Tần gia
Quay trở về, Tần Đình Danh đi thẳng lên phòng của mình, nhẹ nhàng mở cửa thấy Đỗ Huệ Di đã chìm vào giấc ngủ, anh không dám gây ra tiếng động lớn sợ sẽ làm cô thức giấc. Tần Đình Danh tiến đến ngồi xuống bên cạnh giường dịu dàng, vén mái tóc của Đỗ Huệ Di ra phía sau, ánh mắt đầy sự ôn nhu, yêu thương và cưng chiều, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cô, khẽ thì thầm vào tai: “Bảo bối của anh! Ngủ ngon.”
Tần Đình Danh đứng dậy lấy quần áo đi vào bên trong phòng tắm thay, trong lòng anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ đến như thế này, biết Đỗ Huệ Di vẫn còn sống không những như thế mà còn ở bên cạnh anh lâu nay, hiện tại còn đang ngủ say trong ngôi nhà lưu giữ những kí ức đẹp của anh và cô lúc nhỏ, nhiều lúc anh không tin đây là sự thật, cứ ngờ là mình đang mơ nếu thật sự là mơ thì anh không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Tắm xong, Tần Đình Danh bước ra ngoài thấy chăn đã bị Đỗ Huệ Di gạt sang một bên, anh nhếch môi cười nhẹ tiến đến kéo chăn đắp lại cho cô, không nhịn được mà véo nhẹ cái mũi thanh tú của cô: “Từ nhỏ đến lớn, ngủ vẫn không bỏ được cái tật này.” Anh cảm thấy lúc cô ngủ cho dù là lúc nhỏ hay khi đã lớn đều rất đáng yêu như một con mèo nhỏ vậy.
- ------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di cau mày thức dậy, đôi tay quơ quơ tìm điện thoại để xem giờ nhưng chợt nhớ ra là điện thoại của mình đã mất rồi, cô ngồi dậy gương mặt vẫn còn hơi ngáy ngủ, mở cửa đi xuống lầu, vừa bước xuống được vài bậc thang thì cô đã nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi làm việc trên laptop ở phòng khách. Nghe tiếng bước chân, Tần Đình Danh dừng làm việc lại ngoái đầu nhìn, thấy cô đã thức anh mỉm cười, ôn tồn nói với cô:
“Em đã thức rồi sao? Em hãy đánh răng rửa mặt rồi xuống đây ăn sáng.”
“Đã mấy giờ rồi?” Do quá mệt mỏi mà cô cảm thấy mình đã ngủ một giấc dài, không biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi.
Tần Đình Danh liếc mắt nhìn giờ trên laptop rồi chậm rãi trả lời Đỗ Huệ Di: “Đã hơn mười giờ rồi, em hãy mau đi đánh răng rửa mặt, thay đồ đi rồi xuống ăn sáng sau đó anh đưa em đi mua điện thoại mới, quần áo anh đã cho người mang đến rồi.”
“Sao chứ? Hơn mười giờ rồi? Tại sao anh lại không gọi em dậy chứ?” Đỗ Huệ Di trợn mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên cô ngủ dậy trễ đến như thế.
“Hôm qua, em đã bị kinh sợ, hoảng hốt như thế nên ngủ nhiều một chút hơn nữa thấy em ngủ ngon như thế anh không nỡ đánh thức dù sao hôm nay cũng là chủ nhật em cần gì phải hốt hoảng như thế, nghỉ ngơi nhiều một chút là điều nhiên.” Tần Đình Danh đáp lại với ngữ điệu yêu thương, cưng chiều hơn bao giờ hết. Trước giờ anh không thích những người hay dậy trễ, anh là một người có vô vàng nguyên tắc không có ai có thể thay đổi hay phá lệ cả nhưng có lẽ cô là ngoại lệ.
Đỗ Huệ Di cau môi cười nhẹ quay người bước lại lên phòng, mở cửa tủ quần áo ra quả thật anh đã cho người chuẩn bị hết tất cả rồi, chỉ trong một đêm mà trong tủ quần áo của một người đàn ông luôn cấm dục, như tảng băng ngàn năm đã có đầy quần áo của phụ nữ toàn là những đồ hàng hiệu, giá trên trời, Đỗ Huệ Di tùy tiện chọn một bộ quần áo cho mình rồi đi thay.
Vệ sinh cá nhân, thay đồ xong Đỗ Huệ Di đi xuống lầu ăn sáng, ngồi xuống bàn ăn cô nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món, toàn là những món bổ dưỡng, cô ngước mặt lên nhìn Tần Đình Danh hỏi anh: “Những món này là do anh nấu hết cả sao?”
Tần Đình Danh gật nhẹ đầu, ngồi xuống đối diện với cô, hơn sáu giờ sáng anh đã thức dậy nhưng lại không hề ăn sáng anh muốn đợi cô dậy rồi ăn chung: “Em hãy ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Đỗ Huệ Di cầm đũa lên gấp thử một món đưa vào miệng, nó rất ngon, cô nghĩ nếu như anh không quản lý Tần thị nữa thì nên đi làm đầu bếp, nấu ăn ngon như thế cơ mà. Thấy Đỗ Huệ Di ăn vô cùng ngon miệng, Tần Đình Danh không kìm được mà cong khóe môi lên, ánh mắt sáng rực tràn đầy sức sống, vui vẻ hiếm có vô cùng. Ăn xong, hai người cùng nhau đi đến khu trung tâm mua sắm của Dạ Thành Đông để mua điện thoại mới.
Đến nơi, Tần Đình Danh nhìn sang Đỗ Huệ Di cất giọng hỏi: “Em thấy thích mẫu điện thoại nào?”
“Mẫu nào cũng được, cái nào cũng đều tốt cả, em đều thích.” Đỗ Huệ Di tươi cười đáp lại, cô đó giờ không để ý lắm về điện thoại, có là được không đòi hỏi nhiều.
Anh khẽ cười, thấy cô chăm chút bản thân tất cả mọi thứ đều hoàn hảo cứ ngỡ điện thoại cũng vậy, anh thu hồi nụ cười nhìn nhân viên bán hàng, lãnh đạm cất tiếng: “Lấy mẫu mới nhất cho tôi.”
Nữ nhân viên giật mình kinh ngạc, rõ ràng là cô mới vừa thấy dáng vẻ dịu dàng, ấm áp của anh đối với cô gái bên cạnh vậy mà chưa đầy một giây anh đã thay đổi một cách thần kì đến đáng sợ như thế, cô rối rít khom người lấy mẫu mới nhất cho anh.
Thanh toán xong, Đỗ Huệ Di cầm điện thoại mới trong tay, mày khẽ cau vừa đi vừa nói với Tần Đình Danh: “Anh không cần phải mua điện thoại đắt tiền như thế đâu.”
“Không đắt, chỉ cần là những thứ tốt nhất anh đều sẽ mua cho em, tiền anh không thiếu.” Tần Đình Danh cất lời, giọng nói vừa sủng nịnh vừa mang vẻ bá đạo của một tổng tài, lời nói của anh toàn là mùi tiền, không hổ danh là chủ tịch tập đoàn Tần thị.
Đang đi, Đỗ Huệ Di bỗng nhiên nhìn thấy Alan đứng cách đó không xa, đôi mắt cứ hướng về phía của hai người, cô chợt nhớ đến ngày hôm qua Alan cũng có xuất hiện ở căn nhà hoang, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm cô dừng lại quay người nói với Tần Đình Danh: “Đình Danh! Em hơi khát nước anh đi mua nước cho em.”
“Được, em đứng đây đợi anh anh sẽ quay lại ngay.” Tần Đình Danh gật đầu đi mua nước cho cô ngay lập tức, nhân lúc anh rời đi cô nhanh chóng đi về phía của Alan, vừa đến cô đã cất tiếng hỏi: “Anh có gì muốn nói với tôi sao?”
Alan gật gật đầu không nhanh không chậm nói: “Lúc nãy tôi thấy xe của chủ tịch Tần tôi đoán cô cũng đang ở trong xe nên đã đi theo đến tận đây, bây giờ cô có rảnh không tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Ánh mắt của Đỗ Huệ Di nhìn Alan tràn ngập nghi ngờ, cho dù anh có là đối tác với Tần thị nhưng giữa anh và cô không có chuyện gì để nói với nhau cả hơn nữa cô cảm thấy ngữ điệu của Alan có vẻ khá thân thiết với mình. Alan bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Huệ Di anh vội nói: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là muốn nói với cô một chút chuyện riêng, chẳng lẽ cô không thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện cùng với bạn của cô à? Còn nữa tôi chính là người biết cô ở căn nhà hoang nên đã thông báo cho bọn họ cùng đến.”
Nghe Alan nói thế, Đỗ Huệ Di mới đồng ý gặp anh, cô thấy Tần Đình Danh sắp quay lại nên liền hẹn với Alan: “Bốn mươi lăm phút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Alan cười nhẹ quay người đi để tránh bị Tần Đình Danh thấy, cuối cùng anh cũng có thể nói cho cô biết sự thật, lại sắp được ở bên cạnh, chăm sóc cho cô rồi.