Lộ Tấn cho rằng đứa con trong bụng Cố Thắng Nam rất háo sắc, nhất định sẽ là con trai, nhưng sau khi anh ta sốt ruột đi qua đi lại một tiếng bên ngoài phòng sinh, cuối cùng lại là...
"Chúc mừng Lộ tiên sinh, là một bé gái!"
Y tá vừa từ phòng sinh đi ra lập tức bước tới chỗ ông bố vừa lên chức có vẻ mặt hết sức sốt ruột này để báo tin tốt. Thực ra anh ta thích con gái hơn nhưng tin tức này không khỏi quá bất ngờ, vì vậy, đầu óc Lộ Tấn lập tức trống rỗng, cứ thế đứng chết sững. Phải nhờ đến sự thúc giục của Mạnh Tân Kiệt, Lộ Tấn mới khôi phục lại tinh thần, vội vã đi đến chỗ giường bệnh vừa được y tá đẩy từ phòng sinh ra.
Thuốc tê còn chưa ta, Cố Thắng Nam đang nằm ngủ trên giường bệnh, còn em bé hơi nhăn nheo quấn trong tã lót bên cạnh cô cũng đang nhắm mắt ngủ, cơ thể hình như không lớn hơn chai nước khoáng là bao, Lộ Tấn nhìn cậu bé, à không, cô bé, cảm thấy rất kỳ diệu, dường như trái tim mình loáng cái đã bị hòa tan...
Kể cả khuôn mặt cô bé nhăn nheo như một bà già...
Mạnh Tân Kiệt, Từ Chiêu Đệ, Vivian, bố mẹ Cố Thắng Nam, mẹ Lộ Tấn, mọi người đều đã vào phòng bệnh. Lộ Tấn ngồi bên giường Cố Thắng Nam, nhìn cô rất lâu, cô vẫn chưa tỉnh lại, Lộ Tấn không nhịn được, cúi xuống hôn trán vợ.
Trán cô lạnh buốt, không cần nói cũng biết trong hơn một tiếng vừa rồi, cô đã phải chịu biết bao đau đớn.
"Cảm ơn bà xã..." Lộ Tấn thì thầm vào tai cô.
Có lẽ không phải trùng hợp mà cô nghe thấy lời anh ta nói thật, chỉ thấy Lộ Tấn vừa dứt lời, lông mi Cố Thắng Nam đã rung rung, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.
Câu đầu tiên của Cố Thắng Nam chính là: "Cho em xem mặt con."
Lộ Tấn định bế đứa bé nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh Cố Thắng Nam lên, nhưng tay còn chưa chạm vào tã lót, anh ta đã vội dừng lại.
Đứa bé mềm nhũn, nhỏ xíu, anh ta rất sợ mình làm con bị đau, Lộ Tấn suy nghĩ rất lâu mà không biết phải bế kiểu gì, cuối cùng dứt khoát ngẩng đầu nhìn mọi người đứng xung quanh cầu cứu.
Tuy người đầu nhận được tín hiệu cầu cứu là mẹ anh ta, nhưng mẹ Cố Thắng Nam đã nhanh tay giành trước, thành thạo bế đứa bé đến gần cô. Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không thực sự xinh đẹp đó.
Lúc này, Cố Thắng Nam mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nhắm mắt ngủ tiếp. Lộ Tấn thì được mẹ vợ chỉ bảo, ôm con gái đặt về giường riêng. Con gái vẫn còn nhắm mắt, da vẫn nhăn nheo vì mới sinih, Lộ Tấn cúi xuống định thơm lên má con bé theo bản năng nhưng đúng lúc này, cô bé đột nhiên mở mắt ra.
Hai bố con nhìn nhau đủ ba giây, sau đó cô bé há miệng khóc lớn...
Chẳng lẽ cô bé vẫn còn nhớ sự chán ghét của ông bố đối với mình khi vẫn còn trong bung mẹ nên anh ta còn chưa thơm được thì cô bé đã khóc òa từ chối ư? Nghe thấy tiếng khóc, mọi người đều chạy tới xem, Lộ Tấn bị đẩy ra ngoài, chỉ có thể buồn bực tự an ủi: Con gái được hoan nghênh như vậy cũng là chuyện tốt.
Trong tiếng khóc nỉ non của con gái, ông bố mới lên chức vội vã chào đón chức vụ mới tinh này.
Nhưng Lộ Tấn nhanh chóng nhận ra, con gái được hoan nghênh quá có lúc cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Con gái ra đời lại gây ra chiến tranh giữa mẹ đẻ và mẹ vợ.
Một bà ngoại, một bà nội đều mới lên chức bắt đầu phân tranh cao thấp từ chuyện đặt tên cho cháu đến chuyện cháu phải bú sữa mẹ bao nhiêu, uống thêm sữa ngoài bao nhiêu...
Như tối nay, Lộ tiên sinh vất vả lắm mới dỗ được con gái ngủ, vừa ôm vợ lên giường, định tranh thủ thời gian âu yếm một chút, không ngờ anh ta còn chưa kịp đặt vợ xuống thì tiếng chuông cửa đã đột nhiên vang lên.
Lộ Tấn lập tức kích động muốn đập giường.
Cắn răng nuốt cục tức trong lòng xuống, Lộ Tấn dứt khoát coi như không nghe thấy tiếng chuông cửa càng lúc càng càng gấp gáp, đè lên người Cố Thắng Nam, cởi dây áo ngủ của cô ra.
Cố Thắng Nam lại không vờ điếc được, cô buộc lại dây áo: "Em ra mở cửa đây."
"Chắc chắn là mẹ anh và mẹ em lại không thống nhất được chuyện gì đó nên đến tìm vợ chồng mình phân xử. Mặc kệ đi, cùng lắm là bấm chuông lúc nữa rồi hai bà sẽ đi thôi."
Vừa nghe thấy tiếng phải phân xử, Cố Thắng Nam cũng hơi nhíu mày, thôi thì ích kỷ một hồi, đột nhiên nâng mặt Lộ Tấn lên hôn tới. Phải biết hai vợ chồng đã rất lâu không được gần nhau vì phải chăm sóc con rồi, chẳng lẽ bà Lộ lại không hề nhớ tới ông Lộ.
Dây áo ngủ vừa buộc lần nữa lại bị Lộ Tấn cởi ra, anh ta luồn tay vào cổ áo cô, tay cô thì nhanh chóng cởi dây lưng của anh ta.
Hai vợ chồng không ngờ hai bà đều cố chấp đến mức đáng sợ, ấn chuông đủ ba phút, mà tiếng chuông này làm quá trình khởi động của vợ chồng nhà họ Lộ trong phòng ít nhiều đều bị ảnh hưởng. Cuối cùng tiếng chuông dừng lại, Lộ Tấn đang hôn lên vết mổ của Cố Thắng Nam, liền ngẩng đầu nhìn cô, Cố Thắng Nam cũng cúi đầu nhìn anh ta, cả hai mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lúc cả hai người tưởng đã có thể hưởng thụ thế giới riêng mà không bị quấy rầy...
"Reng reng reng..." Điện thoại bàn trong phòng bất ngờ đổ chuông.
Liên tiếp bị hai bà nội ngoại oanh tạc bằng chuông cửa và điện thoại, lộ taasns và Cố Thắng Nam triệt để thua trận, tất cả hứng thú đều biến mất, mặc quần áo, đi ra mở cửa.
Quả nhiên hai bà vừa vào cửa đã bắt đầu cãi cọ trước mặt Lộ Tấn và Cố Thắng Nam. Lần này, nội dung tranh chấp của hao bà là vấn đề thực đơn cho em bé.
Bà ngoại: "Bà xem tôi nuôi dạy con gái tôi rất tốt, từ nhỏ Thắng Nam nhà tôi đã không kén ăn, đâu như Lộ Tấn nhà bà, ăn uống khắt khe như vậy, cái này không ăn, cái kia không ăn? Cho nên chuyện ăn uống của Lộ vô song phải do tôi quyết, bà không quyết được."
Bà nội: "Bà cũng biết nó họ Lộ à? Nó đã mang họ Lộ thì phải nghe lời bà nội, thực đơn của tôi là thuê người lập riêng, có lợi cho sự phát triển đầu óc và cơ thể của cháu gái tôi."
Bà ngoại: "Thực đơn của bà là do chuyên gia dinh dưỡng nước ngoài định ra, cháu gái tôi cũng ăn giống như trẻ con nước ngoài được à? Mà thực đơn của tôi là từ bà nội tôi truyền lại, đã được kiểm nghiệm qua thời gian dài, phù hợp nhất với trẻ con Trung Quốc. Tôi đã nhượng bộ cho bà lấy cái tên lộ vô song quê mùa đó rồi, chuyện thực đơn của nó, tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp."
Bà nội: "Cái tên lộ vô song hay thế còn gì! Thiên hạ vô song, vậy mà bà không biết tán thưởng."
Bà ngoại: "Bà nghĩ bà đang diễn tiểu thuyết Kim Dung à?"
Lộ Tấn nhìn Cố Thắng Nam, dùng ánh mắt hỏi cô: "Anh có thể đánh ngất hai bà rồi đưa ra ngoài không?"
Dù Cố Thắng Nam tự nhận hết sức kính trọng bề trên nhưng lúc này cũng không thể chịu nổi nữa, cô lặng lẽ dùng ánh mắt trả lời chồng: "Nếu anh làm được thì cứ làm đi, em không có ý kiến..."