Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 55




Mộ gia

Mộ Khánh Dương, Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần và những người khác quay trở về Mộ gia vừa về đến thì người hầu hớt hải chạy ra nói: “Ông chủ! Bà chủ! Hai người cuối cùng cũng về rồi, mới vừa nãy có một đám người mặt mày dữ tợn xông vào thu dọn hết mọi đồ đạc của Huệ Di đi, tôi cùng những người khác có ngăn cản thế nào cũng không được, bọn họ nói là Huệ Di bảo bọn họ đến đây thu dọn đồ đạc giùm.”

“Sao chứ? Thu dọn hết tất cả đồ đạc? Những người đó còn có nói gì nữa không?” Mộ Tần nhíu chặt đôi mày, nghiêm nghị hỏi.

Người hầu ráng nhớ lại những gì đã xảy ra lúc nãy, chợt nhớ ra bọn người kia còn nói một câu: “Dạ có ạ, bọn họ nói Huệ Di gửi lời xin lỗi với mọi người, sau này sẽ quay về giải thích rõ mọi chuyện với mọi người ạ.”

Ai nấy đều cau mày, sắc mặt hơi khó coi đặc biệt là Lữ Vũ Ni từ khi bước xuống xe đến giờ hàng mày của bà vẫn không ngừng nhíu chặt lại, những chuyện lúc nãy ở Tần gia diễn ra quá bất ngờ, đến quá đột ngột khiến cho bà vẫn chưa thích ứng kịp: “Nói như vậy thì Huệ Di không sao rồi, không sao thì tốt, thật không ngờ Huệ Di lại trải qua những chuyện đau lòng đến như vậy, càng không ngờ đến nó lại là hậu duệ cuối cùng của Trương gia, suốt mười mấy năm nay Huệ Di vẫn luôn nung nấu ý định trả thù, chúng ta ở bên cạnh lâu như thế mà vẫn không hề hay biết gì cả.”

Mộ Tần thấy Lữ Vũ Ni buồn bã như thế ông không biết nói gì vì chính bản thân ông cũng buồn khi Đỗ Huệ Di rời khỏi, ông chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng của bà mà an ủi thôi.

Bệnh viện Ái Tâm

Tần Đình Danh cùng bọn người Dạ Thành Đông đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, lo lắng, nhìn thấy Tần Đình Danh đứng tựa người vào tường, vẻ mặt thất thần, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ, bi thương Phương Thần tiến đến vỗ nhẹ lên vai của anh, cất tiếng an ủi: “Cậu đừng quá đau lòng, bác trai sẽ không có sao đâu còn về chuyện của Huệ Di tôi tin sau này cô ấy nhất định sẽ tha thứ, bỏ qua mọi chuyện quay về trở về bên cậu thôi.”

Tần Đình Danh cười nhạt một tiếng, nụ cười mang theo sự mất mát, buồn bã: “Tôi cũng mong mọi chuyện sẽ như những gì cậu nói.” Mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi, anh muốn níu kéo Đỗ Huệ Di cũng không được nữa với những gì mà Tần Hải đã gây ra cho cô và gia đình cô anh cảm thấy bản thân mình mang đầy tội lỗi, không còn xứng đáng với cô nữa.

Hạ Tử Quyên từ phòng cấp cứu bước ra báo tin cho mọi người: “Viên đạn đã được lấy ra, bác trai đã không sao rồi mọi người cứ yên tâm.”

Nghe Hạ Tử Quyên nói xong, Tần Đình Danh cất bước rời đi, mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn anh, Lục Dĩ Tường thở dài một hơi lên tiếng nói: “Chuyện này thật sự là một đả kích rất lớn đối với Đình Danh, cậu ấy cần thời gian để bình tâm lại mọi thứ.”

Âu Hoằng Phong gật gù tiếp lời: “Đình Danh đã suy sụp thật rồi, sau chuyện này không biết cậu ấy sẽ như thế nào đây? Chỉ mong cậu ấy đừng có hành hạ bản thân mình thôi.”

Trịnh gia

Trịnh Xuyên tức tối, sắc mặt đen lại vốn dĩ ông nghĩ Đỗ Huệ Di đã hạ quyết tâm rồi nhưng không ngờ đến phút cuối cùng cô vẫn mềm lòng trước Tần Đình Danh, thật khiến ông tức chết mà. Đỗ Huệ Di ngồi đối diện với Trịnh Xuyên, gương mặt băng lãnh không nhanh không chậm cất giọng nói:

“Chú Xuyên! Chuyện sang Ý nhờ chú sắp xếp giúp cháu.”

“Mọi chuyện chú đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, ngày mốt chúng ta sẽ bay sang đó.” Trịnh Xuyên gật nhẹ đầu, chậm rãi đáp lại, ông tự nhủ trong lòng sau khi sang Ý ông nhất định phải khiến cô cứng rắn, tàn nhẫn, vô tình hơn chỉ như vậy mới có thể đưa Trương gia hưng thịnh, lấy lại vị thế năm xưa được.

Lạc Thu Tử đứng dậy tiến đến ngồi bên cạnh, nắm lấy tay của Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Tớ muốn đi sang Ý cùng cậu, cậu cho tớ đi cùng với có được không?”

Đỗ Huệ Di rất muốn từ chối bởi vì lần này sang Ý mục đích chính là tìm những người đang giữ mảnh bản đồ cất giữ toàn bộ tài sản của Trương gia, nguy hiểm trùng trùng cô không thể kéo ai theo được nhưng chạm phải ánh mắt khẩn cầu, nài nỉ của Lạc Thu Tử cô không thể nào từ chối, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu Đỗ Huệ Di đành phải gật đầu đồng ý cho Lạc Thu Tử đi cùng, nhìn thấy Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm định mở miệng xin đi cùng cô ngay lập tức từ chối trước khi hai người họ lên tiếng:

“Hai người ở đây đi không cần phải đi cùng tớ đâu, Thu Tử đi cùng tớ là được rồi càng ít người đi càng tốt.”

Nghe Đỗ Huệ Di nói thế Hà Lâm và Lạc Thu Thủy đành nuốt những lời muốn xin đi cùng của mình ngược vào bụng, Lạc Thu Thủy ủ rũ cất tiếng bảo: “Vậy khi cậu sang đó nếu có chuyện gì, cậu cần giúp gì thì nhớ gọi điện cho bọn tớ.”

Đỗ Huệ Di gật đầu hứa với Lạc Thu Thủy, cô quay sang lễ phép nói Trịnh Xuyên: “Nếu không còn chuyện gì thì cháu xin phép đi nghỉ trước đây ạ.” Cô đứng dậy uể oải, mệt mỏi, dáng vẻ có chút thất thần bước đi lên phòng.

Vào trong phòng, Đỗ Huệ Di ngã người nằm trên giường nước mắt bất chợt lăn dài xuống má, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình bóng, dáng vẻ bi thương, đau lòng của Tần Đình Danh, tim cô thắt lại đau đớn vô cùng, càng lúc Đỗ Huệ Di càng khóc nhiều hơn ướt nhòe cả gối rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bệnh viện Ái Tâm . Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TRU Mtruyen. O R G --

Âu Hoằng Phong nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi anh cùng Từ Phương Hiểu rời khỏi bệnh viện, đi ra bên ngoài hai người nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi hút thuốc trong màn đêm tĩnh lặng, đã lâu rồi hai người mới thấy anh hút thuốc, Từ Phương Hiểu bước đến, môi mấp máy chần chừ nói với anh:

“Lúc nãy…lúc nãy mẹ em gọi đến bảo…bảo là Huệ Di đã thu xếp đồ đạc rời đi rồi.”

“…” Tần Đình Danh im lặng không đáp lại một lời nào, trên mặt cũng không lộ ra một chút biểu cảm gì.

Âu Hoằng Phong đứng bên cạnh lên tiếng: “Tôi và Phương Hiểu về trước đây.” Tần Đình Danh vẫn im lặng chỉ gật nhẹ đầu, Âu Hoằng Phong nắm tay Từ Phương Hiểu rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe Âu Hoằng Phong không quên dặn vợ mình: “Nếu như Đỗ Huệ Di xuất hiện hay có tin gì của cô ấy thì em nhớ báo cho anh và mọi người biết.” Từ Phương Hiểu ừ nhẹ gật gật đầu, thở dài một hơi, dáng vẻ mệt mỏi khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.