Tần Đình Danh lái xe đưa Đỗ Huệ Di đi rửa ảnh, vừa rửa ảnh xong Đỗ Huệ Di cầm lên xem cô không ngừng cười được, trong ảnh trông anh rất buồn cười đáng yêu không ra đáng yêu mà nghiêm túc thì không ra nghiêm túc, cô đưa ảnh cho Tần Đình Danh anh lắc đầu quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ những tấm ảnh ấy: “Anh không xem, những tấm ảnh ấy em giữ luôn đi anh không giữ đâu.”
Đỗ Huệ Di vẫn không thể ngừng cười được, vừa ôm bụng cười cô vừa nói với anh: “Không được, anh phải giữ.” Đỗ Huệ Di rút lại một tấm ảnh những tấm ảnh còn lại cô đưa hết cho Tần Đình Danh: “Anh phải giữ những tấm ảnh này để lâu lâu nhìn lại dáng vẻ đáng yêu của mình.”
Tần Đình Danh miệng cứ bảo không lấy nhưng tay vẫn cầm ảnh, anh cười mỉm nhéo một bên má của Đỗ Huệ Di: “Em đó, bây giờ còn biết trêu cả anh nữa.”
Cô đẩy nhẹ tay của anh ra, cười tít mắt nhẹ nhàng khoác tay vào cánh tay của anh: “Đình Danh! Chúng ta hãy đi mua sắm đi.”
“Em đang có âm mưu gì đấy?” Tần Đình Danh hơi nghiêng người ra phía sau, cảm thấy nụ cười của Đỗ Huệ Di rất bí hiểm, tinh ranh như một tiểu hồ ly vậy, có cảm giác chẳng lành chút nào. Đỗ Huệ Di cười hi hi ha ha, đảo mắt qua lại trả lời: “Em thì có âm mưu gì chứ? Chỉ là đột nhiên muốn đi mua sắm với anh thôi. Anh đừng nghi ngờ này nọ nữa chúng ta hãy mau đi thôi.” Đỗ Huệ Di kéo tay Tần Đình Danh bước nhanh lên xe.
- ---------------------------------------------------------------------
Hà gia
Hà Lâm bước vào sân tập bắn nhìn thấy Lạc Thu Thủy đang tập trung cao độ bắn súng khóe môi anh không tự chủ được mà cau lên, anh chắp tay tay ra phía sau từ từ đi đến gần cô, khẽ thì thầm vào tai: “Bắn dở quá đấy.”
Giọng nói thì thầm của Hà Lâm như một cơn gió thổi nhẹ qua tai của Lạc Thu Thủy khiến cho cô giật mình, khẽ rụt hai vai lại, cô mím môi quay người lại, mắt trợn lên tức tối hét lớn: “Hà đầu heo! Một ngày anh không trêu tôi là anh ăn ngủ không yên hả? Rốt cuộc là tôi đã đắc tội gì với anh hả?” Trực giác của Hà Lâm cho anh biết sắp có chuyện không lành xảy đến, anh vừa cười vừa nhanh chân chạy, Lạc Thu Thủy tức đến đầu muốn bốc khói đuổi theo anh: “Anh có gan chọc tôi thì anh có gan nhận lấy hậu quả chứ, anh đứng lại cho tôi. Tốt nhất là đừng để tôi tóm được, tôi mà tóm được anh thì tôi cho đầu anh thành đầu heo một lần nữa đó.”
Lạc Thu Tử bị hai người làm ảnh hưởng không thể tập trung được, cô cau mày tức giận quát lớn: “Hai người muốn giỡn, muốn đánh nhau thì ra ngoài đi, hai người cứ như thế thì làm sao em có thể tập trung được chứ?”
Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm dừng lại, trố mắt nhìn Lạc Thu Tử, ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên Lạc Thu Thủy tiến nhanh đến chớp chớp mắt nói: “Ôi trời, cuối cùng em gái của chị cũng biết tức giận lớn tiếng với người khác rồi.”
Lạc Thu Tử bĩu môi, giận dỗi đáp trả: “Chị và anh ấy cứ như thế mãi không chừng sau này hai người sẽ lấy nhau đó.” Lạc Thu Thủy trề môi, gương mặt vặn vẹo, nhìn Hà Lâm với đôi mắt chán ghét: “Cái gì? Em bảo sau này chị sẽ lấy tên đầu heo này? Chị nói cho em biết về việc học thì chị có thể ngu nhưng về chuyện này chị không có ngu đâu, chị đâu có điên mà lấy anh ta chứ.”
Hà Lâm xùy một tiếng bước đến khoác tay qua vai Lạc Thu Thủy, cười cười lên tiếng: “Lấy ông đây làm chồng không có thiệt thòi đâu ngược lại còn quá hời là đằng khác đấy.”
“Cút! Bà đây đẹp chứ không có bị khùng.” Lạc Thu Thủy cười như không, gạt tay của Hà Lâm ra hất tóc nói rồi nghênh nghênh mặt của mình rời khỏi đấy.
“Bây giờ không khùng nhưng sau này nhất định sẽ khùng.” Hà Lâm cong khóe môi lên cười nhẹ, lẩm bẩm trong miệng rồi vội đuổi theo Lạc Thu Thủy.
Trung tâm mua sắm
Vừa bước vào bên trong trung tâm mua sắm, Đỗ Huệ Di đã nắm tay Tần Đình Danh đến khu quần áo dành cho các cặp đôi, cô thích thú, vui vẻ chọn quần áo, cầm lên một cặp áo màu hồng cô lấy một cái cái còn lại đưa cho anh: “Anh hãy đi thay thử đi.”
Tần Đình Danh nhìn chiếc áo màu hồng trên tay, vẻ mặt không một chút cảm xúc, khóe môi giật giật chỉ tay về phía một cặp áo màu trắng: “Anh thấy cái này không hợp đâu, cái đó hợp hơn.”
“Không, em không thích cái áo đó em thấy cái này rất hợp, không nói nhiều nữa anh mau đi thay đi, em cũng đi thay đây.” Đỗ Huệ Di lắc đầu không chọn cặp áo trắng ấy, cô đẩy anh vào phòng thử đồ rồi đi vào phòng thử kế bên. Rất nhanh cô đã thay xong bước ra đợi anh nhưng đợi gần năm phút vẫn chưa thấy anh ra cô chau mày cất giọng vọng vào trong phòng thử đồ: “Anh làm gì mà thay lâu quá vậy? Mau ra cho em xem đi.”
Cánh cửa phòng thử đồ dần dần được mở ra, Tần Đình Danh nhấc chân đi ra với vẻ mặt gượng gạo, khó coi, anh bất lực nói: “Tiểu Di! Em làm khó anh quá rồi đấy.”
“Làm khó cái gì chứ? Trông anh bây giờ rất đáng yêu đấy, rất hợp với anh, em lấy cặp áo này.” Đỗ Huệ Di gật gù hài lòng, cô cứ tưởng trông anh sẽ rất mắc cười nhưng không ngờ anh mặc chiếc áo màu hồng này không những vẻ đẹp trai không hề suy giảm mà còn rất đáng yêu nữa.
Tần Đình Danh bất lực gật đầu đi thanh toán, không sao chỉ cần cô thích là được những thứ khác không quan tâm đến, cô thấy chiếc áo này dễ thương thì chính là dễ thương anh nhất định sẽ nâng niu nó.
Anh và cô đi dạo chơi, ăn uống đến tối mới về, đứng ở cổng Mộ gia Đỗ Huệ Di đợi Tần Đình Danh lái xe rời khỏi hẳn cô ngoảnh đầu lại hướng mắt dõi theo, khóe môi nở một nụ cười nụ cười mang nỗi buồn man mác, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Sau ngày hôm nay chúng ta sẽ không còn những ngày vui vẻ như vậy nữa, em xin lỗi. Tạm biệt tình yêu của em.”
Tần gia
Về đến, Tần Đình Danh mang tâm trạng vui vẻ bước vào phòng, một số tấm ảnh anh treo lên khắp phòng còn số ảnh còn lại anh đặt vào khung để trên bàn, chiếc áo màu hồng anh cũng tự tay mình giặt thật sạch không để cho người làm động đến.
Bên phòng của Tần Hải, Lão Nghiêm đứng ở trong phòng nét mặt nghiêm túc nói với Tần Hải: “Ông chủ! Thuộc hạ có chuyện muốn nói.” Tần Hải liếc mắt sang nhìn Lão Nghiêm, Lão Nghiêm không nhanh không chậm nói: “Thuộc hạ đã điều tra ra được Đỗ Huệ Di đang ở đâu rồi ạ, hiện tại Đỗ Huệ Di đang ở Mộ gia được người của Mộ gia yêu thương, chăm sóc, bây giờ cô ta còn là…” “Còn là gì?” Tần Hải nhíu mày nhìn Lão Nghiêm, lạnh giọng hỏi, Lão Nghiêm cung kính trả lời: “Cô ta còn là bạn gái của thiếu gia nữa, người bạn gái mà thiếu gia sắp đưa đến ra mắt với ông chủ đó ạ.”
Đôi mắt của Tần Hải ngay lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo, đáng sợ, Lão Nghiêm khẽ hỏi ông: “Ông chủ! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây ạ? Cho người bắt Đỗ Huệ Di hay sao?”
Tần Hải trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Không cần đâu, hiện tại Đình Danh đang cố gắng bảo vệ cho Đỗ Huệ Di nếu động đến cô ta thì Đình Danh nhất định sẽ không bỏ qua đâu, ngày mốt là đến ngày sinh nhật rồi tôi muốn xem cô ta muốn giở trò gì?” Nếu như Đỗ Huệ Di dám làm tổn thương đến con trai của ông thì ông nhất định sẽ không bỏ qua đâu, con trai ông đau một ông sẽ trả lại cho cô gấp trăm gấp vạn lần.
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ.” Lão Nghiêm gật đầu, cúi người chào Tần Hải rồi đi ra ngoài, thứ ba tuần sau ông sắp xếp, cho người bảo vệ Tần Hải thật chu toàn, không thể để xảy ra chuyện gì được.