỉ biết lắc đầu cũng khá lâu rồi anh chưa thấy Tần Đình Danh hút thuốc kể từ khi quen với Đỗ Huệ Di và cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thất thần, tiều tụy của Tần Đình Danh, lần này quả thật là sự đả kích, một vết thương khá sâu trong lòng của người anh em tốt của anh.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt khó chịu, ai nấy đều mang một tâm trạng nặng nề, Tần Đình Danh hút hết điếu thuốc liền cất giọng bảo phục vụ: “Mang thêm hai chai rượu vào đây.” Người phục vụ nhanh chóng đi lấy rượu cho anh, anh nhìn những người anh em tốt của mình, khóe môi cau lên nở một nụ cười nhạt: “Các cậu đừng có cản tôi, cản cũng vô ích thôi.”
Dạ Thành Đông ngồi bên cạnh khoác tay qua vai Tần Đình Danh, cười nhẹ rồi lên tiếng: “Bọn tôi không cản cậu nữa ngược lại còn cùng cậu uống, uống đến khi nào say thì thôi.”
Cứ như thế, năm người các anh uống đến say bí tỉ không còn biết gì cả, gục ngã hoàn toàn Tôn Nam mở cửa bước vào nhìn thấy thế chỉ biết lấy điện thoại gọi cho bọn người Hạ Tử Quyên đến, chồng ai người nấy đưa về.
- ---------------------------------------------------------------------
Tần gia
Tiếng chuông điện thoại reo vang khắp căn phòng, Tần Đình Danh nhíu chặt đôi mày quơ tay tìm điện thoại, tìm được điện thoại anh từ từ mở mắt nhìn xem là ai gọi đến, thấy người gọi là Âu Hoằng Phong anh nhấn nút nghe máy: “Alo!” Giọng nói còn ngáy ngủ, anh ngồi dậy day day hai bên thái dương, do tối qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ anh đau đầu vô cùng.
“Đình Danh! Tôi mới vừa nghe mẹ vợ của tôi nói hôm nay Huệ Di sẽ sang nước ngoài, chuyến bay sẽ bay vào lúc tám giờ ba mươi lăm, nếu cậu muốn níu giữ Huệ Di thì cậu hãy mau đến đó đi nếu không sẽ không kịp nữa đâu.” Âu Hoằng Phong gấp gáp báo cho Tần Đình Danh hay tin, cùng lúc đó Từ Phương Hiểu cũng đang trên đường đến sân bay giữ chân Đỗ Huệ Di giúp Tần Đình Danh, anh chỉ có thể giúp được bao nhiêu đó thôi những chuyện còn lại phải xem duyên số giữa Đỗ Huệ Di và người anh em của anh.
Tần Đình Danh cúp máy rồi xem đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ rồi anh tức tốc chạy vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó cầm điện thoại, lấy chìa khóa xe lái xe rời khỏi Tần gia, chạy nhanh hết mức có thể để đến sân bay kịp lúc.
Sân bay thành phố S
Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Tử chào tạm biệt Lạc Thu Thủy và Hà Lâm rồi cùng Trịnh Xuyên đi vào bên trong chờ, ba người vừa bước vào thì Từ Phương Hiểu đến cô đảo mắt tìm kiếm Đỗ Huệ Di khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu, xem đồng hồ thì chỉ mới có tám giờ bảy phút mà thôi, cô cố gắng đi khắp nơi tìm mong rằng sẽ thấy Đỗ Huệ Di.
Từ đằng xa, Lạc Thu Thủy thấy bóng dáng của Từ Phương Hiểu liền nói với Hà Lâm: “Biết thế nào cũng sẽ đến, đi một mình như thế tám phần là muốn giữ chân Huệ Di đây mà cũng may chúng ta đã tính toán hết rồi.”
Hà Lâm nhìn Lạc Thu Thủy khẽ bật cười một tiếng rồi cùng cô lên xe đi khỏi sân bay. Một lúc sau, Tần Đình Danh đến, anh xuống xe nhanh chóng hòa vào dòng người ở sân bay tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu, anh mở điện thoại lên xem giờ bây giờ là tám giờ ba mươi bốn phút chưa đầy bốn giây thì đã nhảy sang ba mươi lăm, Tần Đình Danh buồn bã đưa mắt nhìn những người xung quanh, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân bất lực, lạc lõng như thế, anh đã bỏ lỡ cô rồi, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.
Trong bộ quần áo xộc xệch của ngày hôm qua Tần Đình Danh bần thần, đau khổ, bất lực quay người rời khỏi từng bước chân của anh vô cùng nặng nề, lòng nặng trĩu hơn bao giờ hết, chỉ trong tích tắc anh đã bỏ lỡ Đỗ Huệ Di, bỏ lỡ cơ hội níu kéo cô lại. Đôi mắt Tần Đình Danh dần trở nên đỏ hoe, ươn ướt, bước đến cánh cửa xe nước mắt của anh đã rơi xuống, anh cố kìm nén nhưng vẫn không thể được.
Tần Đình Danh chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho cơ thể anh khẽ run lên nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, thứ mà anh cảm thấy thật sự lạnh lẽo chính là Đỗ Huệ Di đã rời đi không còn ở bên cạnh anh nữa, nước mắt cùng sự lạnh lẽo, buốt giá đã khiến cho mọi thứ xung quanh anh bỗng trở nên đau buồn, u tối hẳn đi.