Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 15




Tập đoàn Tần thị

Đỗ Huệ Di thấy Tần Đình Danh đến cô liền đứng lên mỉm cười cúi chào: “Chủ tịch!”

“Nghe nói hôm qua cô bị người ta tấn công, không sao chứ?” Tần Đình Danh tuy quan tâm Đỗ Huệ Di nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, khó gần xem việc hỏi han đó như là điều mà một người sếp nên hỏi cấp dưới khi nghe cấp dưới gặp chuyện.

“Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, tôi không sao.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ chậm rãi đáp lại anh, quả nhiên Tần gia luôn nắm bắt tin tức rất nhanh, chưa ai biết thì anh đã biết rồi.

Tần Đình Danh lạnh lùng bước vào phòng làm việc, Đỗ Huệ Di đợi anh bước hẳn vào trong thì thu lại nụ cười của mình ngồi xuống làm việc, tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di vang lên, là Lạc Thu Tử gọi đến cô cầm điện thoại lên nghe: “Alo!"

Lạc Thu Tử ngay lập tức cất giọng nói, giọng điệu rất vui mừng: “Tiểu Di! Tớ được nhận vào làm việc ở Trịnh thị rồi hơn nữa tớ còn làm thư ký của Alan nữa.”

“Vậy sao? Chúc mừng cậu, có cơ hội tiếp xúc gần như thế cậu nhớ hãy nắm bắt đấy.” Đỗ Huệ Di vui mừng thay Lạc Thu Tử, xem tình duyên của Lạc Thu Tử đến rồi: “Thu Tử! Chiều nay cậu hãy đến Mộ gia đi tớ sẽ xuống bếp nấu ăn chúc mừng cậu.”

“Được, có lộc ăn tớ dại gì không đến, vừa có thể làm thư ký cho Alan vừa có thể ăn đồ ăn cậu nấu quá hạnh phúc rồi.” Lạc Thu Tử đồng ý ngay lập tức, hôm nay đúng là ngày may mắn của cô.

Tần Đình Danh vừa mở cửa hé định bước ra ngoài thì vô tình nghe hết cuộc nói chuyện điện thoại của Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử, anh đóng cửa quay người trở lại ghế làm việc, đôi mày của anh nhíu chặt, nghi hoặc: “Người nói chuyện qua điện thoại với cô ấy tên là Thu Tử, cô ấy cũng tên Thu Tử, chuyện này là sao chứ? Trùng tên sao? Còn nữa Mộ gia, cô ấy có quan hệ gì với Mộ gia chứ? Xem cách nói chuyện chẳng lẽ Thu Tử đang sống ở Mộ gia?” Trong đầu Tần Đình Danh bây giờ hiện lên rất nhiều câu hỏi, càng lúc anh càng thấy cô thần bí, như đang che giấu chuyện gì đó.

Tôn Nam gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, đứng trước bàn làm việc Tôn Nam cúi đầu chào rồi nói: “Thiếu gia! Tôi đã cùng một số người khác đi đến cảnh cáo Trịnh Châu rồi ạ, ông ta bảo là sau này không dám động đến trợ lý Lạc nữa.” Anh chợt nhớ đến một chuyện liền nói cho Tần Đình Danh biết: “Thiếu gia! Lần trước khi chúng ta rời khỏi sân bay tôi đã thấy trợ lý Lạc đi cùng với Mộ Khánh Dương nhìn hai người họ cười nói vui vẻ trên xe trông khá là thân thiết.”

“Mộ Khánh Dương?” Tần Đình Danh nhướng mày ngạc nhiên, xem ra cô thật sự là đang ở Mộ gia, anh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng bảo: “Tôn Nam! Cậu hãy đi điều tra Lạc Thu Tử lại một lần nữa, lần này tôi còn muốn biết tất cả mối quan hệ của Lạc Thu Tử từ người thân đến bạn bè đều phải điều tra hết.”

Tôn Nam tròn mắt kinh ngạc, Lạc Thu Tử có điều gì khả nghi sao? Anh không dám đoán mò ý của Tần Đình Danh cũng không dám hỏi chỉ có thể gật đầu nghe lệnh: “Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay.”

Đến chiều, Đỗ Huệ Di tan làm cô nhanh chóng thu xếp đồ đạc quay trở về Mộ gia để nấu ăn cho Lạc Thu Tử, Tần Đình Danh cũng bước ra đi theo cô ngay sau đó, Đỗ Huệ Di đi xuống bãi đỗ xe, vừa giơ chìa khóa lên định mở khóa xe thì cô nghe giọng nói của Tần Đình Danh từ phía sau: “Lạc Thu Tử! Cẩn thận.”

Đỗ Huệ Di ngơ ngác quay người lại nhìn Tần Đình Danh thấy anh đang chạy nhanh đến, cô quay lại thì thấy có người đang cầm súng hướng về mình, viên đạn đã được bắn ra chưa kịp định hình chuyện gì thì cô cảm thấy cơ thể của mình đã được anh ôm chặt lấy, xoay người rồi ngã xuống đất. Đến khi định hình mọi chuyện thì Đỗ Huệ Di thấy Tần Đình Danh vì cứu mình mà bị viên đạn xước ngang qua: “Chủ tịch! Anh bị thương rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Đỗ Huệ Di dìu Tần Đình Danh đứng dậy, mau chóng lên xe đưa anh đến bệnh viện, trên xe cô gọi điện cho Lạc Thu Tử: “Tớ có chuyện gấp không thể nấu ăn chúc mừng cậu rồi, đợi bữa khác tớ sẽ bù lại cho cậu.” Vừa nói xong Đỗ Huệ Di liền tắt máy, cô cố gắng nói chuyện để anh không nghi ngờ bất cứ điều gì.

Bệnh viện Ái Tâm

Đỗ Huệ Di dìu Tần Đình Danh đi vào bên trong, bác sĩ, y tá đều nhanh chóng có mặt giúp anh kiểm tra, băng bó vết thương. Tôn Nam hay tin liền vội vã chạy đến bệnh viện, vừa nhìn thấy cô anh tiến nhanh đến hỏi: “Chủ tịch sao rồi?”

“Không sao, viên đạn chỉ xước ngang qua thôi.” Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu trả lời Tôn Nam, cô cắn khóe môi nhớ lại người đàn ông đeo khẩu trang cầm súng lúc nãy chính là nhắm vào cô mà nổ súng nhưng cô trước giờ chưa hề gây thù kết oán với ai cả sao lại có người muốn bắt cóc rồi bây giờ còn muốn giết chết cô chứ? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?

Một lúc sau, Tần Đình Danh bước ra với cánh tay được băng bó cẩn thận, thấy Tôn Nam đứng cạnh Đỗ Huệ Di anh bước đến nhìn rồi ra hiệu với Tôn Nam, Tôn Nam hiểu ý liền gật đầu rời đi. Đỗ Huệ Di không để tâm đến, mặt mày cô nhăn nhó lên tiếng: “Chủ tịch! Cảm ơn anh đã cứu tôi nhưng sau này nếu có gặp chuyện như thế nữa anh đừng cứu tôi nếu anh thật sự có chuyện gì thì tôi chết chắc đấy.” Cũng may Tần Đình Danh không sao nếu anh thật sự có chuyện thì Tần Hải nhất định sẽ tìm đến giết chết cô mất, không chết thì cũng trở thành kẻ thù của tất cả phụ nữ, chưa kịp trả thù thì cô đã bị họ hại chết rồi.

“Tôi không bạc mệnh vậy đâu, đừng nói nhiều nữa quay về thôi.” Tần Đình Danh cười nhạt một tiếng, chầm chậm bước đi, Đỗ Huệ Di vội đi theo phía sau của anh, sau khi quay về cô nhất định phải nhờ Lạc Thu Thủy và Hà Lâm điều tra chuyện bị ám sát lần này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.