Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 65: Cùng gốc cội – 9




Trong lòng tôi giật thót, chợt nhớ tới vụ án ở đường Lục Di. Từ đám tang thi mang đến cây La Sâm, người bào chế thuốc lại làm thành thuốc phiện, bất kì ai nào hít phải loại ma túy này chỉ cần có thêm ám thị thì loại chuyện như thế nào cũng làm ra được. Mà trên người người hít loại ma túy này cũng xét nghiệm ra Scopolamine.

Người bào chế thuốc trộm đi cái bài vị chế từ cây La Sâm kia, cuối cùng lại bị ám hại, cảnh sát cũng không tìm được khối gỗ La Sâm trên người hắn. Chẳng lẽ hai vụ án này có liên quan đến nhau sao?

“Hiện giờ không thể kết luận đây chỉ đơn thuần là án tự sát, ít nhất nó cũng có dính líu tới ma túy. Nhưng cũng không có bằng chứng nào chứng minh người đó bị sát hại. Tôi đã xem xét lại hồ sơ của những người tự sát khác, phát hiện có không ít điểm đáng nghi.”

Tôi bị lời nói của Chu Chính hấp dẫn, thực tế thì tôi cũng biết là những vụ tự sát khác đều có vấn đề, chẳng qua tôi cũng không phải người trong nghề, thật sự không biết phải điều tra từ đâu.

“Mà phải nhắc đến vụ nhảy lầu gần đây. Xem qua bản ghi chép bên trường học và khẩu cung của giáo viên, tôi không cho rằng một học sinh như vậy lại đi tự sát. Nhưng cảnh sát lại đi phán đoán là tự sát bởi vì họ tìm thấy trên sân thượng một bức di thư được đè dưới một cái di động. Chẳng qua di thư là được đánh máy, bên trên tuy là có dấu vân tay người chết, nhưng tôi không nghĩ rằng loại nam sinh mang tính cách như vậy lại đi đánh máy di thư, thậm chí là còn đi viết mấy thứ như di thư này nọ.”

Có một suy nghĩ lướt qua thật nhanh trong đầu tôi, “Anh mới vừa nói di động?”

“Đúng. Em sao vậy?” Có lẽ là chú ý tới sắc mặt của tôi, Chu Chính quan tâm hỏi.

“Không gì cả. Làm sao mà kết luận đó là di động của người chết được?”

“Trong ghi chép nói là giáo viên của người chết chỉ ra, cô ấy đã từng tịch thu di động của người chết. Mà bên trong cũng có không ít thông tin của bạn bè hắn.”

Tôi lại hàn huyên với Chu Chính trong chốc lát, hắn quyết định muốn đệ trình vụ án này chuyển qua cho đội mình điều tra. Tôi thấy cơm cũng đã đút xong, liền đứng dậy từ biệt hắn.

“Vô cùng cám ơn sự giúp đỡ của anh.” Bình thường chắc chắn là hắn cực kỳ bận rộn, những tư liệu này đều là hắn dùng thời gian riêng tư của mình để thu thập được, có lẽ còn lợi dụng quan hệ nữa. Chỉ vì một lời nhờ vả của tôi mà lại làm nhiều đến vậy, trong lòng tôi chợt cảm thấy nặng nề, có chút ê ẩm khổ sở, nhưng cũng không phải là muốn khóc.

“Tôi vẫn phải nói lại câu kia, bắt kẻ xấu vốn là chức trách của chúng tôi. Chẳng qua…” Chu Chính nhìn tôi chăm chú, “Không thể phủ nhận, rằng lúc bắt đầu là vì muốn lấy lòng em.”

Câu nói này khiến hai má tôi đột nhiên nóng bừng, không nhịn được mà dời tầm mắt, “Nhưng tôi là nam.”

“Phải không? Vậy để tôi tự mình kiểm tra chút xem.”

Thanh âm truyền đến sát bên tai, toàn thân tôi như có một luồng điện chạy ngang, lập tức che lỗ tai nhảy ra, giữ khoảng cách hai thước với đối phương.

“Anh … rõ ràng là anh đã thấy.” Hôm nay bị hắn nhìn sạch trơn rồi, làm gì mà lại còn không biết giới tính của tôi kia chứ. Thế nhưng hắn lại mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra một câu khiến tôi muốn hộc máu.

“Thấy và sờ không giống nhau.”

“Biến thái!” Tôi xoay người chạy ra ngoài cửa, rầm một cái mà đóng sầm cửa phòng. Cái tên đáng giận này, sao lại mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói cái chuyện biến thái như vậy được cơ chứ? Tôi xoa xoa gương mặt nóng bừng, phát hiện mình từ đầu tới cuối đều là bị Chu Chính đùa giỡn.

Không được, nhất định phải phản kích. Không thể để cho hắn kiêu ngạo vậy được.

Không biết là do ấm đầu hay là do ý chí trả thù sục sôi, tôi lại trở lại phòng bệnh của Chu Chính, hắn có lẽ khá là kinh ngạc khi thấy tôi quay trở lại, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Tôi đột nhiên kéo áo hắn, cúi đầu hôn một cái lên má phải của hắn. Thật hài lòng khi thấy được bộ dạng trợn mắt há mồm của ai kia.

“Đừng hiểu lầm, này chỉ là một nụ hôn cám ơn thôi!”

Nói xong tôi cũng không dám nhìn hắn mà lập tức lao ra khỏi cửa. Tôi cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ, trong đầu đủ thứ tạp nham khiến tôi không thể suy nghĩ gì được, chỉ có thể quy về nguyên nhân là do tiếp xúc với biến thái nhiều quá, cho nên bị lây bệnh mất rồi.

Hôm sau trước khi tới trường tôi tạt ngang qua bên sư phụ một chuyến. Mang theo bánh ngọt hôm qua nhờ Tử Dạ làm. Tay nghề nấu nướng của anh ta vẫn tốt như vậy. Lần sau nhất định phải theo học tập anh ấy mới được, gì chứ cái chuyện bị gà mập khinh bỉ tài nấu nướng quả thật khiến tôi nuốt không trôi.

Tiểu Thất dường như cả đêm qua ngủ không ngon giấc, đôi mắt thâm quầng nghiêm trọng, nằm bẹp trên bàn. Tôi lấy bánh ngọt ra, cầm một cái đưa tới trước mặt cậu ta.

“Muốn ăn không?”

Hai mắt Tiểu Thất liền tỏa sáng, đoạt lấy bánh ngọt liền ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn xong ba cái, cậu ta mới trở nên có sức sống hơn chút. Tuy rằng chỉ là mấy cái bánh, chẳng qua đối với kẻ ăn không quen đồ ăn ở trường như cậu ta mà nói thì không khác nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Người này lập tức trở nên cực kỳ niềm nở với tôi.

Hắn lải nhải một đống chuyện nào là ký túc xá của trường đáng ghét như thế nào, muỗi nhiều muốn chết, hại hắn cả đêm không ngủ được linh tinh.

“Quả thực đúng là mấy thứ đồ công nghiệp rác rưởi. Đồ ăn khó ăn đến mức tôi muốn ói ra luôn.” Cậu ta khoát vai tôi, “Dì cả, bánh ngọt cậu mang đến đúng là siêu ngon luôn. Trong nhà làm sao?”

Tôi dùng ngón tay gẩy gẩy tay hắn ra, “Ai là dì cả của cậu?”

“Đừng giận, đừng giận được không? Khuôn mặt tức giận không đáng yêu đâu.”

Cái tên này đúng là mồm mép bừa bãi! Tôi cố nén giận, đi nói chuyện tào lao trên trời dưới đất với cậu ta. Cũng không còn cách nào, muốn nghe ngóng mấy chuyện của anh Cửu, chỉ có thể tìm đến mấy người quen thân với hắn. Nếu lúc trước anh Cửu che chở cho cậu ta, vậy chứng tỏ Tiểu Thất và anh Cửu cũng khá thân thiết.

“… Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, nếu như người sử dụng lợi hại, thì làm gì có ai dám trộm.” Khó khăn lắm tôi mới kéo qua chủ đề điện thoại di động được, may là Tiểu Thất cũng khá dễ dụ.

“Cũng không hẳn. Có nhiều người cũng muốn cái điện thoại này đến phát điên rồi. Ngay cả anh Cửu cũng bị trộm…” Trong nháy mắt Tiểu Thất liền thay đổi sắc mặt, có lẽ là ý thức được mình vừa nhắc tới anh Cửu, lập tức ngậm miệng.

Lúc này cũng đã vào tiết, không thể tiếp tục đề tài này nữa. Lúc nghỉ giữa giờ tôi hẹn tổ ba người công hội kia đến WC của quỷ nam xui xẻo.

“Cậu nói người chết thứ sáu là bị mưu sát sao?”

“Đừng nói to như vậy được không?” Tôi bịt miệng Phong Lôi Tốn lại. Tuy là nơi này không có ai tới, nhưng mà giọng của Phong Lôi Tốn cũng lớn quá rồi.

“Thật ra buổi sáng hôm đó tớ có gặp qua hắn.” Ngày đầu đến trường xuất quân bất lợi, gặp được đám người anh Cửu bắt nạt bạn học. Hình như là đang nghi ngờ tên nhỏ con kia trộm di động. Nếu di động của anh Cửu bị trộm, vậy hắn hoàn toàn không thể dùng di động mà đè lại di thư được.

Chẳng qua, trong bản ghi chép về thiếu niên bất lương này, nguồn gốc của cái điện thoại có lẽ cũng chẳng quang minh chính đại gì, nên lúc đánh mất nó hắn cũng không dám đi báo cảnh sát.

“Lúc cậu chạy lên sân thượng thật sự không thấy gì cả sao?” Lúc ấy trên sân thượng không phải là có Phong Lôi Tốn sao?

“Thật sự không có. Lúc tôi chạy lên, sân thượng không có ai cả. Chỉ có một tờ giấy đè dưới một cái điện thoại. Tôi nhìn xuống dưới mới biết là hắn nhảy lầu.” Phong Lôi Tốn nhớ lại.

“Đột nhiên cậu chạy lên sân thượng làm gì?” Hình như bọn họ đến để điều tra mấy vụ tự sát, cũng đâu biết được là anh Cửu muốn tự tử đâu.

“Thật ra chúng tớ chú ý người kia vài ngày rồi.” Tô Cẩm Ngôn tiếp lời: “Trên người hắn có khí đen quấn quanh.”

Khí đen? Lúc mấy nữ sinh đánh nhau tôi cũng đã thấy qua. “Rốt cuộc đó là thứ gì?”

Tô Cẩm Ngôn lắc lắc đầu, “Tớ cũng không rõ. Không phải nghiệp chướng hay tử khí, tớ còn đang điều tra. Thế nhưng có thể chắc chắn rằng nó có liên quan đến sự kiện lần này.”

Ngày đó vốn là Phong Lôi Tốn đi theo anh Cửu lên lầu, thế nhưng chỉ sau một lúc sơ ý liền để mất dấu đối phương. Cậu ta đành phải đi tìm từng tầng, thế nhưng lúc tìm đến tầng thứ năm đã cảm thấy không ổn, liền gọi điện cho Tô Cẩm Ngôn. Người sau cũng biết là có chuyện không may, bảo cậu ta không cần tìm nữa mà cứ chạy thẳng lên sân thượng.

“Tớ gieo một quẻ, đại hung. Người nọ sẽ rơi từ chỗ cao xuống.”

Không chỉ là mưu sát, mà còn bị thứ không phải loài người quấy phá sao? Tôi lại nghĩ tới cây La Sâm. Có thể nào anh Cửu là bị thứ thuốc chế từ cây La Sâm khống chế cho nên mới nhảy lầu không nhỉ.

Chẳng qua điều kỳ lạ nhất chính là, tại sao hung thủ còn đi trộm di động của anh Cửu? Tại sao lại đặt vật kia lên trên bức di thư?

Buổi tối tôi quyết định cùng Phong Lôi Tốn đi một chuyến tới ký túc xá của anh Cửu, xem thử có thứ gì có thể sử dụng hay không. Trần Tịch dường như rất vui vẻ, đề nghị nếu mà có thuận đường thì lại đến ký túc xá nữ lần nữa. Tôi liều mạng lắc đầu, đánh chết tôi cũng không dám tới nữa đâu.

Vừa về tới phòng học tôi liền phát hiện không khí không ổn. Lớp trưởng cũng không có ở đây, có lẽ là bị giáo viên gọi đi. Tôi nhìn thấy trên bàn Tiết Mẫn có một đống rác rưởi, cô ấy lại đang lặng lẽ dọn dẹp. Không biết là ai đã đổ một đống rác lên bàn cô ấy, thậm chí cả trong cặp sách cũng có.

Tôi định qua giúp đỡ, lại bị Tiểu Thất giữ chặt. Cậu ta đưa cho tôi một quyển sách, “Người anh em, đừng xen vào việc của người khác.”

Tôi phát hiện đó là vở bài tập của mình. Sau khi tan học phải nộp cho giáo viên. Trên bìa bị vẽ bậy lên, thế nhưng may là bên trong không bị sao cả.

“Là tôi cướp về cho cậu đó, bạn bè tốt chứ hả. Con bé kia cũng không dễ chọc đâu.” Cậu ta nói xong liền liếc mắt nhìn Lâm Lâm một cái.

Tôi nhìn thấy cô gái kia dùng tay chống cằm nhìn sang Tiết Mẫn, mang trên mặt một nụ cười khoái trá.

“Cô ta thật quá đáng! Tôi muốn nói cho giáo viên.”

“Ngu ngốc! Cậu làm gì có chứng cớ. Hơn nữa lần sau cô ta sẽ trả thù còn ác hơn.” Tiểu Thất vỗ vỗ tôi, “Chúng ta là đàn ông tốt thì không đấu với bọn đàn bà, cậu cứ nhắm một con mắt mở một con mắt đi.”

“Làm sao mà được…”

Thế nhưng chuông vào học vang lên, nên tôi cũng không thể làm gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Mẫn dọn dẹp xong rồi lại tiếp tục học. Trước mắt như hiện lên hình ảnh nhỏ bé yếu đuối của bản thân mình lúc trước. Và tôi vẫn không thể làm gì được cả.

Buổi chiều là khóa học bơi. Rất ít trường học lại đi thiết kế chương trình học như thế này, tôi lại lần nữa cảm thấy may mắn khi học ở một ngôi trường có điều kiện cơ sở hạ tầng để xây một bể bơi trong nhà như thế này.

Có Tiểu Thất che chở, tôi liền nhanh chóng quen biết được rất nhiều nam sinh trong lớp. Sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện ngoại trừ mồm mép hắn hơi bừa bãi, thì tính cách cũng có thể xem như không tệ. Tiết Mẫn vẫn cứ lủi thủi một mình ngồi trong góc bể bơi, vẫn không có nữ sinh nào tới gần hay nói chuyện với cô ấy. Chẳng qua, tôi phát hiện cô bé lớp trưởng dường như rất để ý Tiết Mẫn. Nhất là lúc có nữ sinh muốn bất ngờ đẩy Tiết Mẫn xuống nước, cô ấy liền lớn tiếng ngăn lại.

Sau khi tan học, tôi thay xong quần áo chuẩn bị ra khỏi bể bơi, lúc đi ngang qua phòng thay đồ nữ, lại nhìn thấy Tiết Mẫn ôm quần áo chạy ra. Chúng tôi thiếu chút nữa đụng vào nhau.

“Cậu sao vậy?” Tôi vội đỡ cô ấy lên, phát hiện quần áo cô ấy ôm trong tay dính đầy thuốc màu.

“Là ai bày trò?” Tôi giữ chặt cô ấy, “Tôi với cậu cùng đi nói giáo viên!”

Cô ấy lại không để ý tới tôi, bỏ tay tôi ra rồi chạy đi. Thật sự là không thể hiểu nổi cô ấy mà. Chẳng lẽ còn muốn bị bắt nạt như thế này mãi sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường (ngày hôm sau, sau khi Chu cảnh quan bị hôn)

Chú Lâm ( tới thăm): Boss, mặt cậu bị sao vậy?

Chu Chính: Không có gì.

Chú Lâm: Nhưng mà mặt cậu rất đỏ, có phải phát sốt rồi không?

Chu Chính: Cũng không có.

Chú Lâm: Cậu xem báo còn xem ngược thế kia, tôi vẫn nên gọi bác sĩ tới khám cho cậu thôi.

Kết luận là: Thật ra Chu cảnh quan còn rất rất ngây thơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.