*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đương nhiên biết là ‘ngài’, vấn đề là ngài rốt cuộc là vị nào vậy? Cảm thấy nói chuyện với đối phương cũng quá là vô dụng, tôi đang chuẩn bị ấn phím ‘1’ trên di động, bỗng nghe được bên ngoài lại truyền đến thanh âm.
“Chế sư đại nhân, xin ngài mở cửa để tôi đi toilet chút đi mà.”
Thanh âm người gọi là lão Trần kia truyền đến, mang theo ngữ điệu cầu xin. Có lẽ người ngoài cửa thật sự cần trợ giúp, tôi đang định vươn tay kéo chốt cửa, âm thanh kêu gào kiệt lực như muốn xé cả màng nhĩ vang lên làm tôi sợ hãi lùi về.
Tiếng kêu kia rõ ràng ở ngay ngoài cửa, bên ngoài lại là một trận rối loạn. Tôi nghe có người la to cái gì mà ‘Ngăn hắn lại’.
Vốn định ấn thêm phím ‘1’ tôi lại chuyển ngón tay qua phím ‘2’, bọn họ chắc không phải là đang hành hung nhau bên ngoài chứ. ( Đằng Đằng định nhấn 110 gọi cảnh sát nhưng tưởng là đánh nhau nên bấm 120 gọi cứu thương.)
Cửa gỗ phát ra thanh âm thật lớn, tựa như có thứ gì đang đập vào tranh long. Tôi nghe có người kêu lên: “Tốn Tử, cậu làm gì vậy?”
“Phá cửa.” Thanh âm vừa nãy không chút khách khí, tranh long lại bị đập mạnh hơn. Thanh ngang ở cửa phát ra thanh âm răng rắc, không phải là bị chặt đứt rồi chứ? Cái thanh ngang kia còn thô to hơn cánh tay người nữa mà, lại cực kỳ chắc chắn, cái lực độ chặt đứt vừa rồi rốt cuộc mạnh đến cỡ nào a?
Không đúng, trọng điểm không phải cái này. Trọng điểm phải là…
Tôi kéo chốt mở hé cửa ra một chút, “Ê! Đập hư rồi thì phải bồi thường nha!”
Tranh long bên ngoài quả nhiên bị chặt đứt một thanh ngang. Cmn! Phí tổn coi như xong, vấn đề là tôi còn không biết đi nơi nào để sửa loại cửa này.
“Đây là đồ cổ nha! Là di sản văn hóa cổ xưa nha, anh biết không hả? Vậy mà muốn phá là phá, tôi muốn báo cảnh sát … Ê, anh làm gì?”
Còn chưa rống xong áo liền bị kéo về phía tranh long, xuyên qua khe hở giữa mấy song ngang, tôi đối diện với một bộ mặt hung tợn.
“Mở cửa!”
Người nọ thoạt nhìn xấp xỉ tuổi tôi, mặc áo sơ mi tay ngắn, trên lưng còn đeo một thanh trường kiếm. Hắn có vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng lại không có một chút lo lắng hay kích động nào, hoàn toàn khác xa với mấy khuôn mặt nôn nóng kinh hoảng bên cạnh.
“Ông đây mắc gì phải nghe… A…”
Áo tôi đột nhiên bị đối phương kéo một cái, cả người lập tức dán sát vào tranh long. Tôi không dám tin mà mở to hai mắt, nếu không phải đôi môi còn đang bị đối phương mút lấy, tôi tuyệt đối sẽ không dám tin chính mình bị cái tên thần kinh này hôn.
Dùng hết sức đẩy mặt đối phương ra, trong lòng tôi như có một đoàn thảo nê mã lao nhanh qua. Ai đó làm ơn nói cho tôi đây chỉ là một cơn ác mộng đi!
Tuổi trẻ tốt đẹp của tôi! Hoài bão tốt đẹp của tôi! Hết rồi! (Tiếng trời: Hai thứ này không liên quan tới hôn hít đâu.)
Một ông bác hơn năm mươi đứng bên cạnh lo lắng nói: “Chế sư đại nhân, xin giúp chúng tôi, ở đây có người bị thương…”
Tôi lúc này mới chú ý đến trên mặt trên người họ đều có vết máu, phía sau còn có ba người đang chế trụ một người, người nọ cả người run rẩy, nhìn thân hình có chút quen.
“Còn chưa vừa lòng?” Thiếu niên nóng nảy kia cau mày, khinh thường hừ lạnh: “Cậu mẹ nó làm người không cần quá tham lam.”
“Ý cậu là gì? Bệnh thần kinh! Biến thái!”
Trong lòng có dự cảm không tốt, tôi mở ra tranh long cho họ tiến vào. Người bị kiềm hãm kia vừa bước đến liền rống lớn, ba người kia nhanh chóng đè hắn trên mặt đất, kỳ quái nhất chính là trên trán hắn còn dán một lá bùa vàng.
Ngón tay của tôi vừa mới đặt trên phím ‘0’, bị hắn rống lớn như vậy, sợ tới mức di động cũng đánh rơi trên đất. Vội đi qua vén tóc hắn lên, tôi liền sửng sốt khi thấy rõ dung mạo đối phương.
“Lão Trương?” Tuy rằng vẻ mặt dữ tợn, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đây là lão Trương. Hai mắt hắn sung huyết, biến thành màu đỏ tươi, làn da tím tái, gân xanh nổi lên, cực kỳ đáng sợ.
Kinh khủng nhất chính là lúc hắn hé miệng để lộ ra răng nanh bén nhọn, đột nhiên ngẩng đầu liền muốn cắn tay tôi. Ông bác đứng bên cạnh liền dùng sức vỗ trán hắn, người sau lần nữa phát ra tiếng thét chói tai.
“Hắn … bệnh động kinh của hắn tái phát sao?” Tôi táng đảm hồn vía, cuống quít lui về sau hai bước, hỏi ông bác kia, xem ra lão là thủ lĩnh. “Muốn một cái thìa không?”
Tôi từng thấy qua người bị động kinh phát bệnh, rất là đáng sợ, toàn thân run rẩy miệng sùi bọt mép. Phải nhanh chóng lấy thìa đặt trên lưỡi hắn, nếu không ngay cả đầu lưỡi cũng cắn đứt luôn. Triệu chứng lão Trương cũng không giống lắm, bất quá hiện tại ô nhiễm nghiêm trọng, xuất hiện rất nhiều bệnh tật kỳ quái, chẳng hạn như bệnh SARS, cúm gia cầm này nọ, nói không chừng đây là biến chứng của bệnh động kinh đi.
“Không phải. Ván cửa nhà chế sư đại nhân là gỗ đào nhỉ, có thể cho mượn dùng một chút không?”
“A?”
Không đợi tôi kịp phản ứng, thiếu niên nóng tính đã rút ra kiếm trên lưng bắt đầu chặt ván cửa. Vừa rồi là phá cửa, bây giờ thì phá ván cửa, hắn nghĩ đây là nơi nào hả?
“Ê, cậu…”
Không đợi tôi mở miệng, một bên ván cửa đã bị chặt xuống toàn bộ, hắn đem ván cửa đặt lên người đang nằm trên đất. Gầm rú biến thành kêu thảm thiết, tiếng kêu kia làm cho lòng người tê dại, tôi dường như thấy được khói đen từ trên người hắn tràn ra.
Ngoài cửa lại có người xông vào, người nọ vừa tiến vào liền đóng lại cửa tranh long, khóa cửa lại, còn lấy ra tấm bùa dán trên chốt cửa. Sau đó liền ngồi phịch trên ghế sofa.
“Phong tiên sinh?” Nghe giống ‘tiên sinh điên’, tôi là cố ý xưng hô kiểu này. Phong Khinh Vân thoạt nhìn khá chật vật, áo khoác âu phục không thấy đâu, mặc áo màu trắng trong đó một bên vạt áo bị xé, tóc đen bị mồ hôi làm ướt nhẹp, rối bù lộn xộn, lại còn dính bụi.
* 疯 [fēng] điên 风 [fēng] Phong
Nhìn hắn mặt xám mày tro, không hiểu vì sao trong lòng tôi mừng thầm, còn định trêu chọc vài câu. Nhưng lại chú ý thấy trên bụng hắn ngay chỗ vạt áo bị xé có vết cào đang chảy máu rất nhiều, còn có khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy kia, tôi biết chuyện này cũng không nên đùa giỡn, liền nhanh chóng cầm khăn mặt sạch đến cho hắn.
“Xảy ra chuyện gì? Lão Trương rốt cuộc làm sao vậy?” Đem hòm thuốc đặt trên bàn trà, tôi lấy ra thuốc tiêu độc định giúp Phong Khinh Vân rửa sạch vết thương.
“Vô dụng.” Thiếu niên nắm kiếm dựa vào cạnh cửa, tựa như đang cảnh giác thứ gì. Tôi định hỏi hắn, người sau lại nói: “Phải dùng gạo nếp.”
“Còn lão Trương…”
“Bị tử cương* cắn. Chỉ sợ gạo nếp cũng vô dụng.”
Lần đầu tôi nghe nói tử khương (gừng tím) cũng cắn người, chứ không phải người ăn gừng tím. Tôi cho rằng mình nghe lầm, chắc là hắn cắn phải gừng tím mới đúng.
紫僵 tử cương [zǐ jiāng]: cương thi 紫姜 tử khương [zǐ jiāng]: gừng tím
“Tử khương (gừng tím) kia có độc à?”
Thấy được đối phương gật đầu khẳng định, tôi càng buồn bực hơn, “Xem ra bây giờ thực phẩm có độc thật nhiều. Hồi trước có gạo độc, sữa độc này nọ, hiện giờ ngay cả khương (gừng) cũng có độc, cũng không biết còn có thể ăn được cái gì.”
Nói xong phát hiện cả phòng yên tĩnh trở lại, tôi còn thấy vài người có biểu tình rất kỳ quái, tựa như đang cực kỳ vặn vẹo. Tôi nghi hoặc tính mở miệng, ông bác năm mươi kia đột nhiên cười ha ha, tiếp đó vài người khác cũng nở nụ cười.
“Các người cười cái gì? Không đúng sao?” Tôi càng khó chịu.
“Thật có lỗi … Cậu bạn nhỏ, này là tử cương không phải tử khương (gừng tím) a.” Không khí nghiêm túc áp lực lúc đầu không biết đã chạy đâu mất.
“Tử khương (gừng tím) không phải tử khương thì là gì? Bạch khương (gừng trắng)? Mao khương (gừng lông) ?
“Ngược lại bạch cương* cùng mao cương* đều có nha. Bất quả không phải cái thứ cậu nghĩ tới…” Ông bác đang định giải thích, đột nhiên dừng lại, biểu tình ác liệt nhìn trừng trừng bên ngoài.
Bên trong này đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí hòa hoãn chợt ngưng trọng. Tôi kỳ quái mà quay đầu, bởi vì thiếu nửa cánh cửa, xuyên qua cửa tranh long có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Nhưng mà bên ngoài không có gì hết nha.
Tôi bước về phía trước vài bước tới gần tranh long, nghe ông bác lo lắng bảo: “Đừng tới gần…”
Lời còn chưa dứt, trong bóng đêm một cánh tay xuyên qua khe hở trên song ngang, trên ngón tay là móng tay màu đen dài cong cong. Móng tay như muốn cắm vào trên mặt, tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại.
“Lui về sau!”
Bị người ta đẩy ra, tôi lần nữa mở to mắt, phát hiện dưới chân chính là một cái tay thô dài bị chặt đứt, tôi sợ hãi lùi về sau.
Thiếu niên nóng tính cầm trường kiếm đứng trước cửa, cánh tay kia chính là bị hắn chặt xuống. Bên ngoài truyền đến tiếng gầm gừ đáng sợ, không giống như tiếng dã thú, nhưng cũng không phải người.
“Cái đó là bánh gạo hả?”
Vừa nói xong, song ngang bị va chạm mạnh phát ra tiếng vang thật lớn, bùa vàng dán trên song rơi xuống, cùng với âm thanh rạn nứt răng rắc. Một bàn tay với móng tay màu đen cầm lấy song ngang liều mạng rung lắc. Tiếp đó là vô số cánh tay với móng tay dài vói vào.
Xuyên qua khe hở song ngang, tôi mơ hồ nhìn thấy một người bộ mặt tái nhợt như giấy, hốc mắt trống rỗng chỉ có một điểm sáng đỏ, miệng đầy răng vàng nhọn hoắt. Bọn chúng tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn chúng tôi, giương nanh múa vuốt, tựa hồ sau đó lập tức xông tới xé chúng tôi thành mảnh nhỏ.
“Ai … ai tới nói cho tôi biết đây không phải là thật, mà là đang quay phim kinh dị đi?” Tình huống này nhìn thế nào cũng giống.
Không ai trả lời tôi, ông bác trách thiếu niên kia, “Cậu chọc giận chúng nó rồi.”
Thiếu niên ‘chậc’ một tiếng, nắm kiếm che trước cửa, có loại khí thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Tôi nhanh chóng nhặt di động lên bấm 110, vừa nối máy liền hô to: “Mau cho người tới, cứu mạng! Nơi này là số X đường XX, có một đám tang thi bên ngoài cửa hàng của tôi!”
“Tiên sinh, hiện tại quan trọng nhất là ngài phải bình tĩnh. Hít thở sâu… đúng, hít vào!”
Tôi làm theo giọng nữ trong điện thoại hít một hơi, nhưng sau khi nhìn hai thấy hai thanh ngang bị phá, tim như nhảy khỏi cổ họng, “Cứu mạng nha! Chúng nó muốn xông vào.”
“Tiên sinh, xin tắt TV hoặc máy tính. 2012 là giả, xin không nên tin mấy loại phim ảnh tận thế này nọ.”
“Cmn!” Đang chuẩn bị mắng chửi, ánh mắt lướt qua thấy có một con quái vật từ chỗ hổng trên tranh long chen vào, tôi sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Đúng…đúng rồi, nơi này có cửa sau!” Tôi nhanh chóng chạy ra sau sân, nhưng áo lại bị người khác nắm lấy.
“Đừng chạy lung tung, chúng ta bị bao vây!” Là thanh âm của Phong Khinh Vân, bụng của hắn còn chảy máu, lại miễn cưỡng đứng lên. Phát hiện tôi lo lắng nhìn hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười hết sức lẳng lơ. Thật là tính xấu không đổi nha.
“Đó là thứ quỷ gì vậy?”
“Tử cương, bạch cương và mao cương.” Thiếu niên nóng tính vừa cầm trường kiếm bổ về phía quái vật đang chen vào vừa nói.
“Căn bản không phải là khương, là tang thi đi.”
“Hiện tại lưu hành cách gọi này nha.”
Làm ơn đi, không cần bình tĩnh như vậy được không? Không đúng! Hiện tại không phải là thời điểm nói nhảm. Tôi chuyển sang Phong Khinh Vân, “Chúng ta nên làm gì giờ?”
“Rau trộn.”
Rau trộn dưa chuột hay là rau trộn gừng hả? Con mẹ anh, còn nói vậy nữa tôi đem anh làm thành rau trộn luôn. Tôi đang định nổi bão, Phong Khinh Vân lại nói: “Không cần lo, chúng nó không vào được.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất nhiều người đều hỏi CP, hẳn là những cái đối thoại ở văn án đó sẽ trúng tuyển. Về phần là NP hay là 1V1, kỳ thật còn chưa nghĩ xong. Có không ít người muốn ghép với anh họ, chính là anh họ không phải là CP của Tiểu Đằng đâu, tuy rằng Tiểu Đằng quả thật rất thích hắn, chẳng qua là phải tranh đoạt với bản mạng của anh họ nha…
* Chú thích:
“…..Sự độc ác của những xác chết cương cứng này còn phân loại ở nhiều cấp độ khác nhau, căn cứ vào sự khác biệt hiển thị qua màu sắc của lông và tóc. Do màu sắc lông mao các loại cương thi không giống nhau cho nên lại có cách gọi tên căn cứ vào màu sắc để phân biệt như “bạch cương”, “hồng cương”…
Hình hài “bạch cương” trong câu chuyện dẫn ra trên đây mới chỉ là giai đoạn đầu của xác chết được gọi là “hồng cương”, vậy mà đã lợi hại, độc ác như thế, nếu từ trắng mà chuyển thành đỏ thì sự hung dữ của những thi thể cương cứng còn tăng lên bội phần. Lúc đó thì đến cả thiên lôi từ trên trời được phái xuống trấn áp có lẽ cũng đành bất lực. Trong Tử bất ngữ, quyển chín, Quật trủng kỳ báo có liệt kê ra mấy loại “cương thi”, trong đó xác chết cương cứng có màu tím được gọi là “tử cương” không hề chứa sắc đỏ trên thi thể. Rất có thể đó là những sự vật đồng loại nhưng được gọi tên khác nhau, hoặc màu đỏ trên thi thể cương cứng ấy đã chuyển sang sắc tím, phát triển lên trạng thái cao hơn theo thời gian. Và mức độ phát triển cao nhất của các loại “cương thi” phải kể đến là “lục cương”…..
…..
….Cho nên hai chữ “mao cương” trong cách nói của Viên Mai chính là để chỉ màu sắc lông mao trên cơ thể những xác chết cương cứng, phân biệt với những “cương thi” tương tự nhưng không có lông. Vì vẫn còn không ít những câu chuyện có đề cập đến những thi thể cương cứng nhưng không có lông, cho nên những thi thể cương cứng này rõ ràng khả năng tu luyện của chúng còn chưa đạt, không thể cho là hại người được….”
( Nguồn: ‘Tắt đèn kể chuyện ma’ – thuyết cương 4)
* Bạch khương ( gừng trắng)
Tử khương (gừng tím)
*Mao khương (gừng lông – chắc vậy =.=)