Trịnh Châu bước đến gần Đỗ Huệ Di, Đỗ Minh Ngạn và Trịnh Xuyên vừa tới gần cô đã cảm nhận được Trịnh Châu xuất hiện với ý đồ không tốt, chắc chắn là đang có mưu tính trong đầu rồi. Trịnh Châu cười cười nhìn Trịnh Xuyên rồi lên tiếng: “Anh Xuyên! Lâu ngày gặp lại anh có cần phải cau có, khó chịu như thế với tôi không? Dù nói thế nào chúng ta cũng là anh em họ với nhau.”
Anh em họ? Trịnh Châu? Trịnh Xuyên? Tại sao cô lại không phát hiện ra chứ? Thật không ngờ Trịnh Xuyên và Trịnh Châu lại anh em họ, một người phong độ, trầm tĩnh, một người thì mưu mô, xảo quyệt đúng là không ngờ đến. Trịnh Xuyên vốn dĩ đã không thích người em họ này, từ trước đến giờ hai người vẫn luôn là đối thủ của nhau, ông nhìn Trịnh Châu với ánh mắt sắc lạnh hỏi:
“Rốt cuộc cậu có ý đồ gì đây? Đừng vòng vo nữa, tại sao lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Trịnh Châu nhếch môi cười gian xảo, hai tay đút vào túi quần, liếc mắt nhìn Đỗ Huệ Di, đôi mày nâng lên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là trợ lý riêng của chủ tịch Tần sao? Sao cô cũng đứng ở đây vậy? Cô và anh họ của tôi có quen biết với nhau sao?” Ông quay sang nói với Trịnh Xuyên: “Lúc nãy tôi thấy anh đứng ở đây nên có ý định qua chào hỏi một tiếng nhưng không ngờ lại vô tình biết trợ lý Lạc đây là tay trong của anh.”
Đỗ Huệ Di chau mày, gương mặt càng lúc càng khó coi, trừng trừng mắt lên tiếng nói với Trịnh Châu: “Trịnh tổng! Ông đã hiểu lầm rồi, tôi và chủ tịch Trịnh đây không hề quen biết nhau, mong ông cẩn thận lời nói của mình, đừng tùy tiện phát ngôn những chuyện mà mình không biết, không chắc chắn.”
“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế? Chỉ là một trợ lý nhỏ bé mà dám nói chuyện như vậy sao?” Trịnh Châu tức giận, từ trước đến giờ chưa có người nào dám nói chuyện với ông như thế, đặc biệt là phụ nữ, thấy Đỗ Huệ Di vẫn không hề sợ hãi ngược lại cô còn trừng to mắt, ánh mắt dường như muốn thách thức Trịnh Châu khiến cho ông càng thêm giận dữ đẩy mạnh Đỗ Huệ Di khiến cho cô rơi xuống hồ.
Tần Đình Danh cùng mọi người đi tìm Đỗ Huệ Di vừa đến hồ bơi đã nhìn thấy cô rơi xuống hồ, anh giật mình vội vàng cởi áo khoác nhảy xuống hồ, cùng lúc đó Đỗ Minh Ngạn cũng nhảy xuống. Tần Đình Danh bơi thật nhanh đến cứu Đỗ Huệ Di, anh ôm lấy cô đưa cô lên, Đỗ Minh Ngạn cũng mau chóng đi lên theo xem sao. Đỗ Huệ Di ho sặc sụa không ngừng, thở gấp một phen kinh hãi, anh lo lắng cầm áo khoác khoác lên người của cô: “Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, Tần Đình Danh dìu Đỗ Huệ Di đứng dậy rồi trở nên giận dữ, gương mặt lạnh lùng quay người quăng cho Trịnh Châu một cặp mắt đáng sợ, từng lời nói mà anh thốt ra đều mang theo sự lạnh lẽo bức người: “Tại sao ông lại đẩy cô ấy xuống hồ? Ông đã quên tôi đã cảnh cáo ông như thế nào rồi sao?”
Trịnh Châu bắt gặp ánh mắt như ác quỷ của Tần Đình Danh, khiến người khác không rét mà run, ông ta cố gắng nở một nụ cười khó coi, ngữ điệu dịu xuống nói với anh: “Chủ tịch Tần! Cậu đừng có vì một cô trợ lý nhỏ bé, thấp kém mà có thái độ như thế với tôi chứ, dù nói thế nào thì tôi cũng là bạn của ba cậu đó.”
Tần Đình Danh cười lạnh một tiếng, nụ cười tỏ rõ sự khinh thường, cánh tay anh choàng qua vai của Đỗ Huệ Di kéo cô sát lại gần, chậm rãi cất lời: “Cái gì mà trợ lý thấp kém, nhỏ bé chứ? Tôi nói cho ông biết cô ấy là bạn gái của Tần Đình Danh tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai động đến cô ấy cho dù là lời nói hay hành động còn nữa cho dù ông có là bạn của ba tôi thì tôi cũng sẽ không để mặt ông đâu, đừng tưởng bở.”
Đỗ Minh Ngạn trợn mắt sững sốt đưa mắt nhìn Đỗ Huệ Di, cô chưa hề nói với anh chuyện cô bây giờ là bạn gái của Tần Đình Danh, Trịnh Châu cũng không khỏi bất ngờ, kinh ngạc, lần này không xong rồi Tần Đình Danh không phải là người dễ chọc đến, ông thay đổi sắc mặt khiến người khác sắp hoa cả mắt, cười cười nói: “Tôi thật sự không biết trợ lý Lạc là bạn gái của chủ tịch Tần đây, người không biết không có lỗi mong chủ tịch Tần bỏ qua cho tôi lần này.”
Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần và bọn người Lạc Thu Thủy hay tin Đỗ Huệ Di bị rơi xuống hồ liền chạy tới, vừa đến đã nghe Trịnh Châu nói như thế, ai nấy đều tức giận, Clara khoanh tay bĩu môi phun ra một câu: “Ông cũng lật mặt nhanh thật đấy.”
Lữ Vũ Ni tiến đến gần Đỗ Huệ Di, vẻ mặt lo lắng hỏi cô: “Tiểu Di! Cháu không sao chứ?”
Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu, lễ phép đáp lại: “Dạ cháu không sao.” Lữ Vũ Ni lườm lườm Trịnh Châu, cất giọng nói với ông ta không một chút khách sáo: “Trịnh Châu! Ông dám bắt nạt con gái của tôi? Bây giờ ông rời khỏi Mộ gia của tôi ngay lập tức, còn nữa Mộ thị sẽ rút vốn khỏi tập đoàn của ông.”
“Con gái? Mộ phu nhân! Nếu tôi không nhầm thì bà chỉ có hai cô con gái thôi mà hơn nữa cô ta cũng không phải họ Mộ.” Trịnh Châu vừa giật mình kinh ngạc về chuyện Đỗ Huệ Di là bạn gái của Tần Đình Danh rồi lại một phen ngạc nhiên, khó hiểu khi nghe Lữ Vũ Ni nói cô là con gái của bà.
“Đúng, tuy không phải là con gái ruột của tôi nhưng từ lâu tôi đã xem Tiểu Di con gái ruột của mình rồi, là một thành viên trong Mộ gia vì vậy cho nên tôi không cho phép người khác bắt nạt Tiểu Di.” Lữ Vũ Ni vẫn còn hậm hực tức giận trong lòng, tuy Đỗ Huệ Di không phải là người của Mộ gia nhưng từ khi bà nhận nuôi cô thì bà đã xem cô chính là con gái của mình, đến la mắng bà còn không nỡ thì làm sao có thể để cho người khác bắt nạt, ức hiếp chứ. . Đọc truyện hay tại ~ TRUМtrцy en. O R G ~
Trịnh Châu cảm thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng rời đi, nếu còn ở đây ông sẽ chết chắc, Lạc Thu Thủy bước đến lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Tớ cùng Thu Tử đưa cậu đi thay đồ, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”
Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu cùng Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử đi thay đồ, đã không còn chuyện gì mọi người dần tản ra đi chỗ khác, Lữ Vũ Ni nhìn Tần Đình Danh, âm thầm quan sát đánh giá, nếu bà không nghe nhầm thì lúc nãy Tần Đình Danh nói Đỗ Huệ Di chính là bạn gái của mình, bà không kìm được mà hỏi anh: “Chủ tịch Tần! Chuyện lúc nãy cậu nói có phải là thật không?” Tần Đình Danh nhướng mày không hiểu ý Lữ Vũ Ni hỏi lắm, bà không nhanh không chậm nói tiếp:
“Lúc nãy cậu nói Tiểu Di là bạn gái của cậu đấy, đó là thật sao?”
Thì ra là hỏi chuyện này, Tần Đình Danh cười nhẹ, gật đầu thừa nhận với Lữ Vũ Ni, bà vui mừng cảm thấy chuyện này tốt quá rồi, Tiểu Di của bà là một cô gái tốt, hiền lành, giỏi giang còn anh lại là chủ tịch của tập đoàn Tần thị, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa. Từ Phương Hiểu thấy Lữ Vũ Ni vui mừng ra mặt như thế thì không khỏi bật cười, kéo tay của bà khẽ nói: “Mẹ! Mẹ vui mừng đến như vậy sao? Tất cả đều hiện lên trên mặt hết rồi.”
“Tất nhiên rồi, Mộ gia chúng ta chỉ còn Tiểu Di là chưa có bạn trai thôi, mẹ luôn lo lắng không biết sau này Tiểu Di có gặp được một người đàn ông tốt không bây giờ thì mẹ đã yên tâm rồi.” Lữ Vũ Ni vẫn không kiềm được sự vui mừng của mình, người bạn trai này của Đỗ Huệ Di bà rất rất hài lòng, rất vừa ý, không chê vào đâu được.