Màn đêm buông xuống, Đỗ Huệ Di nằm trên giường bệnh khẽ chau mày tỉnh lại, vừa tỉnh lại cô nghe tiếng có người đang bước đến, đôi mắt cô chăm chú nhìn ra phía cánh cửa, cánh cửa từ từ mở ra, khóe môi cô khẽ cong lên khi thấy người đến là Hà Lâm và Lạc Thu Thủy.
Lạc Thu Thủy bước nhanh đến ngồi xuống, vẻ mặt tức giận, trách móc Đỗ Huệ Di: "Cậu có biết khi tớ nghe tin cậu bị trúng đạn tớ đã lo lắng đến mức nào không hả? Tại sao cậu lại phải đỡ đạn cho Tần Đình Danh chứ? Chẳng phải để anh ta bị trúng đạn chết là được rồi sao?"
Đỗ Huệ Di từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào giường, nở một nụ cười nhàn nhạt nói: "Lúc đầu tớ thấy có người chỉa súng vào Tần Đình Danh tớ còn chần chừ không muốn cứu nhưng tớ nghĩ nếu như anh ta chết rồi thì chẳng phải cơ hội tiếp cận Tần Hải giết chết ông ta sẽ không còn nữa hay sao nên tớ mới chạy đến đỡ đạn thay cho anh ta. Và tớ tin một điều sau chuyện này Tần Đình Danh sẽ hoàn toàn tin tưởng tớ nhìn tớ bằng ánh mắt khác."
"Cậu vì trả thù mà bất chấp tính mạng luôn sao?" Lạc Thu Thủy cau mày lo lắng cho Đỗ Huệ Di, thật sự không ngờ đến chỉ vì trả thù mà cô lại bất chấp tính mạng của mình.
"Chỉ cần có thể trả được thù cho dù mất mạng tớ cũng đồng ý." Đỗ Huệ Di đáp lại với giọng vô cùng chắc chắn, kiên quyết, đủ để biết ngọn lửa hận thù trong cô rất lớn không thể nào dập tắt được.
- ------------------------------------------
Sáng hôm sau, Tần Đình Danh đến thăm Đỗ Huệ Di, vừa nhìn thấy anh đến mắt cô sáng rực nở nụ cười gọi anh: "Chủ tịch!"
Tần Đình Danh kéo ghế ngồi xuống, vẫn là gương mặt quen thuộc không một chút biểu cảm, anh nhìn cô cất giọng: "Gan cô cũng không nhỏ đấy mà tại sao cô lại đỡ đạn cho tôi chứ? Suýt nữa thì mất mạng."
"Tại vì tôi thích anh, chính vì tôi thích anh nên tôi mới có gan lớn chạy đến đỡ đạn cho anh như thế." Đỗ Huệ Di không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình cho anh biết, cô nói rất thản nhiên không một chút ngại ngùng, giọng nói vô cùng đáng yêu, trong sáng.
Tần Đình Danh đứng hình vài giây nhìn Đỗ Huệ Di chằm chằm, anh vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên trước câu trả lời này của cô, lần đầu tiên anh nhận được một lời tỏ tình mà khiến anh cảm thấy đáng yêu, trong sáng như vậy, những cô gái tỏ tình với anh lúc trước chỉ mang lại cho anh cảm giác giả tạo, ghê tởm mà thôi.
"Tôi không thích cô, cô tốt nhất hãy từ bỏ tình cảm này đi, tôi và cô sẽ không bao giờ có kết quả đâu." Tần Đình Danh từ chối tình cảm của Đỗ Huệ Di một cách nhẹ nhàng, dù nói thế nào thì cô cũng đã cứu anh một mạng, anh không thể nào nói những lời quá vô tình với cô được.
Nụ cười Đỗ Huệ Di tắt đi, vẻ mặt buồn bã hỏi anh: "Anh không thích tôi cũng chẳng sao, bởi vì tôi biết với than phận của tôi thì hoàn toàn không xứng với anh một chút nào. Nhưng tại sao lại bảo tôi từ bỏ tình cảm của mình chứ?"
"Tần Đình Danh tôi trước giờ không quan trọng thân thế gì cả, tôi không thích cô bởi vì trong lòng tôi đã có người khác, tôi bảo cô từ bỏ tình cảm của mình là vì tôi nể tình cô đỡ đạn cho tôi nên tôi không muốn cô lãng phí tình cảm ở chỗ tôi." Tần Đình Danh không thể nào quên đi hình ảnh cô bé năm đó không ai có thể thay thế được, cho dù cô có vài phần giống nhưng lại hoàn toàn không phải là cô bé đó.
Người trong lòng? Tần Đình Danh có người trong lòng từ khi nào tại sao cô lại không tra ra được chứ? Từ trước đến giờ anh chưa hề tiếp xúc nhiều với bất kỳ người phụ nữ nào mà. Người trong lòng của anh là ai chứ? Đỗ Huệ Di mím môi nhìn anh khẽ hỏi:
"Chủ tịch! Người trong lòng của anh là ai vậy?"
"Cô không cần biết người đó ai, đợi sau khi sức khỏe của cô hồi phục, bác sĩ cho xuất viện thì chúng ta sẽ quay về." Tần Đình Danh lạnh nhạt đáp lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy anh đã đi ra ngoài, Đỗ Huệ Di vội lấy điện thoại gọi cho Lạc Thu Thủy hỏi chuyện, Lạc Thu Thủy vừa nghe máy cô đã ngay lập tức cất giọng nói:
"Thu Thủy! Lúc cậu điều tra Tần Đình Danh cậu có biết Tần Đình Danh đã có người trong lòng không?"
"Cái gì chứ? Người trong lòng? Không, tớ điều tra Tần Đình Danh rất kĩ anh ta không có người trong lòng, phụ nữ có thể tiếp xúc với anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay làm sao anh ta có thể có người trong lòng được chứ." Lạc Thu Thủy kinh ngạc, những cô gái tiếp xúc với Tần Đình Danh cô điều biết hết làm gì có ai là người trong lòng của anh chứ.
Đỗ Huệ Di nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói mười phần chắc chắn của Tần Đình Danh thì không thể sai được, cô tin là anh nói thật nhưng người đó rốt cuộc là ai?
"Chuyện này tớ sẽ tự điều tra, cậu không cần phải điều tra đâu, tớ cảm thấy sau chuyện ám sát Tần Đình Danh đã tin tưởng tớ hơn rồi, tớ điều tra sẽ dễ dàng hơn."
"Ừm...nhưng cậu nhớ cẩn thận đó đừng quá liều lĩnh." Lạc Thu Thủy nhắc nhở Đỗ Huệ Di, lúc cô nghe Đỗ Huệ Di bị trúng đạn hồn vía cô lên mây hết cả lên. Từ khi Đỗ Huệ Di bắt đầu trả thù thì Lạc Thu Thủy cũng sắp mắc bệnh tim rồi.
Bên ngoài bệnh viện, Tôn Nam từ trên xe bước xuống đi về phía Tần Đình Danh, đứng nghiêm túc khom người chào rồi cất giọng nói:
"Thiếu gia! Đã có tin tức của Đỗ tiểu thư rồi ạ."
Tần Đình Danh vừa nghe Tôn Nam nói đã có tin tức liền có phản ứng, Tôn Nam nhìn anh với sắc mặt vặn vẹo, khó coi, môi mấp máy nói với anh:
"Theo tôi điều tra được thì mười bốn năm trước có một vụ tai nạn…chiếc xe xảy ra tai nạn đó là của...là của gia đình Đỗ tiểu thư, lúc cảnh sát tìm được thì chiếc xe đã nổ tung, những người trong xe cũng đã…"
Tần Đình Danh hoàn toàn chết đứng khi nghe hung tin, anh không ngờ được cô bé mà anh chờ đợi, tìm kiếm suốt mười bốn đã không còn trên đời này từ lâu, đầu óc của anh trở nên trống rỗng, đôi mắt đỏ lên, anh nhấc chân bước đi từng bước chân vô cùng nặng nề, khi vào trong xe anh mới trút hết sự mất mát, đau lòng tột độ của mình ra ngoài.