Hà gia
Hà Lâm cùng chị em Lạc Thu Thủy bước nhanh vào sân tập bắn tìm Đỗ Huệ Di, thấy Đỗ Huệ Di nghiêm túc, tập trung bắn súng, ánh mắt sắc lạnh bắn vô cùng dứt khoát, lạnh lùng, Lạc Thu Tử tiến đến cất giọng hỏi cô: “Huệ Di! Tại sao đột nhiên cậu lại đến đây tập bắn súng vậy? Chân của cậu chỉ mới vừa hồi phục không nên đứng lâu quá.”
“Trả thù!” Hai chữ phun ra từ miệng của Đỗ Huệ Di vô cùng lạnh lẽo, không có một chút cảm xúc nào cả, bây giờ trong lòng của cô chỉ có thù hận, cô hận Tần Hải hận đến tận xương tủy.
Chỉ hai chữ đã khiến cho ba người đủ biết lần này Đỗ Huệ Di thật sự quyết tâm muốn giết chết Tần Hải rồi, Hà Lâm khẽ chau mày trong lòng có hơi nghi hoặc, hiếu kì hỏi cô: “Vậy còn Tần Đình Danh thì sao? Tình cảm giữa em và anh ta thì sao?”
Đỗ Huệ Di sững người lại, không nhanh không chậm đáp lại: “Người em muốn giết là Tần Hải không phải là Tần Đình Danh, nếu như em đã chọn trả thù thì tất nhiên em đã chấp nhận từ bỏ tình cảm của mình, chỉ cần anh ấy không cản trở việc trả thù của em thì không sao nhưng nếu anh ấy cản trở thì em sẽ không nương tay đâu.” Cô quay người lại nhìn Hà Lâm, Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy: “Tuần sau chính là sinh nhật của Đình Danh, chúng ta phải lên kế hoạch giết chết Tần Hải vào ngày hôm đó.”
Bọn người Lạc Thu Tử gật đầu, chỉ cần Đỗ Huệ Di bình an là được, cô muốn làm gì thì ba người đều ủng hộ, giúp sức đến cùng.
Mộ gia
Đến chiều, Đỗ Huệ Di quay về Mộ gia, Lữ Vũ Ni thấy cô quay về liền vui mừng chạy ra ôm chầm lấy cô: “Cuối cùng cháu cũng quay về rồi, cháu có biết là hôm qua bác đã lo lắng cỡ nào không? Nếu như không phải Đình Danh báo cho bác biết là cháu đang ở nhà của Thu Tử thì bác đã báo cảnh sát rồi.”
“Cháu xin lỗi vì đã làm cho bác và mọi người lo lắng, do hôm qua cháu đi viếng một người quen rồi uống một chút rượu nên…” Đỗ Huệ Di nửa thật nửa giả nói với Lữ Vũ Ni và mọi người chưa kịp nói hết thì Lữ Vũ Ni đã cất giọng nói tiếp: “Cháu không sao là bác an tâm rồi, cháu đã ăn gì chưa? Để bác bảo người làm làm đồ ăn cho cháu.”
“Dạ không cần đâu ạ, cháu đã ăn rồi, cháu xin phép lên phòng tắm rửa đây ạ.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ lễ phép đáp lại, Lữ Vũ Ni khẽ gật đầu, cô từ từ bước lên phòng đợi sau khi Đỗ Huệ Di bước hẳn vào trong phòng thì Mộ Kiều Lam tiến đến gần bà, cất tiếng: “Mẹ! Mẹ có cảm thấy chị ấy có gì đó hơi lạ không? Sao con cứ có cảm giác chị ấy trở nên lạnh lùng, khó gần hơn thì phải.”
Lữ Vũ Ni gật gật đầu đồng quan điểm với con gái của mình, bà là người chăm sóc, yêu thương Đỗ Huệ Di từ nhỏ đến lớn chỉ cần cô có một thay đổi nhỏ thôi bà cũng nhận ra, lần này không biết là đã có chuyện gì khiến cho cô quay trở lại dáng vẻ lúc nhỏ. Bà nhớ khi Mộ Khánh Dương đưa Đỗ Huệ Di về lúc đó cô lạnh lùng, không chịu tiếp xúc với ai cả, phải đến một thời gian khá dài sau đó cô mới dần dần trở nên thân thiện, hòa đồng, thành một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trên phòng, Đỗ Huệ Di vừa tắm xong thì nghe có tiếng gõ cửa cô vừa lau tóc vừa bước ra mở cửa, đôi mày cô hơi nâng lên khi thấy Tần Đình Danh, ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao anh lại đến đây?” Cô đứng nép sang một bên nói tiếp: “Anh hãy vào trong đi.”
Tần Đình Danh bước vào, đóng cửa lại, vừa đóng cửa anh giơ tay kéo Đỗ Huệ Di ôm vào lòng, chậm rãi phun ra ba chữ, giọng điệu đầy nhu tình: “Anh nhớ em.” Anh càng ôm chặt cô hơn để thỏa nỗi nhớ nhung của mình, anh đã quen với việc mỗi ngày đều nhìn thấy cô, bây giờ không thấy nên anh cảm thấy nhớ cô vô cùng, Tần Đình Danh ôm Đỗ Huệ Di một lúc rồi buông ra, ánh mắt anh di chuyển xuống chân của cô: “Tiểu Di! Chân em tháo bột rồi? Chẳng phải ngày mai mới là ngày em đi tháo bột sao?”
“Em thấy chân của em đã hồi phục rồi hơn nữa em cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo em có thể tháo bột ra được rồi.” Đỗ Huệ Di chậm rãi đáp lại, quay người tiến về phía chiếc giường rồi ngồi xuống, cô chợt nhớ ra chuyện cần hỏi bèn hỏi anh: “Phải rồi Đình Danh, chủ nhật này anh có rảnh không? Chủ nhật này em muốn cùng anh đi đâu đó chơi.”
Vừa nghe Đỗ Huệ Di đề nghị như thế Tần Đình Danh ngay lập tức trả lời lại: “Chủ nhật thì tất nhiên là anh rảnh rồi, không chỉ riêng chủ nhật thôi mà những ngày khác chỉ cần em muốn thì anh đều rảnh cả, em muốn đi đâu chơi?” Đúng lúc anh cũng muốn đề nghị việc này với cô không ngờ là cô lại mở lời trước, anh cầu còn không được.
“Em vẫn chưa biết nữa, anh hãy quyết định đi.” Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu, cô vẫn chưa biết bản thân mình muốn đi đâu, Đỗ Huệ Di muốn chuyến đi chơi này sẽ thật vui vẻ bởi vì có lẽ đây là chuyến đi chơi cuối cùng giữa anh và cô.
“Được, anh sẽ đưa em đi chơi, nhất định sẽ khiến cho em thấy thích và vui vẻ.” Tần Đình Danh cau môi mỉm cười nói, đột nhiên không hiểu sao anh có cảm giác nụ cười của Đỗ Huệ Di lại nửa thật nửa giả, rất kì lạ, có gì đó hơi gượng gạo, mang một nỗi buồn man mác khiến cho người khác mơ mơ hồ hồ lúc nhận ra lúc không.
- ----------------------------------------------------------------------
Buổi tối, Lạc Thu Thủy kéo Lạc Thu Tử đi dạo chơi cho khuây khỏa muốn xoa dịu sự đau buồn của em gái mình, Lạc Thu Thủy làm mọi cách để chọc cho em gái vui nhưng đều vô dụng, hết cách cô chỉ còn biết làm nũng mà thôi: “Ây da~ Thu Tử! Em đừng có mang bộ mặt này nữa, em hãy cười lên đi, một chút thôi cũng được.” Đang đi phía sau của Lạc Thu Tử, Lạc Thu Thủy bỗng giật mình khi Lạc Thu Tử dừng lại, cô tiến lên một bước tròn mắt hỏi: “Sao đột nhiên em lại dừng vậy?”
“Chị, em muốn học võ và bắn súng chị hãy dạy cho em đi.” Lạc Thu Tử nhìn Lạc Thu Thủy bằng ánh mắt hừng hực quyết tâm, cứng rắn, mạnh mẽ khác hẳn với ngày thường, dường như trong phút chốc cô trở thành một cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng cũng đầy sự căm phẫn khiến cho Lạc Thu Thủy đứng hình vài giây, không tin đây là em gái của mình lúc trước bắt cô học cỡ nào cũng không học bây giờ lại chủ động đề nghị như thế đủ để cho Lạc Thu Thủy biết được cái chết của Đỗ Minh Ngạn thật sự đã đả kích đến Lạc Thu Tử.
“Em chắc chứ? Em thật sự muốn học võ và bắn súng? Lúc trước cho dù mọi người có nói thế nào thì em cũng nhất quyết không học hơn nữa với thể chất của em nếu muốn học thì rất cực đấy.” Lạc Thu Thủy nghi hoặc hỏi lại một lần nữa, muốn biết Lạc Thu Tử đã nghĩ kĩ chưa hay là đó chỉ là tức giận nhất thời nên mới ra quyết định như thế.
Lạc Thu Tử gật đầu khẳng định chắc chắn, lần đầu tiên cô thích một người nhiều đến vậy nhưng chưa kịp thổ lộ thì người đã không còn, cô đã quyết tâm rồi phải trả thù cho Đỗ Minh Ngạn, bảo vệ cho những người bên cạnh của mình, không thể để cho bất kì ai xảy ra chuyện nữa: “Em chắc chắn rồi, bắt đầu từ ngày mai chị hãy dạy cho em đi, cực mấy em cũng chịu được cả.”
Lạc Thu Thủy gật gật đầu đồng ý, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân thật may mắn khi không rơi vào tình yêu, nó quá rắc rối, phiền phức, rơi vào tình yêu chính là rơi vào bể khổ, thoát ra không được.