Thấy Tần Đình Danh trở lại, Đỗ Huệ Di vội vàng đi về chỗ cũ nhưng chân của cô bó bột như thế thì làm sao có thể đi nhanh về chỗ, anh mở cửa thấy cô chống nạng anh liền bước nhanh đến dìu cô ngồi xuống ghế lại rồi hỏi: “Em định đi đâu thế? Chân của em không tiện đi lại sao không đợi anh vào rồi dìu em đi?”
Đỗ Huệ Di nhanh trí, tươi cười đáp lại: “Em thấy anh đi lâu quá định đi ra tìm anh nhưng giữa chừng thì nghe có tiếng chuông tin nhắn nên em mới quay lại xem, chưa đi đến bàn thì anh đã quay lại rồi.”
Anh thở phào nãy giờ trong lòng anh cứ thấp thỏm sợ cô đã nhìn thấy Tần Hải, cũng may là không nếu như hai người thật sự chạm mặt với nhau thì không sớm thì muộn ông cũng sẽ nhận ra cô còn cô thì anh không biết cô sẽ phản ứng như thế nào?
Ăn tối xong, Tần Đình Danh dẫn Đỗ Huệ Di đi dạo một lúc rồi đưa cô về, đến Mộ gia bước xuống xe Đỗ Huệ Di chào tạm biệt Tần Đình Danh một lần nữa rồi đi vào bên trong. Đến cuối cùng cô vẫn không thể hỏi anh về chuyện mà cô muốn hỏi, cô rất lo sợ sợ rằng câu trả lời của anh chính là anh đã biết chuyện từ lâu, tuy sự thật gần như đã chắc chắn rằng anh đã biết mọi chuyện nhưng trong lòng Đỗ Huệ Di vẫn mang chút tia hy vọng là không.
- ---------------------------------------------------------------------
Nửa tháng trôi qua, chân của Đỗ Huệ Di đã dần bình phục trở lại, quá trình hồi phục vô cùng tốt, trong suốt thời gian nửa tháng Tần Đình Danh và mọi người luôn túc trực bên cạnh chăm sóc từng li từng tí cho cô, đặc biệt là anh anh đã chuyển toàn bộ công việc ở Tần thị của mình cho Tôn Nam xử lý trừ khi có công việc vô cùng quan trọng thì anh mới ra mặt giải quyết.
Mộ gia
Ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều khiến cho tâm trạng của Đỗ Huệ Di càng trở nên tốt hơn, cô ngồi trên xích đu ở khu vườn hoa nhỏ đợi Tần Đình Danh đến đón như mọi người. Nửa tháng nay hầu như toàn bộ thời gian của anh đều là dành ở bên cạnh Đỗ Huệ Di, cứ đến chiều là anh sẽ đến đón cô đi ăn uống, dạo chơi. Nghe tiếng xe quen thuộc, người hầu nhanh chóng chạy ra mở cổng, người bước xuống xe tiến về phía của cô không ai khác chính là Tần Đình Danh.
Do bây giờ là đầu mùa đông nên thời tiết khá lạnh, Tần Đình Danh chọn cho mình một chiếc áo len cổ lọ màu đen phối cùng quần kaki màu đen, bên ngoài anh mặc thêm một chiếc áo khoác măng tô màu vàng be kem, đến gần Đỗ Huệ Di anh ngay lập tức lấy áo khoác đang trên tay của mình khoác lên cho cô dù cô đã mặc sẵn trên người một chiếc áo len. Tần Đình Danh lo lắng cho Đỗ Huệ Di từng chút một, anh bế thốc cô lên đi thẳng lên xe, chuyện này cô đã quá quen thuộc rồi nên không còn bất ngờ, sững sốt nữa chỉ rút gọn trong lòng để cho anh bế.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Mộ gia, trên xe Tần Đình Danh cau khóe môi lên cười nhẹ hỏi Đỗ Huệ Di: “Nay em muốn ăn gì?” Giọng nói ấm áp, trầm trầm khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp đặc biệt là vào những người lạnh như thế này.
“Em muốn ăn mì, chúng ta hãy đến quán cũ đi.” Đỗ Huệ Di vui vẻ đáp lại, bây giờ cô dường như hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu của mình mà quên mất chuyện trả thù, cô cũng không muốn trả thù, không muốn làm tổn thương anh, cô phải tìm cách khác để tống Tần Hải vào tù, phải suy nghĩ một cách vẹn toàn nhất để không hại đến anh.
Đến nơi, Tần Đình Danh dìu Đỗ Huệ Di đi xuống, quán mì mà hai người nói chính là quán mì nhỏ ở ven đường, cô rất thích quán mì này vừa ngon lại vừa rẻ, dì chủ quán cũng rất dễ thương, anh và cô vừa ngồi xuống ghế thì dì chủ quán đã ngay lập tức đến hỏi với gương mặt rạng rỡ: “Hai cháu ăn mì như cũ đúng không?”
“Vâng ạ.” Đỗ Huệ Di tươi cười lễ phép trả lời.
Tần Đình Danh thấy cô vui vẻ như thế anh cũng vui, một làn gió mang theo hơi lạnh thổi nhẹ qua khiến cho tóc của cô hơi rối, anh giơ tay dịu dàng vén tóc của cô ra phía sau, khẽ nói: “Sau này khi ra ngoài em nhớ phải mặc thêm áo vào đừng để bị cảm lạnh.”
“Sợ gì chứ? Có anh ở bên cạnh em làm sao có thể bị cảm lạnh được, chăm sóc em từng li từng tí như thế này mà.” Đỗ Huệ Di cười tít mắt cất tiếng, lúc trước cô là người rất tự lập, không dựa dẫm vào ai nhưng từ khi ở bên Tần Đình Danh cô dần dần thích cảm giác dựa dẫm vào anh, được anh che chở, dung túng và cưng chiều.
Mang hai bát mì lên, dì chủ quán chúc hai người ăn ngon miệng rồi quay lại chỗ của mình, đứng ở cái tủ nhỏ bà mỉm cười tấm tắc khen: “Có bạn trai như thế tốt thật vừa đẹp trai lại vừa chu đáo, ân cần chỉ nhìn thôi đã khiến người khác hạnh phúc lây rồi, mong sau này con gái của mình cũng tìm được một chàng như thế.”
Tần gia
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước vào cung kính cúi chào Tần Hải, hai tay cầm một sấp tài liệu đưa cho Tần Hải: “Ông chủ! Đây là toàn bộ thông tin của Alan, đúng như những gì mà ông chủ nghi ngờ cậu Alan đó chính là Đỗ Minh Ngạn con trai của Đỗ Tấn Trung.”
Tần Hải đặt tách trà xuống bàn, cầm lấy sấp tài liệu mở ra xem, nhìn thấy mọi thông tin của Đỗ Minh Ngạn đang nằm trong lòng bàn tay của mình, khóe môi ông cong lên mỉm cười đầy sự đắc ý: “Có điều tra ra được gì về Đỗ Huệ Di không?” Ông nhất định phải biết được thông tin của cả hai nếu như Đỗ Minh Ngạn không có giữ sợi dây chuyền thì người giữ chính là Đỗ Huệ Di không thể sai được.
“Dạ không ạ, tin tức về Đỗ Huệ Di thuộc hạ không thể tra ra được, một chút tin tức cũng không, ông chủ yên tâm tôi nhất định sẽ cố gắng điều tra thêm nữa.” Người đàn ông trung niên nghe Tần Hải hỏi liền ngay lập tức trả lời lại, ông được mọi người biết đến và gọi là Lão Nghiêm, ông là thuộc hạ đã đi theo Tần Hải gần bốn mươi năm, trong giới hắc đạo không ai không biết ông.
Đặt sấp tài liệu trên bàn, ngữ điệu điểm lạnh của Tần Hải cất lên: “Trước mắt ông hãy cho người bắt Đỗ Minh Ngạn đến tầng hầm cũ đi.” “Vâng ạ.” Lão Nghiêm khom người đáp rồi quay người rời đi làm nhiệm vụ mà Tần Hải đã giao cho.
Tập đoàn Trịnh thị
Tất cả mọi người đều đã tan làm từ lâu, trong Trịnh thị bây giờ chỉ còn lại Đỗ Minh Ngạn anh muốn giải quyết xong công việc rồi mới về, đến khi anh hoàn thành công việc nhìn vào đồng hồ thì đã gần tám giờ tối, anh tắt máy tính đứng dậy mang áo khoác và điện thoại rời khỏi phòng làm việc.
Xuống đến bãi đỗ xe, Đỗ Minh Ngạn phát giác được có người đang nhìn mình, anh bắt đầu nâng cao cảnh giác, vừa nhấn nút mở khóa xe thì bỗng có rất nhiều người tay cầm gậy chạy đến từ nhiều phía, Đỗ Minh Ngạn phản xạ rất nhanh né được vài đòn của bọn họ nhưng bọn người đó quá đông anh không thể nào đánh lại, sức lực dần cạn kiệt anh bị một tên cầm gậy đánh mạnh vào đầu, máu bắt đầu chảy xuống anh loạng choạng không thể đứng vững được nữa, đôi mắt trở nên mờ dần rồi ngã xuống ngất đi, những người lạ mặt ấy vội vàng đưa Đỗ Minh Ngạn lên xe rồi lái đi.
Chưa đầy năm phút sau, Lạc Thu Tử lái xe đến vì cô để quên hồ sơ quan trọng cần phải quay trở lại Trịnh thị lấy ngay, vừa bước xuống xe cô vô tình nhìn thấy dưới đất là áo khoác và điện thoại của Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Tử khom người nhặt lên xác minh, quả thật là đồ của Đỗ Minh Ngạn biết anh đã xảy ra chuyện tay chân cô luống cuống gọi điện cho Đỗ Huệ Di, bên kia Đỗ Huệ Di vừa bắt máy cô liền lên tiếng: “Tiểu Di! Có chuyện không hay rồi, anh của cậu bị người ta bắt cóc rồi.”
“Cậu nói cái gì chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến đó ngay.” Đỗ Huệ Di trợn trừng mắt, bàn tay bỗng siết chặt điện thoại lại, vì Tần Đình Danh đang đứng ở bên cạnh cô phải cố gắng giữ bình tĩnh, nghe Lạc Thu Tử nói xong cô cúp máy quay sang nói với anh: “Đình Danh! Em có chuyện gấp phải đi đây, anh cứ về trước đi.”
“Em định đi đâu để anh đưa em đi.” Vừa nói Tần Đình Danh vừa giơ tay hờ ra sợ cô vì vội quá mà té ngã.
“Không cần đâu, em bắt taxi đi là được rồi, anh về trước đi.” Dứt câu Đỗ Huệ Di chống nạng tiến gần ra lộ bắt taxi, Tần Đình Danh vội bước nhanh đến đỡ cô ngồi lên taxi, chiếc taxi từ từ chạy đi rồi mất hút.
Đợi khi Đỗ Huệ Di hoàn toàn rời đi hẳn, đôi mày Tần Đình Danh nhíu chặt lại lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Nam: “Cậu hãy điều tra Lạc Thu Tử mới vừa gọi điện cho Tiểu Di là có chuyện gì, tôi cho cậu một tiếng.” Thanh âm lạnh lẽo, đáng sợ và nghiêm nghị của anh khiến cho Tôn Nam run sợ.
“Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay ạ.” Tôn Nam đợi Tần Đình Danh cúp máy xong liền vội cho người điều tra ngay tức khắc, nếu trong vòng một tiếng mà không có thì Tôn Nam thật sự không dám tưởng tượng chuyện xảy ra tiếp theo là gì?