Hà Lâm được Đỗ Huệ Di nhờ cậy, muốn anh đến tập đoàn Trịnh thị báo chuyện Đỗ Minh Ngạn sắp bị bại lộ cho Đỗ Minh Ngạn và Trịnh Xuyên biết, đồng thời Đỗ Huệ Di cũng gọi điện cho Lạc Thu Thủy bảo Lạc Thu Thủy bảo mật thông tin cho anh trai của mình, bây giờ cô chỉ còn lại một người thân đó là Đỗ Minh Ngạn cô không thể để cho anh xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Tập đoàn Trịnh thị
Hà Lâm đi vào bên trong sảnh, tiến thẳng đến chỗ của nhân viên tiếp tân, giọng nói mang vài phần gấp gáp, vội vã: “Tôi muốn gặp giám đốc Alan của cô ngay bây giờ, tôi có chuyện gấp cần nói với anh ấy.”
Nhân viên tiếp tân mỉm cười, chậm rãi cất lời: “Xin hỏi anh đã có hẹn trước chưa ạ, nếu như thì thành thật xin lỗi chúng tôi không thể cho anh lên trên gặp giám đốc được.”
“Tôi không có hẹn, phiền cô gọi điện thông báo cho giám đốc Alan nói rằng có một người tên là Hà Lâm là bạn của em gái anh ấy cần gặp anh ấy ngay bây giờ, có chuyện gấp.” Hà Lâm khẽ chau mày đáp lại, anh rất lo rằng Tần Hải sẽ điều tra ra chuyện của Đỗ Minh Ngạn, trong hắc đạo ai ai cũng biết rằng Tần gia luôn nắm bắt thông tin nhanh chóng, muốn điều tra ai cũng dễ như trở bàn tay và tốc độ điều tra phải nói là siêu siêu nhanh.
Thấy dáng vẻ của Hà Lâm gấp gáp, khẩn trương như thế nữ nhân viên tiếp tân bèn cầm điện thoại lên báo cho thư ký của Đỗ Minh Ngạn biết, rất nhanh thư ký của Đỗ Minh Ngạn đi xuống xuất hiện, người đàn ông ấy cúi người chào Hà Lâm: “Hà thiếu! Xin mời anh đi theo tôi lên gặp giám đốc.”
Hà Lâm khẽ gật đầu đi theo người thư ký ấy, lên đến phòng làm việc của Đỗ Minh Ngạn người thư ký gõ cửa phòng: “Giám đốc! Hà thiếu đã đến rồi ạ.”
“Cho vào đi.” Từ bên trong Đỗ Minh Ngạn cất tiếng vọng ra, giọng nói của anh lạnh lẽo vô cùng khiến cho Hà Lâm một phen giật mình, chẳng phải Đỗ Huệ Di nói anh trai của cô rất dịu dàng, ôn nhu, ấm áp sao, sao giọng nói lại khiến người ta không rét mà run thế này?
Hà Lâm từ từ bước vào trong phòng làm việc của Đỗ Minh Ngạn, phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng, đợi khi Hà Lâm đứng trước bàn làm việc Đỗ Minh Ngạn mới dừng công việc, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tỏ ra sự xa cách, không hề thân thiện một chút nào: “Không biết Hà thiếu đột nhiên đến đây là có chuyện gì? Mang cả mối quan hệ là bạn của em gái tôi để gặp tôi.”
“Anh cũng biết chân của Huệ Di bị thương rất bất tiện trong việc đi lại nên tôi mới đến đây thay cho em ấy nói cho anh biết thân phận thật sự của anh đã bị Tần Hải nghi ngờ rồi đấy, ông ta đang cố gắng cho người điều tra xem anh có phải là Đỗ Minh Ngạn không, anh hãy cẩn thận cố gắng che giấu kĩ mọi chuyện đi nếu không không biết Tần Hải sẽ làm gì đâu.” Hà Lâm báo cho Đỗ Minh Ngạn biết, gương mặt của Hà Lâm bây giờ vô cùng nghiêm túc khác hẳn với ngày thường.
Đỗ Minh Ngạn nhíu mày nghi hoặc, không nhanh không chậm cất giọng hỏi: “Tại sao cậu và Tiểu Di lại biết chuyện này?”
“Vô tình nghe được khi Tần Đình Danh nói chuyện điện thoại thôi, ông ta bảo Tần Đình Danh giúp ông ta điều tra nhưng Tần Đình Danh không những từ chối mà còn nói đã sớm từ bỏ việc tìm kiếm Huệ Di, tôi nói đến đây chắc anh đã hiểu rồi chứ? Tôi đã nói xong những gì cần nói rồi, không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.” Hà Lâm quay người rời khỏi phòng làm việc, đi đến bãi đỗ xe anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Thu Thủy, khóe môi cau lên không còn vẻ mặt nghiêm túc như lúc nãy nữa:
“Tối nay định đi đâu chơi không?”
“Cút! Tôi bận học rồi.” Lạc Thu Thủy vừa nghe anh hỏi thế liền quăng cho anh một chữ cút, ngữ điệu lộ rõ cô đang bực tức, khó chịu. cô đang bù đầu bù cổ về chuyện học đây, tại sao Đỗ Huệ Di và em gái của cô lại thông minh, xuất sắc còn cô lại tệ như vậy chứ?
Hà Lâm khẽ bật cười thành tiếng, đáp lại giọng điệu mang vài phần trêu chọc: “Ây da, anh quên mất là trình độ học của em “cao siêu” hơn Huệ Di và Thu Tử.”
Nghe Hà Lâm nói bằng giọng điệu trêu chọc ấy Lạc Thu Thủy càng nổi điên, sôi máu hơn, không kìm được mà quát lớn: “Này, anh đừng có mần nhục người khác như thế chứ, tôi nói cho anh biết tốt nhất là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nếu không anh chết chắc.”
Dứt câu, Lạc Thu Thủy ngắt máy, Hà Lâm đứng tựa người vào xe nhìn vào điện thoại, khóe môi vẫn cứ cau lên vẻ mặt thích thú, vui vẻ: “Dữ dằn thật, nhưng cũng rất đáng yêu.”
Ở trong phòng làm việc, Đỗ Minh Ngạn trầm ngâm suy nghĩ về lời nói của Hà Lâm lúc nãy, nếu như Tần Đình Danh thật sự đã biết chuyện thì càng gay go hơn rồi, Đỗ Huệ Di chắc cũng đã đoán ra được chuyện nếu Tần Đình Danh xác thực bản thân đã biết chuyện từ lâu thì với bản tính của cô nhất định sẽ mềm lòng, cô chính là như thế ngoài rắn trong mềm đặc biệt là trong chuyện tình cảm, anh tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa, anh phải ngay lập tức đi bàn bạc với Trịnh Xuyên.
- -------------------------------------------------------------------------
Bảy giờ tối, Tần Đình Danh đi đến Mộ gia đón Đỗ Huệ Di đi ăn tối, ngồi trên xe Đỗ Huệ Di liên tục liếc mắt nhìn Tần Đình Danh, cô rất muốn hỏi anh về chuyện tai nạn năm xưa lời nói đã đến tới miệng nhưng lại không thể thốt ra. Đến nhà hàng, anh dìu cô đi vào bên trong vốn dĩ anh định bế cô đi nhưng cô lại không muốn, vào trong phòng ăn Đỗ Huệ Di khẽ nâng mày ngạc nhiên, đồ ăn đã được dọn lên trên bàn còn có nến, bầu không khí trong phòng vô cùng lãng mạn:
“Chỉ là một bữa ăn thôi mà anh có cần thiết phải như thế không?”
“Tất nhiên là cần thiết rồi, sau này mỗi lần anh đưa em đi ăn đều sẽ như thế, chỉ cần những chuyện liên quan đến em anh đều sẽ quan tâm, chú trọng từng chi tiết dù đó chỉ là một bữa ăn, anh muốn em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trong tất cả các cô gái.” Tần Đình Danh mỉm cười dịu dàng, đáp lại, ánh mắt của anh đối với cô tràn ngập tình yêu, cưng chiều, đó chính là ánh mắt mà biết bao nhiêu cô gái hằng mong ước.
Tần Đình Danh và Đỗ Huệ Di đang ăn tối trong bầu không khí lãng mạn, hạnh phúc thì bỗng tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của anh vang lên, anh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại, là Tần Hải nhắn cho anh: “Con đang hẹn hò sao? Ba cũng đang ở nhà hàng và trùng hợp nhìn thấy con và một cô gái đi ăn tối, cô gái đó là bạn gái của con đúng không?”
Tần Đình Danh định nhắn lại thì Tần Hải lại nhắn tin đến: “Ba đang đi về phía phòng ăn của con đây, ba muốn nhìn rõ mặt con dâu tương lai.” Anh ngay lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng, vội nói với Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Anh có chút chuyện phải ra ngoài, em cứ tiếp tục ăn đi, anh sẽ mau chóng quay lại thôi.”
Đỗ Huệ Di gật đầu, Tần Đình Danh nhanh chóng đi ra ngoài vừa bước ra đi được vài bước thì nhìn thấy Tần Hải, ông vui vẻ nói: “Tại sao con lại ở đây? Mau vào trong giới thiệu bạn gái của con cho ba biết đi.”
“Không được, để lần sau đi ba, bây giờ cô ấy vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để ra mắt, đợi lúc khác con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt với ba.” Tần Đình Danh không thể để cho Tần Hải và Đỗ Huệ Di gặp nhau, tránh được lúc nào thì hay lúc đó.
Thấy anh khẩn trương như thế Tần Hải không khỏi bật cười, chỉ là ra mắt thôi mà có cần phải lo lắng, khẩn trương như thế không? Nếu anh vẫn chưa muốn giới thiệu thì ông cũng không ép buộc, sớm muộn gì thì ông cũng sẽ gặp được thôi: “Thôi được rồi, ba không vào trong gặp mặt con dâu tương lai nữa nhưng con phải sớm đưa về ra mắt ba đấy.”
Tần Đình Danh gật đầu đồng ý, bên trong Đỗ Huệ Di đứng dậy tiến về cánh cửa mở ra nhìn thử xem rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến anh khẩn trương, gấp gáp như thế? Vừa mở cửa cô đã nhìn thấy anh đang nói chuyện với Tần Hải, khoảnh khắc Đỗ Huệ Di nhìn thấy Tần Hải thì những kí ức năm xưa lại ùa về, hiện rõ trong tâm trí của cô, rõ rệt nhất chính là hình ảnh Tần Hải giết chết Đỗ Tấn Trung, hai bàn tay của cô siết chặt lại, ánh mắt dần dần hiện rõ sự giận dữ, căm thù.
Chuẩn bị nhấc chân rời đi, Tần Hải vô tình nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang đứng ở cánh cửa, ông thầm quan sát đánh giá, một cô gái xinh đẹp cả người đều toát lên khí chất mà ít cô gái nào có được, ông gật gù khá hài lòng rồi bước đi. Bước lên xe, Tần Hải chợt nhớ lại ánh mắt của Đỗ Huệ Di, ông cảm thấy ánh mắt mà cô nhìn ông rất kì lạ, hình như trong ánh mắt ấy chứa đầy sự giận dữ, không hiểu sao Tần Hải lại có cảm giác bản thân đã từng gặp cô ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi vẫn không ra là gặp ở đâu?