Tại căn nhà hoang, Đỗ Huệ Di chau mày, khẽ mở mắt tỉnh lại, thấy mình đang bị trói vào một cái ghế, cô giãy giụa lớn tiếng nói với hai người đứng gác ở cửa: “Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người muốn gì? Nếu muốn tiền thì các người hãy thả tôi ra tôi sẽ cho các người tiền.”
“Quả thật là tôi muốn tiền nhưng tôi biết trên người cô còn có một thứ giá trị hơn chỉ cần cô đưa thứ đó cho tôi thì tôi sẽ thả cô ra ngay lập tức.” Từ bên ngoài, Mạc Dương Lâm bước vào với vẻ mặt đầy gian ác, khóe môi nhếch lên cười lạnh nói với Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di đã từng thấy Mạc Dương Lâm ở trên báo hơn nữa lúc điều tra Mạc Kiều Nhiên cô đã thấy ông nên vừa nhìn cô đã nhận ra và biết ông là ai? Đỗ Huệ Di nhíu chặt đôi mày, lạnh giọng hỏi Mạc Dương Lâm: “Thứ ông muốn là thứ gì?”
“Là sợi dây chuyền có viên kim cương màu đỏ, đừng tưởng cô dùng tên họ khác làm việc ở Tần thị thì tôi không điều tra ra cô là ai? Tôi nói cho cô biết, năm đó sau khi Đỗ Tấn Trung xảy ra tai nạn tôi đã vô tình nghe và biết được chuyện cô còn sống từ Tần Hải, lúc đấy tôi đã cho người âm thầm tìm kiếm cô và Đỗ Minh Ngạn nhưng sau đó lại phát hiện khả năng sống Đỗ Minh Ngạn không hề có nên tôi đã quyết định chỉ tìm kiếm cô.” Mạc Dương Lâm nhìn Đỗ Huệ Di bằng ánh mắt vô cùng tham vọng, bây giờ chỉ có sợi dây chuyền mới có thể giúp Mạc gia khôi phục trở lại.
Đỗ Huệ Di giả vờ không biết chuyện gì? Cô ngơ ngác nhìn Mạc Dương Lâm: “Ông nhầm rồi, sợi dây chuyền không hề ở chỗ của tôi, năm xưa anh hai của tôi đã mang theo sợi dây chuyền trốn đi trước tôi, lúc tôi tỉnh lại thì chỉ thấy ba của tôi, không thấy anh ấy và sợi dây chuyền đâu.”
“Cô đang lừa ai vậy hả? Tôi nói cho cô biết cách đó không xa có camera, tuy lúc đó trời mưa lại tối nhưng có thể nhìn ra trước khi chết Đỗ Tấn Trung đã đưa sợi dây chuyền kim cương đó cho cô, sau đó cô đeo vào rồi chạy đi, tôi đã kịp thời tìm được đoạn camera đó trước khi Tần Hải cho người xóa đi.” Mạc Dương Lâm nhếch môi cười lạnh, ông ta cảm thấy bản thân vẫn còn chút may mắn vì năm xưa vô tình biết được chuyện này bây giờ như vớ được phao cứu mạng, ông không thể buông cái phao này ra được, bằng mọi giá phải có được nó.
“Không lừa được ông thì đành thôi vậy, tôi nói cho ông biết tôi sẽ không bao giờ giao sợi dây chuyền cho ông đâu, nếu ông muốn giết thì cứ giết đi.” Bằng mọi giá Đỗ Huệ Di cũng phải giữ sợi dây chuyền không được để nó rơi vào tay của bất kì ai, cô nhìn Mạc Dương Lâm với ánh mắt ngoan cường, giọng nói lạnh lùng, kiên quyết.
“Muốn chết sao? Đâu có dễ như vậy, tôi cho cô suy nghĩ thêm một lúc, đến tối tôi sẽ tới một lần nữa đến lúc đó tôi mong cô sẽ cho tôi một câu trả lời khác.” Dứt câu, Mạc Dương Lâm quay người rời đi, nếu như đến tối cô vẫn không chịu nói ra tung tích của sợi dây chuyền ông nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Đỗ Huệ Di lườm Mạc Dương Lâm bằng ánh mắt vô cùng sắc lạnh, không một chút sợ hãi, cho dù có cho cô thêm bao nhiêu thời gian để suy nghĩ thì câu trả lời vẫn chỉ có một, cô sẽ không bao giờ nói ra bất kì chuyện gì liên quan đến sợi dây chuyền.
Tần gia
Tôn Nam điều tra được tung tích của Đỗ Huệ Di liền nhanh chóng chạy đến báo cho Tần Đình Danh hay: “Thiếu gia! Đã tra ra tung tích của Huệ Di tiểu thư rồi ạ, Mạc Dương Lâm đã cho người bắt cóc cô ấy đến một căn nhà hoang gần ở sân bay, căn nhà hoang đó ở trong con đường đó rất ít người qua lại nên khó có thể phát hiện.”
Tần Đình Danh không nói gì chỉ vội vàng, gấp gáp cầm áo khoác đi ra ngoài lái xe đi, Tôn Nam mau chóng lái xe theo sau anh, trên đường đi Tôn Nam không quên gọi điện cho người đi đến căn nhà hoang để tiếp viện, bảo vệ cho Tần Đình Danh.
Mộ gia
Đã hơn gần bảy giờ tối vẫn chưa thấy Đỗ Huệ Di quay về, gọi điện thì không ai nghe máy, Lữ Vũ Ni bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên bà gọi điện cho Lạc Thu Tử: “Alo, Thu Tử! Tiểu Di có đi cùng với cháu không? Sao bác gọi mãi cho Tiểu Di mà vẫn không được.”
Không muốn Lữ Vũ Ni lo lắng, Lạc Thu Tử đành nói dối với bà: “Dạ Huệ Di đang đi cùng với chị của cháu, do cậu ấy vô tình làm rơi mất điện thoại nên hai người họ đang đi mua điện thoại, vốn dĩ cậu ấy định lát nữa sẽ mượn điện thoại của cháu để gọi cho bác muốn xin phép bác cho cậu ấy ở lại nhà của cháu một đêm ạ.”
“Vậy à, được rồi cháu cứ bảo với Tiểu Di là cứ ở lại chơi đi, dù sao may cũng là cuối tuần không đi làm, nên đi chơi cho thoải mái, khuây khỏa đầu óc.” Lữ Vũ Ni nghe Lạc Thu Tử nói thế thì yên tâm hẳn, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Vâng ạ, vậy thôi cháu xin phép cúp máy đây ạ.” Lạc Thu Tử lễ phép đáp lại, trong lòng mong rằng từ đây đến chiều mai có thể tìm thấy Đỗ Huệ Di nếu không cô không biết phải giải thích thế nào với bà, lúc đó bà mà biết chắc ngất đi mất.
Nói chuyện với Lữ Vũ Ni xong, Lạc Thu Tử cùng Lạc Thu Thủy và Hà Lâm tiếp tục đi tìm Đỗ Huệ Di, đang đứng ở trên vỉa hè đợi Hà Lâm mua nước, chị em Lạc Thu Tử nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, đỗ trước mắt của hai người vừa nhìn Lạc Thu Tử đã nhận ra đó chính là xe của Alan, từ bên trong xe Alan bước xuống tiến nhanh về phía hai người các cô, cất giọng nói ngay lập tức:
“Đã tìm được tung tích của Huệ Di rồi, hai người hãy mau cùng tôi đi đến đó đi.”
“Thật sao? Vậy chúng ta hãy mau đi thôi.” Lạc Thu Thủy vui mừng tuy trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, khó hiểu, tại sao Alan lại biết chuyện Đỗ Huệ Di bị bắt cóc chứ? Hơn nữa còn rất nhanh tìm ra tung tích của Đỗ Huệ Di nhưng bây giờ cô không thể nghĩ nhiều chỉ cần có thể tìm được bạn cô thì những chuyện khác đều tính sau.
Đúng lúc ấy, Hà Lâm đi ra nghe thế liền nhanh chóng cùng hai người các cô đi theo Alan đi đến nơi mà bọn bắt cóc đã bắt Đỗ Huệ Di, bây giờ ba người chỉ có thể tin tưởng vào Alan mà thôi.
Ở căn nhà hoang, Mạc Dương Lâm vẫn dương dương tự đắc cảm thấy mình sắp giàu rồi còn giàu hơn trước nữa không những như thế còn nắm được thế lực của Trương gia năm xưa, sẽ trở thành người đứng đầu một trong năm bang phái mạnh nhất nhưng ông không hề biết rằng nguy hiểm đang đến, cái chết đang cận kề mình.