Mộ gia
Sinh nhật của Lữ Vũ Ni được tổ chức đơn giản tại biệt thự tuy không cầu kì, xa hoa nhưng có thể khiến cho người ta nhìn vào liền cảm nhận được sự sang trọng ở trong đấy, những vị khách được mời đến toàn bộ đều là những người có địa vị trong bạch đạo, những người trong hắc đạo cũng được mời nhưng rất ít. Buổi tiệc sinh nhật càng được thu hút, chú ý hơn vì có sự xuất hiện của năm người đứng đầu của năm tập đoàn lớn ở trong và ngoài nước.
Từ trên lầu, Lữ Vũ Ni xuất hiện với vẻ ngoài quý phái, sang trọng bên cạnh Mộ Tần, phía sau của hai người chính là ba người con gái xinh đẹp, mỗi người đều có một nét đẹp khác nhau khiến người khác phải ngắm nhìn không rời. Đỗ Huệ Di bước xuống với bộ váy màu trắng trễ vai nhẹ nhàng dài tới gối, mái tóc dài xõa xuống, phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ, trên tóc cô còn có cài một chiếc kẹp đính ngọc trai trông Đỗ Huệ Di không khác gì một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, cả người toát lên vẻ kiêu sa, quý phái và diễm lệ khác hẳn với dáng vẻ quyến rũ lần trước cô xuất hiện ở buổi tiệc.
Âu Hoằng Phong nhìn thấy Tần Đình Danh ngẩn ngơ ngắm Đỗ Huệ Di không chớp mắt, dường như đã bị cô câu mất hồn vía rồi, anh tiến đến vỗ nhẹ lên vai của Tần Đình Danh, bật cười, ngữ điệu mang vài phần trêu chọc: “Cuối cùng Âu Hoằng Phong tôi cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ này của cậu, chết cũng mãn nguyện rồi, lúc đầu tôi còn tưởng cậu có hứng thú với đàn ông đấy, nghĩ chuyện cậu đơn phương thanh mai của mình chỉ là cái cớ, bình phong che mắt mọi người.”
Tần Đình Danh ngay lập tức ngoảnh đầu lại quăng cho Âu Hoằng Phong một cặp mắt sắc bén như muốn nói cho Âu Hoằng Phong biết rằng anh đây chính là trai thẳng hơn nữa còn rất si tình không như ai đó, Âu Hoằng Phong nhận được cái lườm sắc bén như thế liền giơ tay giống như đầu hàng, chịu thua, cười hi hi ha ha nói: “Không nói nữa, không nói nữa, cậu cứ tiếp tục ngắm tiểu mỹ nhân của cậu đi.”
Buổi tiệc sinh nhật bắt đầu trong sự nhộn nhịp, vui vẻ, hai người con gái của Lữ Vũ Ni thì mọi người ai nấy đều đã biết rồi lần nay nhân dịp sinh nhật bà nắm tay Đỗ Huệ Di đi giới thiệu với mọi người nhưng chỉ mới giới thiệu với một vài người thì cô đã tìm cách trốn đi, cô đứng ở một góc, ngồi xuống cái ghế gần đó, Tần Đình Danh chậm rãi tiến về phía của cô, thấy cô đang cầm đĩa bánh kem lên ăn, khóe môi anh không kìm được mà cau lên: “Chiều đến giờ em vẫn chưa ăn gì sao? Nhìn em ăn rất ngon lành đấy.”
Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu vẫn ăn không ngừng, vốn dĩ chỉ là câu hỏi vui nhưng không ngờ lại là thật, Tần Đình Danh cau mày kéo ghế ngồi bên cạnh của cô, anh vén tóc của cô ra phía sau để cô dễ ăn hơn: “Tại sao em lại không ăn chứ? Em không được bỏ bữa như thế.”
Cô quay người cầm ly nước ép trên bàn lên uống một ngụm rồi trả lời: “Chiều nay em hơi lười ăn với lại em còn phải giúp mọi người chuẩn bị một số thứ cho buổi tiệc nên em quyết định đến khi diễn ra rồi ăn luôn.”
“Lần sau không được bỏ bữa như thế nữa đấy, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Tần Đình Danh nghiêm mặt dặn dò Đỗ Huệ Di, cô không nói gì chỉ gật gật đầu, cô không chắc là sẽ không có lần sau hơn nữa anh cũng thường xuyên bỏ bữa sao không tự nhắc nhở bản thân chứ.
Hạ Tử Quyên, Clara, Bạch Nhã Băng và Từ Phương Hiểu bước đến chỗ của Đỗ Huệ Di, Clara cười cười lên tiếng nói với cô bạn họ Đỗ mới quen của mình: “Huệ Di! Nếu cô mà thường xuyên bỏ bữa chiều mà thay vào đó là ăn vào bữa tối như thế này thì không khéo gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô sẽ biến thành bánh bao đấy.”
Nghe Clara nói thế, Tần Đình Danh liền ngay tức khắc tưởng tượng đến khi Đỗ Huệ Di có hai má bánh bao sẽ như thế nào? Hình dung ra được một chút, anh khẽ cong khóe môi lên phun ra một câu: “Hai má bánh bao trông rất đáng yêu.” Chỉ cần tưởng tượng thôi anh đã cảm thấy vô cùng thích thú rồi, nếu Đỗ Huệ Di thật sự có hai má bánh bao chắc ngày nào anh cũng đều cưng nựng, cắn hai má của cô mất.
Quả thật rất dễ thương, đáng yêu không một ai có thể phủ nhận được điều này nhưng với tính cách tinh nghịch, vui vẻ của Clara thì chắc chắn sẽ không thể không trêu chọc, cô tặc lưỡi, cười cười trêu Tần Đình Danh: “Ây do ~ Con người khi có tình yêu vào rồi thì luôn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đáng yêu cả. Chủ tịch của tập đoàn Tần thị cũng không ngoại lệ, một chủ tịch cao ngạo, lạnh lùng lại có thể nói ra hai chữ đáng yêu, thật hiếm có, hiếm có.”
Đỗ Huệ Di khẽ bật cười, những người khác cũng không nhịn được mà cười phá lên, nét mặt Tần Đình Danh đanh lại, nhìn thấy Phương Thần đang đứng đằng sau của Clara, anh chau mày cất lời: “Thần! Cậu hãy xem vợ cậu kìa.”
Phương Thần giả vờ bày ra bộ mặt ngơ ngác, không biết chuyện gì: “Vợ của tôi nói gì thế? Tôi mới đến không nghe gì cả, vợ tôi nói gì thế? Cậu có thể nói lại cho tôi nghe được không?”
Tần Đình Danh hít một hơi thật sâu, tại sao anh lại quên mất Phương Thần là một người luôn dung túng cho vợ của mình, Đỗ Huệ Di xoa xoa mũi nhịn cười, Đỗ Minh Ngạn từ đằng xa tiến đến, anh nâng ly rượu trong tay của mình lên hướng về phía của Đỗ Huệ Di, cô mỉm cười cầm ly rượu lên uống. Tần Đình Danh cau mày khó hiểu, nghi hoặc, từ khi nào mà cô và đối tác của anh lại thân thiết như vậy? Những người đứng ở đấy cũng thấy khá kì lạ, Đỗ Minh Ngạn chậm rãi cất giọng nói với cô:
“Trợ lý Lạc! Cô có thể cùng tôi đi qua bên kia một chút được không?”
“Được.” Đỗ Huệ Di đứng dậy, trước khi rời đi cùng Đỗ Minh Ngạn cô không quên nói với Tần Đình Danh: “Chủ tịch! Tôi xin phép.” Nói xong, cô cùng Đỗ Minh Ngạn bước đi.
Gương mặt của Tần Đình Danh đã không thể nào đen hơn được nữa, vẻ mặt trở nên lạnh như băng, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về phía mà hai người đã đi. Âu Hoằng Phong cũng nhìn theo Đỗ Huệ Di và Đỗ Minh Ngạn rồi liếc mắt nhìn Tần Đình Danh, nhếch môi cười nhạt anh nói: “Tôi ngửi thấy mùi giấm nồng nặc quanh đây.”
Vừa nghe đã biết Âu Hoằng Phong đang nói đến ai, không duy chỉ Âu Hoằng Phong mà chính bọn họ cũng ngửi thấy mùi giấm chua tỏa ra từ Tần Đình Danh, xem ra tính sở hữu của Tần Đình Danh khá cao.
Đỗ Minh Ngạn cùng Đỗ Huệ Di đi về phía gần hồ bơi, nhìn thấy chủ tịch của tập đoàn Trịnh thị đứng ở đấy, cô ngoảnh đầu lại ngạc nhiên nhìn Đỗ Minh Ngạn, anh kéo cô bước đến đấy rồi không nhanh không chậm cất tiếng: “Tiểu Di! Chắc em cũng biết đây là chủ tịch của anh đúng không?” Đỗ Huệ Di gật gật đầu, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, Đỗ Minh Ngạn tiếp tục nói:
“Có một điều em vẫn chưa biết đó chính là chủ tịch Trịnh không những là sếp của anh mà đồng thời còn là ân nhân cứu mạng anh năm xưa.”
Đến lúc này, Đỗ Huệ Di mới hiểu rõ, gương mặt thả lỏng một chút, cười nhẹ khom người chào Trịnh Xuyên một cách kính trọng, biết ơn. Trịnh Xuyên nở một nụ cười hiền từ với Đỗ Huệ Di, bỗng nhiên ông thu lại nụ cười của mình, đôi mày chau lại, giọng nói có hơi lớn cất lên: “Ai? Ra đây đi.”
Từ một chỗ khuất bóng, một người đàn ông tuổi trung niên bước ra, mày của Đỗ Huệ Di và Đỗ Minh Ngạn không ngừng nhíu chặt lại, khi đã thấy được hoàn toàn người đàn ông ấy, anh và cô không khỏi kinh ngạc thốt lên với giọng vừa đủ ba người nghe: “Trịnh Châu?”