Tần gia
Tần Đình Danh vừa về đến đã nhìn thấy Tần Hải đang ngồi ở phòng khách, nghe tiếng bước chân Tần Hải cất tiếng: “Con về rồi sao? Lại đây ngồi xuống đi ba có chuyện muốn nói với con.”
Anh nhấc chân bước đến ngồi xuống ghế, lắng nghe xem Tần Hải muốn nói gì, ông đặt điện thoại lên bàn, dáng vẻ nghiêm nghị hỏi anh: “Thứ ba tuần sau chính là sinh nhật của con, con muốn tổ chức như thế nào?”
“Con sao cũng được, ba hãy tự quyết định đi ạ.” Tần Đình Danh đáp lại với dáng vẻ hờ hững, không quan tâm đến, bỗng anh cảm thấy có gì đó khá kì lạ bình thường khi đến sinh nhật hay những chuyện liên quan đến tiệc tùng thì Tần Hải luôn tự mình sắp xếp làm theo ý của mình, sao lần này lại hỏi anh chứ? Tần Đình Danh nghi hoặc, nheo mắt hỏi ông: “Tại sao đột nhiên ba lại hỏi ý kiến của con vậy? Bình thường ba đâu có hỏi đâu chứ.”
Tần Hải nhìn Tần Đình Danh, đôi mày khẽ nâng lên, không nhanh không chậm cất giọng đáp lại: “Mọi năm thì ba sẽ làm như vậy nhưng con nên nhớ năm nay còn có bạn gái của con đến hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên con đưa bạn gái của mình về ra mắt đấy. Con muốn làm sơ sài, qua loa thôi sao?”
Phải rồi tại sao anh lại quên mất chuyện này chứ? Tần Đình Danh bây giờ mới bắt đầu để tâm đến, anh chậm rãi nói: “Sinh nhật năm nay của con ba không cần phải lo đâu, con sẽ tự mình sắp xếp đến lúc đó ba chỉ cần đến sau đó đợi con ra mắt bạn gái mà thôi.”
Tần Hải khẽ bật cười, quả nhiên con trai của ông đã thay đổi rồi, thật mong chờ đến thứ ba tuần sau ông rất muốn biết, tìm hiểu kĩ về con dâu tương lai của mình, lúc trước chỉ là vô tình nhìn thấy vẫn chưa có quan sát rõ không biết tính cách như thế nào đây?
- ---------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Huệ Di đi đến sân tập bắn súng, chưa được bao lâu thì Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử cũng đến, Đỗ Huệ Di tròn mắt kinh ngạc khi thấy Lạc Thu Tử cầm súng, đang chăm chú lắng nghe Lạc Thu Thủy hướng dẫn: “Thu Tử! Cậu muốn học bắn súng sao?” Lạc Thu Tử gật đầu ừ nhẹ một tiếng, Đỗ Huệ Di liếc mắt sang nhìn Lạc Thu Thủy rồi cất giọng nói tiếp: “Sao đột nhiên cậu lại muốn học bắn súng vậy?”
“Không chỉ là bắn súng mà tớ sẽ còn học võ nữa như vậy sẽ giúp, trở thành cánh tay đắc lực của cậu trong việc trả thù.” Lạc Thu Tử không nhanh không chậm đáp lại, Đỗ Huệ Di có thể nhận ra ánh mắt của Lạc Thu Tử đã khác hẳn lúc trước, cô thừa biết mục đích quan trọng nhất của Lạc Thu Tử chính là trả thù chỉ là đột ngột thay đổi như thế khiến cho cô khó thích nghi được, Lạc Thu Tử cất giọng hỏi cô: “Huệ Di! Chủ nhật tuần này cậu cùng chị của tớ dạy võ cho tớ nha.”
“Chủ nhật tuần này không được rồi, tớ đã có hẹn đi chơi với Đình Danh rồi, buổi đi chơi cuối cùng.” Đỗ Huệ Di trả lời với giọng điệu khá buồn bã, thật tâm cô không đành lòng từ bỏ tình cảm, cô không muốn thấy Tần Đình Danh đau lòng nhưng cô cũng không thể ích kỉ chỉ vì bản thân mà từ bỏ mối thù gia tộc được. Lạc Thu Tử, Lạc Thu Thủy thấy Đỗ Huệ Di như thế hai người các cô cũng không biết phải làm sao chỉ có thể nhìn nhau thở dài một hơi.
- -----------------------------------------------------------
Tần gia
Ngày chủ nhật, Tần Đình Danh đã dậy từ rất sớm, anh chọn quần áo mãi, chọn đi chọn lại vẫn là áo sơ mi đen và quần tây đen, cả người đều là một màu đen, Tôn Nam đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu bó tay có ai đi chơi mà cả người đều là một màu đen thế kia không? Chuẩn bị mọi thứ đã xong Tần Đình Danh căn dặn Tôn Nam trước khi rời đi: “Trừ khi có việc gì đó rất rất quan trọng nếu không thì cậu không được làm phiền tôi không thì cậu chết chắc.”
“Vâng ạ.” Tôn Nam gật đầu đáp lại, đợi sau khi Tần Đình Danh lái xe rời đi anh thở mạnh một hơi, vẻ mặt bất lực nói: “Lúc trước thì là một kẻ cuồng công việc bây giờ lại trở thành kẻ cuồng bạn gái, cuồng đến đáng sợ.”
Mộ gia
Đỗ Huệ Di bước ra ngoài với bộ váy trắng nhẹ nhàng, thanh lịch, Tần Đình Danh đang đứng đợi thấy cô đi ra khóe môi anh ngay tức khắc cau lên, mở cửa cho cô: “Chúng ta đi ăn sáng trước sau đó anh sẽ đưa em đến một nơi đảm bảo em sẽ rất thích.”
Cô gật đầu đồng ý, hôm nay tất cả mọi thứ, mọi hận thù cô đều gạt sang một bên cùng anh vui chơi thật vui vẻ, thỏa thích, cùng anh tận hưởng hết ngày hôm nay.
Hai người ghé quán mì cũ, quán mà hai người thường đến, bà chủ vừa thấy anh và cô liền mỉm cười vui vẻ cất giọng: “Hai cháu đến rồi sao? Sao cả tuần nay hai cháu không đến vậy?”
Đỗ Huệ Di tươi cười, lễ phép đáp lại: “Cả tuần nay hai cháu có chút việc bận nên không thể ghé được ạ, nhớ món mì của cô quá chừng luôn.”
Bà chủ bật cười thành tiếng quay người đi làm mì cho anh và cô, Tần Đình Danh chống cằm nhìn Đỗ Huệ Di, miệng cứ cười mỉm mỉm: “Tiểu Di! Anh không biết em lại có thể nói ngọt như thế đấy, em chưa bao giờ nói với anh ngọt như vậy.” Giọng điệu có mùi hơi chua chua, nói chính xác hơn anh chính là đang ghen.
Đỗ Huệ Di nâng mày, tròn mắt nhìn Tần Đình Danh, không khỏi bật cười, cô thật sự không thể tin được anh còn có thể ghen như thế: “Không phải chứ, anh còn ghen với cô ấy nữa sao?”
“Tất nhiên rồi, anh ghen với tất cả mọi người không chỉ riêng với đàn ông đâu, bất kì người nào có cử chỉ, lời nói thân thiết với em anh đều ghen cả.” Tần Đình Danh gật đầu mạnh, thẳng thắng thừa nhận, nói về độ ghen của anh thì anh không hề thua bất kì ai thậm chí còn hơn như thế nữa. Cô không còn lời nào để nói với anh nữa chỉ có thể cười trừ mà thôi, hoàn toàn bó tay rồi.
Ăn xong, Tần Đình Danh tiếp tục lái xe, ngồi trên xe Đỗ Huệ Di không ngừng thắc mắc muốn biết anh muốn đưa cô đi đâu nhưng hỏi mãi anh vẫn không nói, đang định hỏi một lần nữa thì anh bỗng dừng xe lại, quay sang nói với cô: “Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Đỗ Huệ Di nhướng mày nhìn xung quanh, nơi này đâu có gì ngoài cây cỏ đâu chứ, anh đưa cô đến đây để làm gì? Thấy cô ngơ ngác, nghi hoặc Tần Đình Danh xuống xe bước sang mở cửa cho cô: “Em cứ đi xuống đi, anh sẽ dẫn em đến một nơi vô cùng đặc biệt.”
Vừa bước xuống xe Tần Đình Danh đã dùng hai tay che mắt của Đỗ Huệ Di, chầm chậm dẫn cô đi. Đi được một lúc, anh dừng lại cất giọng: “Đến nơi rồi.” Anh từ từ thả tay xuống, Đỗ Huệ Di nhíu chặt đôi mày, mở mắt ra, mọi thứ dần hiện rõ trước mắt của cô, cô há hốc miệng, sững sốt khi thấy trước mắt của mình là con đường hai bên là những cây hoa phượng tím vô cùng đẹp: “Đẹp quá.”
“Em thấy thích không?” Tần Đình Danh cười nhẹ, dịu dàng lên tiếng hỏi Đỗ Huệ Di, cô gật gật đầu như băm tỏi đáp lại: “Em rất thích, vô cùng thích luôn, đẹp quá đi mất.” Cô kéo tay anh đi ngắm hoa phượng tím trong tâm trạng phấn khích, thích thú.
Suốt dọc đường đi chỉ toàn là cây hoa phượng tím, dưới đường cũng là những cánh hoa phượng, cả con đường nhuộm một màu tím đẹp nao lòng người. Đỗ Huệ Di dừng lại giơ điện thoại lên tự sướng cùng với Tần Đình Danh, chụp ba tấm ảnh rồi nhưng anh vẫn chỉ có một biểu cảm duy nhất chính là cười nhẹ, cô liền bảo anh: “Anh hãy thay đổi biểu cảm đi, cả dáng chụp nữa.”
Tần Đình Danh lọng cọng không biết phải là dáng vẻ như thế nào, anh liếc nhìn sang thấy Đỗ Huệ Di làm gì anh theo nấy, thấy cô chu môi đáng yêu anh cũng làm theo, chụp xong cô phì cười, giơ ngón cái lên nói: “Đúng rồi, chính là dáng vẻ đáng yêu như thế này, anh làm rất tốt cứ tiếp tục phát huy.” Cứ như thế cả một đoạn đường Đỗ Huệ Di không ngừng cười được, cô tinh ranh bày ra những dáng vẻ đáng yêu để Tần Đình Danh làm theo khiến anh chụp xong không dám xem lại.