Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 58: Phiếu giảm giá 5 tệ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tết âm năm nay đến rất muộn, sau lễ Tình nhân phương Tây vài ngày mới là Tết âm. Mà Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ bề ngoài vẫn là “bạn bè quan hệ rất tốt”, hai người ngầm hiểu không nhắc gì tới “Lễ Tình nhân”, “Thất tịch.”

Hai người nhắc đến Crazy Thursday của KFC nhiều hơn.

Hừm, sao không tính là ngày lễ nhỉ?

Giang Vọng Hạ đối với việc Trần Linh Vũ chuyển khoản 50 tệ hơi cạn lời, nhưng có tiền không lấy là đồ ngu mà, nghĩ lại bèn dứt khoát đồng ý nhận tiền.

Giang Vọng Hạ: Cảm ơn Crazy Thursday KFC của cậu em.

Trần Linh Vũ: Không cần cảm ơn, việc nên làm.

Trần Linh Vũ lại chuyển thêm 2 tệ cho cô, mĩ miều viết: Góp lại.

50+2, bốn bỏ năm lên là 520.

Khụ khụ, họ còn chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái, nên rụt rè chút.

Giang Vọng Hạ ấn xác nhận rất nhanh.

Cô chân thành hỏi: Cậu gửi tớ 52, không gửi 520 cho tớ, là bởi vì cậu không muốn gửi sao?

Thấy câu hỏi trắng trợn như vậy, đầu óc Trần Linh Vũ đột nhiên “Oanh” một tiếng như sắp nổ tung, khuôn mặt trắng nõn đẹp trai đỏ lên, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh.

Cậu đánh chữ: Con gái con đứa, cậu không thể rụt rè chút sao?

Giang Vọng Hạ: Nhưng 52 và 520 chênh lệch nhiều đấy!

Trần Linh Vũ:?

Giang Vọng Hạ:?

Trần Linh Vũ: Tớ hiểu rồi, thứ cậu yêu là tiền đúng không?

Giang Vọng Hạ: Cậu không thích tiền sao?

Trần Linh Vũ suy nghĩ một chút, lại ngẫm nghĩ, cuối cùng cực kỳ thành thật trả lời: Được rồi, tớ cũng thích tiền.

Giang Vọng Hạ: Được rồi, nếu ngay cả 520 cậu còn không lấy ra được, thì lần này để tớ lấy.

Giang Vọng Hạ: [Chuyển khoản] Vui lòng đồng ý nhận tiền.

Thành tích thi đầu vào của Kiều Mạn Mạn vô cùng tốt, sau đó từ tháng hai đến tháng ba phải tham gia kỳ thi đánh giá. Chính bởi vì phải tham gia thi đánh giá, Tết âm mới không thể về nhà.

Đây là lần đầu tiên cô ấy không đón Tết âm cùng gia đình.

Phòng vẽ cũng không có không khí đón năm mới, tất cả mọi người đều trầm mặc cúi đầu vẽ tranh. Thi thoảng có người thảo luận xem nên tham gia thi đánh giá của trường nào, nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại.

Gần như tất cả mọi người đều không xem trọng Tết âm, đây chỉ là một ngày tập huấn bình thường ở phòng vẽ mà thôi.

Buổi tối, quay lại ký túc xá, Kiều Mạn Mạn mệt đến mức chỉ muốn nằm lên giường ngủ.

Có lẽ là do trải nghiệm năm nay có phần đặc biệt hơn, cô ấy bất chợt nhớ tới Tết âm năm ngoái, nhớ cô ấy ra ngoài sắm đồ Tết cùng Tiểu Hạ, nhớ “kỹ thuật bạn trai” khi Tiểu Hạ chụp ảnh giúp cô ấy, nhớ “Sủi cảo của tớ ngửa bụng chết rồi.”

Cô ấy không nhịn được bật cười.

Nữ sinh chung ký túc xá nghe thấy tiếng cười của cô ấy, tò mò nhìn sang: “Cậu cười gì đấy?”

Kiều Mạn Mạn thu lại nụ cười, kể chuyện “Sủi cảo của tớ ngửa bụng chết rồi” cho các cô ấy nghe. Mấy nữ sinh kia nghe xong liền ôm bụng cười.

“Mạn Mạn, sao cậu ngốc thế?”

“Cậu thiếu kiến thức cơ bản quá rồi đó!!”

“Trời ơi, không ngờ cậu lại nhìn sủi cảo ngửa bụng trong nồi như cá vàng thế. Năng lực liên tưởng của cậu đúng là quá tốt!”

Mấy cô gái chung ký túc xá trò chuyện.

Thân thể hơi mệt một chút, Kiều Mạn Mạn cầm di động lên định chỉnh đồng hồ báo thức cho ngày mai, quyết định thưởng cho mình ngủ thêm 5 phút. Ngay khi cô ấy cầm lấy di động, Tiểu Hạ gửi tin nhắn cho cô ấy.

Giang Vọng Hạ: Chúc mừng năm mới!

Kiều Mạn Mạn cười cười, đánh chữ trả lời: Chúc mừng năm mới Tiểu Hạ nhé! Các cậu đã khai giảng chưa?

Giang Vọng Hạ: … Ngày mai về trường.

Thấy câu trả lời của Tiểu Hạ, Kiều Mạn Mạn càng cười vui vẻ hơn, cuối cùng cũng báo được thù lúc trước khi cô ấy tham gia tập huấn mà Tiểu Hạ lại nói “Bọn tớ vẫn đang nghỉ hè.”

Nào, tới làm tổn thương nhau đi nè!

Ngày mai cậu khai giảng, nhưng ngày mai tớ không khai giảng, cũng không phải quay lại trường học!

Đánh chữ thì hơi lâu, Kiều Mạn Mạn ra ngoài ký túc xá gọi điện thoại cho Tiểu Hạ. Hai cô gái hàn huyên một lúc lâu.

Kiều Mạn Mạn phàn nàn với Tiểu Hạ, tập huấn ở phòng vẽ thật sự quá mệt mỏi.

Cô ấy nói: “Nếu tình tiết trùng sinh, xuyên sách kia xuất hiện trên người tớ, tớ sẽ van cầu nó cho tớ nhảy thẳng lên đại học. Cho dù là cấp 3 hay là tập huấn, đều không phải cuộc sống con người nên trải qua!”

Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Thế cho tớ xuyên đến một ngày trước khi đoạt quán quân cờ vây thế giới thì tốt hơn. Tớ muốn tự mình trải qua quá trình đoạt được quán quân thế giới.”

Kiều Mạn Mạn: “Được rồi, thế để tớ cùng xuyên đến trước một ngày đoạt quán quân thế giới của cậu luôn.”

Giang Vọng Hạ: “Hả?”

Kiều Mạn Mạn: “Tớ muốn làm người xấu. Tớ sẽ tiết lộ trước với cậu: Ngày mai cậu có thể đoạt được quán quân thế giới rồi!”

“Cậu biết trước rồi thì sẽ không quá kích động nữa, hì hì.”

Giang Vọng Hạ cố ý hít hà, nói: “Kiều Mạn Mạn, cậu thật ác độc!”

Kiều Mạn Mạn: “Hì hì.”

Họ nói rất nhiều chuyện.

Cuối cùng, Giang Vọng Hạ nói với Kiều Mạn Mạn: “Thi đánh giá phải cố lên, cậu có thể thi đỗ mà.”

Kiều Mạn Mạn “Ừ ừ” hai tiếng, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy tớ có thể thi đỗ Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa hoặc Học viện Mỹ thuật Trung ương. Tiểu Hạ, cậu cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa chứ?”

Giang Vọng Hạ không khỏi nhíu mày.

Đêm qua, Trần Linh Vũ mới hỏi vấn đề tương tự. Cậu hỏi: Cậu có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa không? Nếu tớ thi đỗ Thanh Hoa, cậu đến Bắc Đại thì phải làm sao bây giờ?

Lúc ấy, Giang Vọng Hạ trả lời: Thế chúng ta chỉ có thể điên cuồng bôi nhọ đối phương thôi.

Nghe nói, sinh viên Thanh Hoa và Bắc Đại, đều dốc toàn lực bôi nhọ đối phương.

Không nghĩ tới, Kiều Ngốc Ngốc cũng hỏi vấn đề tương tự.

Giang Vọng Hạ nói: “Kiều Mạn Mạn, cậu cảm thấy tớ thi đỗ Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, và tớ thi đỗ Thanh Hoa, cái nào có xác suất cao hơn?”

Kiều Mạn Mạn dịu dàng trả lời: “Cái này khó nói.”

Thí sinh Mỹ thuật và thí sinh truyền thống không giống nhau, không tiện lấy ra so sánh trực tiếp.

Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một chút, nói thêm: “Nhưng tớ biết, nếu thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, nhất định tỷ lệ đỗ của tớ cao hơn.”

Giang Vọng Hạ: “Thế thì tốt rồi. Cậu có thể thi đỗ Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, tớ cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau cười nhạo Kiều Tắc không thi đỗ Thanh Hoa.”

Kiều Mạn Mạn không nhịn được lại bật cười.

Tháng hai, Kiều Mạn Mạn đeo cặp sách nặng nề và bảng vẽ, đi qua mấy thành phố để tham gia kỳ thi đánh giá Mỹ thuật. Tuy rằng muốn tới Học viện Mỹ thuật Trung ương, nhưng trong tình huống không có lòng tin trăm phần trăm thì cần có vài “phương án dự phòng.”

Cuối tháng ba, kết thúc kỳ thi, trở lại trường chuẩn bị chạy nước rút điểm văn hóa.

Tháng tư, phần lớn trường đại học đã có thể kiểm tra thành tích thi đánh giá.

Tháng 4, trường X gửi hồ sơ tiến cử Giang Vọng Hạ, với danh hiệu “Kiện tướng thể thao”, cô có thể được tuyển thẳng vào Đại học 211, Đại học Thanh Hoa không nằm trong phạm vi được tuyển thẳng.

Cô còn chưa đủ điều kiện tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

Trong hai lựa chọn “tuyển thẳng vào Đại học 211” và “tham gia thi đại học rồi thi đỗ Thanh Hoa bằng thực lực”, Giang Vọng Hạ chọn lựa chọn thứ hai.

Cô đã đồng ý với Trần Linh Vũ và Kiều Mạn Mạn, nói được làm được.

Ngày 7 tháng 6, thi đại học.

Ngày 9 tháng 6, kết thúc thi đại học.

Kiều Mạn Mạn chưa từng khổ như vậy. Từ tháng bảy năm ngoái đến tháng sáu năm nay, kéo dài đến 12 tháng, cô ấy gần như không có một ngày nghỉ nào, trung bình mỗi ngày chỉ ngủ chưa tới 4 tiếng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối tháng tư năm nay về nhà, Kiều Tắc quay quanh cô ấy nhìn một lúc lâu, vẻ mặt viết đầy mấy chữ: “Sao mình có thể có một cô em gái như phụ nữ luống tuổi có chồng thế này được”. Kiều Mạn Mạn tức giận đuổi đánh anh.

Thật sự quá tức giận, Kiều Mạn Mạn gọi Tiểu Hạ hỗ trợ đánh người.

Bởi vì thiếu máu, sắc mặt cô ấy vốn dĩ đã không tốt lắm.

Thức đêm thời gian dài khiến sắc mặt cô ấy càng kém, người cũng gầy hơn. Trong lúc tập huấn không có thời gian ăn diện dần tạo thành thói quen, chạy nước rút điểm văn hóa từ tháng tư đến tháng năm cũng đòi hỏi sự chăm chỉ như tập huấn, càng không có thời gian ăn diện.

Kiều Tắc nói Kiều Mạn Mạn là “Phụ nữ luống tuổi có chồng”, đúng là có hơi khoa trương, muốn trêu chọc cô ấy, nhưng mà...

Làm gì có ông anh nào nói em gái như vậy chứ!!

Thật tức giận!!

Sau khi thi đại học xong, Kiều Mạn Mạn trùm đầu ngủ tận hai ngày, ngủ đến khi tự tỉnh mới thôi. Tỉnh ngủ thì rời giường ăn chút gì đó, hết buồn ngủ liền tìm Đại Bạch Tiểu Bạch chơi, hoặc là chơi di động, buồn ngủ thì lại về phòng tiếp tục ngủ.

Cô ấy không chỉ muốn ăn no ngủ kĩ, ngủ đủ rồi ăn, còn muốn mỗi ngày khi tỉnh ngủ phải chụp một tấm ảnh ở cửa sổ gửi cho anh trai, rất làm màu nói một câu: “Lại tỉnh rồi, chán quá đi.”

Người làm công họ Kiều nào đó thức dậy từ 8 giờ sáng hâm mộ ghen tị.

Anh cũng muốn ngủ đến khi tự tỉnh.

Anh cũng muốn sau khi ngủ dậy lại trải qua một ngày nhàm chán, chứ không phải bận như chó từ sáng đến tối.

Khác với Kiều Mạn Mạn cần từ từ hồi phục thanh máu, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Giang Vọng Hạ đã đạp xe đến viện cờ báo tin, hỏi thăm các tiền bối gần đây có cuộc thi nào có thể bắt đầu đăng ký không.

Nếu như nói Kiều Mạn Mạn là trạng thái ở đài phun nước đợi hồi sinh thì Giang Vọng Hạ là chính là trạng thái đầy máu, tinh thần hăng hái đi solo Rồng lớn (*).

Kiều Tắc nhìn Kiều Lười Biếng nằm liệt ở nhà, lại nhìn Giang Vọng Hạ đi sớm về trễ, khiến bản thân còn bận hơn cả anh, thầm nghĩ: Hai đứa chia đều cho nhau thì tốt biết bao.

Kiều Tắc hỏi họ có muốn học lái xe không.

Sinh nhật Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn đều là ngày 15 tháng 6, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Nhân dịp nghỉ hè đi học lái xe là đúng thời điểm.

Kiều Mạn Mạn nghe xong, mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn anh trai, hỏi: “Trời nóng thế này đi học lái xe, không muốn sống nữa à?”

Kiều Mạn Mạn không muốn học lái xe.

Cô ấy nói: “Em biết lái xe đạp điện, xe điện rất tiện nha!”

Kiều Tắc: “Nhưng em đi xe điện còn không đi nổi quãng đường 30km.”

Kiều Mạn Mạn lại nói: “Không sao hết! Có thể để chú quản gia lái xe, có thể để anh trai lái xe. Nếu mà không được nữa thì còn có thể bắt xe!”

Kiều Tắc nghe xong, vẻ mặt ghét bỏ: “Kiều Mạn Mạn, em lười chết đi được.”

Kiều Mạn Mạn ngoảnh mặt làm ngơ, không muốn đội mặt trời chói chang học lái xe.

Ngược lại Giang Vọng Hạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghĩ tới thi lấy bằng lái xe là có thể tự lái xe đi chơi, về thành phố A thuận tiện hơn nhiều.

Cô nói với Kiều Tắc: “Anh đợi chút đã, em xem Lamborghini bao tiền.”

Kiều Tắc: “…”

Giang Vọng Hạ lấy di động ra, tra giá cả Lamborghini, nghĩ về tiền gửi trong ngân hàng của mình, nghĩ về tiền tiêu vặt hai năm nay mà ba mẹ anh trai cho, lại nghĩ về tiền thưởng quán quân hai trận đấu cờ vây tiếp theo sẽ tham gia.

Cũng không phải là không mua nổi.

Cùng lắm là, để anh trai bỏ ra chút tiền giúp cô mua xe.

Vì vậy, cô nói với Kiều Tắc: “Sau khi thi bằng lái em muốn mua một chiếc ô tô mới, có được không?”

Kiều Tắc sảng khoái đồng ý, tiện thể đề cử mấy kiểu dáng tương đối thân thiện với người mới. Không nghĩ tới em gái lại từ chối, cô nói: “Em muốn mua Lamborghini.”

Kiều Tắc ngẩn người, nghĩ thầm: Chiếc xe đầu tiên em đã muốn mua xe thể thao, đúng là rất có suy nghĩ riêng của mình.

Anh hỏi tại sao Tiểu Hạ muốn mua Lamborghini.

Anh nói: “Chúng ta đều là người Trung Quốc, em không thể mua xe nội địa được sao?”

Vẻ mặt Giang Vọng Hạ bình tĩnh nói: “Chủ yếu là em có phiếu giảm giá Lamborghini 5 đồng, em muốn dùng hết nó.”

Kiều Tắc:?? Em có muốn nghe xem em vừa nói gì không??

Cuối cùng, Kiều Tắc vẫn đồng ý, nói thi bằng lái xong sẽ tặng cô một chiếc Lamborghini.

Giang Vọng Hạ nhấn mạnh: “Nhớ dùng phiếu giảm giá Lamborghini 5 tệ của em.”

Kiều Tắc: “… Được, chúng ta không thể không trục lợi mấy đồng này được.”

Giang Vọng Hạ: “Không sai!”

Giang Vọng Hạ không quên trục lợi cho chị em ruột khác cha khác mẹ: “Mạn Mạn, cậu chắc chắn không học lái xe sao?”

Kiều Mạn Mạn nghĩ đến mặt trời ngày hè, lập tức như bông hoa phơi mình dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhất thời ỉu xìu, không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Tớ không cần.”

Giang Vọng Hạ: “Tớ thấy có một xe chiếc Lamborghini màu hồng nhạt trên Tiểu Hồng Thư, cậu chắc chắn không c ần sao?”

“Bây giờ cậu không học lái xe với tớ, nói không chừng sau này anh trai sẽ không tặng Lamborghini cho cậu đâu.”

Kiều Tắc mua Lamborghini cho cô, đương nhiên không thể không mua cho em gái còn lại được.

Kiều Mạn Mạn không có hứng thú với xe cộ, vẫn muốn từ chối.

Giang Vọng Hạ dứt khoát đưa màn hình di động ra trước mặt Kiều Mạn Mạn, hỏi lần nữa: “Kiều Mạn Mạn, cậu chắc chắn không c ần sao?”

Kiều Mạn Mạn bị ép nhìn chiếc xe thể thao Lamborghini màu hồng nhạt kia, bề ngoài đáng yêu nhưng không mất vẻ ngầu lòi, giữ lại mấy phần phong cách thể thao trẻ trung, có sức hấp dẫn khó cưỡng với con gái!

Ngoại hình đẹp đẽ mỹ miều, đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ màu hường. Kiều Mạn Mạn không biết Tiểu Hạ có rung động không, dù sao cô ấy rung động rồi.

Cô ấy sững sờ ngắm một lúc, hỏi: “Tiểu Hạ, chiếc xe này tên là gì vậy?”

Giang Vọng Hạ: “Huracan 580-2 (**), dán màng đổi màu màu hồng, không đắt lắm, dù sao nhất định anh trai mua được.”

Nói xong, cue Kiều Tắc một chút: “Anh, anh nói xem có đúng không?”

Kiều Tắc: “… Đúng.”

Hai cái đứa này cả ngày chỉ biết bào tiền của anh!

Kiều Mạn Mạn thật sự động lòng, dưới sự đề cử của Tiểu Hạ, cuối cùng quyết định cho dù có là mặt trời chói chang cũng muốn học lái xe cùng Tiểu Hạ. Sau đó sẽ đi mua Lamborghini màu hồng nhạt.

Giang Vọng Hạ nói: “Được.”

Giang Vọng Hạ: “Tớ hỏi Trần Linh Vũ xem có nhiều phiếu giảm giá Lamborghini 5 tệ không. Mấy đồng này không thể không trục lợi được.”

Kiều Tắc nghe xong, thật sự cạn lời.

Nếu không phải đây là em gái ruột của mình, hiểu tận gốc tận rễ của cô thì anh đã nghi ngờ có phải Tiểu Hạ lén lút chạy đi làm nhân viên tiêu thụ Lamborghini không rồi. Nếu không thật sự không giải thích nổi.

Đừng nói với anh thật sự chỉ vì trục lợi cái phiếu giảm giá 5 tệ kia!

Kiều Tắc đăng ký học lái xe cho hai em gái.

Hai cô gái nhỏ cùng một giuộc, rõ ràng có rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mấy ngàn tệ đăng ký học lái xe cũng không muốn tự bỏ tiền ra. Muốn lừa anh trai, để anh trai đăng ký cho hai người.

Đối với việc này, Kiều Tắc rất bình tĩnh: “Xe mấy triệu còn đồng ý mua cho hai đứa rồi, chẳng lẽ anh lại quan tâm đ ến mấy ngàn phí đăng ký sao?”

Giang Vọng Hạ không chút do dự vạch trần anh: “Biểu cảm trên mặt anh không giống như không quan tâm cho lắm nha.”

Kiều Tắc: “… Chủ yếu là do vốn dĩ đi làm đã phiền rồi, hai đứa còn vì chút chuyện nhỏ này mà gọi anh tới. Về anh lại phải bận rộn tăng ca.”

Kiều Mạn Mạn rất sâu sắc nói: “Nhưng anh không đi đăng ký cho bọn em thì anh cũng vẫn phải tăng ca nha!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Tắc nghe hai tiếng “nha”, như có hai mũi tên nhọn bắn vào tim anh.

Chỉ hai mũi tên đã khiến trái tim anh tan nát.

Trong nháy mắt anh cảm thấy mình già đi mấy tuổi.

Sau khi đăng ký học lái xe, hai người tiếp tục phát huy sức mạnh như khi ôn tập cấp 3, dùng thời gian ngắn nhất thi đỗ môn đầu tiên, bắt đầu học môn thứ hai.

Hai người lại trải qua cuộc sống chưa tới 6 giờ đã phải thức dậy.

Kiều Mạn Mạn sợ phơi nắng, sợ nóng, cố ý hẹn thời gian với huấn luyện viên, sau 9 giờ sáng sẽ không luyện lái xe nữa. Bởi vậy nên họ phải đến sân tập sớm, luyện lái xe sớm, rời đi sớm.

Giang Vọng Hạ muốn đến viện cờ, không khác với Kiều Mạn Mạn lắm, khoảng 10 giờ đã rời đi.

Điểm khác nhau của hai người họ là, Kiều Mạn Mạn dặn chú quản gia tới đón cô ấy về nhà, Giang Vọng Hạ thì đạp bé cưng xe đạp của cô đi viện cờ.

Chú Lý cho rằng để cô bé đạp xe dưới ánh mặt trời chói chang như vậy không tốt, phơi nắng bị đen sẽ rất khó coi, nhiều lần đề nghị đưa Tiểu Hạ đến viện cờ trước, sau đó đưa Kiều Mạn Mạn về nhà.

Kiều Mạn Mạn giơ hai tay biểu thị tán thành.

Giang Vọng Hạ không muốn từ bỏ cơ hội tiếp xúc thân mật với bé cưng xe đạp, nhiều lần từ chối.

Kiều Mạn Mạn cực kỳ lo lắng Tiểu Hạ sẽ phơi nắng thành cục than đen.

Kiều Mạn Mạn là một cô gái nhỏ thích chưng diện. Tuy là hiện tại mỗi ngày đều dậy sớm tập lái xe, nhưng tốt hơn so với lúc tập huấn nhiều, lịch trình trống không ít, có thời gian và tâm trạng ăn diện xinh đẹp cho mình.

18 tuổi, là người trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa, không cần chuyện gì cũng phải được phụ huynh đồng ý mới có thể làm.

Kiều Mạn Mạn đi xỏ khuyên tai.

Biến hóa nho nhỏ này không khiến người nhà chú ý. Vài ngày sau, trong lúc vô tình Giang Vọng Hạ thấy cô ấy đeo khuyên tai, hỏi mới biết Kiều Mạn Mạn đi xỏ khuyên.

Giang Vọng Hạ hỏi: “Xỏ khuyên tai có đau không?”

Kiều Mạn Mạn: “Không đau lắm, nhưng bạn tớ xỏ xong thì bị viêm lỗ tai, phiền phức hơn.”

Cô ấy rất may mắn, xỏ cả 4 lỗ tai đều không bị viêm.

Đúng vậy, cô ấy xỏ tận 4 lỗ tai.

Không chỉ thế, cô ấy còn lặng lẽ đến viện thẩm mỹ xăm lông mày và xăm môi. Cho dù không trang điểm, nhìn qua cả người cũng tươi tắn hơn rất nhiều, trông cực kỳ khỏe mạnh.

Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết biết chuyện này, không nhịn được cằn nhằn vài câu.

Giang Ngôn Nhất biết rõ tính cách Kiều Mạn Mạn thích chưng diện giống Tiểu Đông, không cảm thấy kinh ngạc với hành vi của Kiều Mạn Mạn.

Để mà nói thì, ông có chút cảm thấy ngoài ý muốn với hành vi tiền trảm hậu tấu của Kiều Mạn Mạn: “Ba không ngờ là con lại không nói tiếng nào đã tự đến viện thẩm mỹ, còn tưởng kiểu gì con cũng sẽ để Tiểu Hạ đi cùng con, hoặc là để anh trai con đi cùng con.”

Tình huống tự đưa ra quyết định rồi lập tức hành động như thế này, có lẽ là lần đầu tiên của cô ấy.

Kiều Mạn Mạn cười hì hì hai tiếng, nói: “Bạn con đi xăm lông mày, trông xinh hơn nhiều, mà người ngoài nhìn vào cũng thấy có tinh thần hơn. Con liền bảo bạn ấy dẫn con đến bệnh viện hỏi bác sĩ một chút.”

“Bác sĩ nói màu môi của con quá nhạt, hỏi con có cân nhắc xăm môi không.”

Nói đến chuyện này, cô ấy không nhịn được nhắc tới chuyện cô ấy rối rắm vì màu xăm môi ngày đó rất lâu.

Dù sao cũng là học sinh Mỹ thuật, tương đối mẫn cảm với màu sắc, cảm thấy màu sắc này không tệ, nhưng màu kia có thể hợp với màu da của cô ấy hơn, còn hỏi ý kiến của bạn bè.

Người bạn tỏ vẻ: Đây không phải là cùng một màu sao?

Giang Ngôn Nhất không nhịn được bật cười, cảm thấy Kiều Mạn Mạn thay đổi rất lớn.

Nhưng cô ấy vẫn là Kiều Mạn Mạn, cô ấy vẫn là cô ấy.

Giang Vọng Hạ thích đạp xe, có khi về nhà sớm sẽ đạp xe hóng gió quanh Ngự viên Lan Đình. Mặt trời xuống núi mới thong thả đạp xe về nhà.

Hôm nay, cô lại đạp xe vòng quanh Ngự viên Lan Đình.

Cô thấy phía trước có rất nhiều người, hình như là khách mời khai trương, đang ăn mừng gì đó. Có người mặc quần áo búp bê, có người cầm micro ca hát, cực kỳ náo nhiệt.

Thấy thế, Giang Vọng Hạ dừng xe góp vui.

Hỏi nhân viên công tác, thì ra Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai đã xây dựng xong, lúc này đang tổ chức hoạt động tuyên truyền tòa nhà mới, có giá khuyến mại nội bộ.

10 phút sau, Giang Vọng Hạ cầm phiếu giảm giá 5 tệ nhân viên công tác đưa cho cô, rơi vào trầm tư.

Sau khi về nhà, cô chủ động nhắn tin cho Trần Linh Vũ.

Giang Vọng Hạ: Có đó không?

Trần Linh Vũ trả lời: Có đây, sao đấy?

Giang Vọng Hạ: Có thể cho tớ mượn chút tiền không?

Giang Vọng Hạ: Đang cần gấp.

Trần Linh Vũ: Mượn bao nhiêu?

Cậu cảm thấy buồn bực, nghĩ tiền thưởng của Tiểu Hạ cộng lại phải hơn trăm vạn, hơn nữa nhất định Kiều gia sẽ cho tiền tiêu vặt, sao lại vay tiền cậu?

Có phải là Tiểu Hạ gặp khó khăn gì không??

Trần Linh Vũ nhất thời lo lắng, đánh chữ: Tiểu Hạ, cậu gặp chuyện gì sao? Có gấp không??

Giang Vọng Hạ: Đúng, cực kỳ gấp.

Giang Vọng Hạ: Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai sát vách nhà tớ vừa xây xong, bây giờ mua là có thể xách túi vào ở luôn! Tớ muốn mua một căn!

Giang Vọng Hạ: Giá hoạt động hiện tại là 9,8 triệu!!

Trần Linh Vũ:?

Giang Vọng Hạ: Tớ còn có một tấm phiếu giảm giá 5 tệ được cấp nội bộ, tiết kiệm 5 tệ!

Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, cậu nghiêm túc sao?

Giang Vọng Hạ: Nhưng nó có thể tiết kiệm 5 tệ đấy?

Trần Linh Vũ: Tớ cảm thấy cậu rất giống đại gia khu dân cư bị lừa bỏ tiền ra đi làm mấy thứ linh tinh mà được gọi là đầu tư đó.

Trần Linh Vũ: Cậu bị người ta tẩy não rồi sao?

Giang Vọng Hạ: Nhưng nó có thể tiết kiệm 5 tệ!

Trần Linh Vũ:.

Giang Vọng Hạ: Cho tớ vay tiền, nhà của tớ thêm tên cậu.

Hai phút sau, ba Trần ở nước Mỹ xa xôi nhận được điện thoại xuyên quốc gia của con trai út, tưởng là có thành tích thi đại học, con trai út gọi điện báo tin vui cho ông ấy.

Nếu thành tích không tệ, có thể cân nhắc tha thứ cho hành vi gọi điện thoại lúc 5 giờ sáng của con trai út.

Trần Linh Vũ lại nói: “A, ngại quá, ba, thành tích thi đại học vẫn chưa có.”

Ba Trần: “Thế con gọi điện cho ba làm gì?”

Trần Linh Vũ: “Con quên mật mã rút tiền ngân hàng, cho nên gọi điện hỏi chút. Thật sự vô cùng xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ba, nhưng con có chỗ cần dùng tiền gấp.”

Ba Trần cực kỳ buồn bực, nhưng vẫn nói mật mã rút tiền tiết kiệm cho cậu biết, còn hỏi cậu cần dùng gì gấp, tiền có đủ dùng không, có muốn ba chuyển thêm tiền cho không.

Đối mặt với sự quan tâm của ba, Trần Linh Vũ rất ngượng ngùng nói: “Bạn gái nói muốn mua nhà, con đưa tiền cho cậu ấy.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Linh Vũ: Người nhà ơi, ai hiểu đây, cậu ấy nói nhà sẽ thêm tên tôi!

(*) Về đài phun nước hồi sinh, đánh Rồng lớn: Thuật ngữ trong game Liên Quân, Vương Giả Vinh Diệu.

(**) Huracan 580-2: Tên đầy đủ là Lamborghini Huracan LP580-2.

https://lh7-us.googleusercontent.com/h8E7vaDish-Oc44MNabBJC21zJ63HmEAsauxs5QDJNceuXWlCjhy_LAsv6U4g2rt67hW9gmASuSdZFSchUu86VY3CAp1xKM2BdRrLwnUmVzFfy2Xl3XPXdydwaJGhExDVHvnwlKWqH71


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.