Có... thai... rồi?
Vì bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, đã rất lâu chưa được ăn mặn, Lộ tiên sinh tỏ ra khiếp sợ và... giận dữ trước tin tức này.
Anh ta vốn cho còn trông ngóng đến kỳ trăng mật để đại chiến ba trăm hiệp trên giường ở một quốc gia khác, đứa con này sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này, chẳng phải cố ý đối nghịch với anh ta sao?
Vừa nghĩ đến việc mình phải tranh giành tình cảm với một phôi thai, vẻ mặt Lộ Tấn đã sa sầm. Cố Thắng Nam quan sát tỉ mỉ sắc mặt anh ta, thấy anh ta không hề vui vẻ, tim cô đập thình thịch, lập tức nhớ lại những phát biểu kinh người về trẻ con của anh ta...
Chẳng lẽ những gì anh ấy nói đều xuất phát từ nội tâm?
"Anh... không vui à?" Cố Thắng Nam cố nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được hỏi.
"Ơ... Đương nhiên là vui rồi, chỉ có điều, tin tức này... bất ngờ quá!" Lộ Tấn vừa cố nặn ra một nụ cười vừa im lặng hò hét trong lòng. Tuần trăng mật của ta, ba trăm hiệp đại chiến của ta!!!
Cố Thắng Nam đang định hỏi tiếp, đột nhiên một bòng người lại xông tới, Lộ Tấn bị đẩy bắn ra, Cố Thắng Nam cũng bị lôi khỏi nhà vệ sinh, bóng người đó chính là Vivian. "Thắng Nam, bạn dùng xong nhà vệ sinh rồi à? Tôi bị ả thủy thủ Popeye kia đánh bại, không cướp được nhà vệ sinh bên ngoài rồi." Vừa nói hắn vừa đóng sập cửa lại.
Lộ Tấn lúc này mới nhận ra mình vẫn còn chuyện phải quan tâm, vội quay sang nhìn về phía Cố Thắng Nam: "Tối qua em ăn đồ ăn ôi thiu, có ảnh hưởng gì đối với sức khỏe của quả trứng đã được thụ tinh này không?"
Cố Thắng Nam suýt ngất.
Sao lại có người gọi con mình là "quả trứng đã được thụ tinh" cơ chứ?
Cố Thắng Nam không kìm được xoa bụng an ủi sinh linh bé nhỏ không được chào đón này. "Tối qua em có ăn gì đâu, sáng nay cũng không sao cả."
Lộ Tấn thở phào: "Vậy thì tốt rồi!"
Lúc đội phù rể do Mạnh Tân Kiệt dẫn đầu chạy đến nhà họ Cố, tất cả mọi người đều trợn mắt, thế này là thế nào? Chú rể mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách, đang hết sức chăm chú cúi đầu duyệt web trên điện thoại di động.
Người duy nhất biết nội tình là Mạnh Tân Kiệt, cậu ta đành phải giải thích đơn giản với những người khác: "Do cô dâu có chút chuyện đột xuất nên sáng sớm hôm nay Lộ tiên sinh đã chạy tới rồi."
Một phù rể khác – Trình Tử Khiêm liền hỏi: "Chú rể đã vào nhà rồi, vậy chúng ta có phải đưa phong bì cho các phù dâu không?"
"Ơ..." Mạnh Tân Kiệt suy nghĩ một lát. "Tôi cũng không biết. Chuyện này tạm chưa tính đến, tôi mang lễ phục đến cho Lộ tiên sinh đã." Vừa nói, cậu ta vừa bỏ đội phù rể lại, chạy một mạch vào phòng khách.
Vì Lộ Tấn vừa khó tính vừa ngạo mạn nên chỉ có hai người có quan hệ thân thiết với anh ta là Mạnh Tân Kiệt và một bạn học cũ từ Melbunrne chạy tới, để tạo thành đội phù rể năm người, không những Trình Tử Khiêm phải đích thân ra trận mà ngay cả Lộ Chinh và Liêu Trạch Nam cũng bị kéo tới cho đủ số.
Mạnh Tân Kiệt cầm lễ phục chú rể, đi thẳng vào phòng khách, nhưng hình như Lộ Tấn không nghe thấy tiếng bước chân cậu ta, vẫn đang mải cúi đầu nhìn điện thoại. Mạnh Tân Kiệt buồn bực nghĩ: "Sếp đang nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy?"
Mạnh Tân Kiệt ngó xem màn hình điện thoại, chỉ thấy Lộ Tấn đang đọc một topic trên diễn đàn có tiêu đề...
"Phụ nữ có thai có thể quan hệ bình thường được không?"
Mạnh Tân Kiệt khó xử vội ho một tiếng, lúc này Lộ Tấn mới bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Mạnh Tân Kiệt cố gắng vứt tiêu đề topic ra khỏi đầu, đưa lễ phục cho Lộ Tấn:" "Lộ tiên sinh, thay đồ đi."
Lúc này, Lộ Tấn mới cất điện thoại vào túi, cầm lễ phục vào nhà vệ sinh thay. Để lại cho đám phù rể ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn quanh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cuối cùng vẫn là Lộ Chinh lên tiếng: "Các phù dâu đâu rồi? Không ai ra nhận phong bì à?"
Đám đưa lễ mới vỡ lẽ: Thảo nào cứ thấy thiếu thiếu, thì ra không hề có phù dâu đứng cản đường, trong phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ...
Có lẽ đây là màn đón dâu khác thường nhất mà họ từng chứng kiến...
Từ Chiêu Đệ lẽ ra là chủ công của đội phù dâu đứng cản đường đòi tiền lì xì, lúc này mặc váy phù dâu màu tím nhạt, toàn thân bất lực nằm ở trên giường phòng ngủ dành cho khách. Bốn phù dâu còn lại mặt mũi đều xanh xao - tất cả đều bởi buổi party độc thân đêm qua, cả đám đều bị đau bụng...
Chỉ có Lê Mạn mải vui với đám người mẫu nam, không ăn gì nên may mắn thoát khỏi tai nạn, nhìn đám phù dâu không nên thân này, Lê Mạn quay lại thông cảm nhìn Cố Thắng Nam đang tự trang điểm trước gương: "Ôi... Hôn lễ của chị thật là thất bại."
Cố Thắng Nam quay đầu nhìn đám phù dâu nằm bẹp, cực kỳ tán thành với cách nói của Lê Mạn. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn đi xem bói xem có phải cô và Lộ Tấn nhất định sẽ xui xẻo cả đời không...
Bây giờ, Cố Thắng Nam chỉ có thể cầu khẩn chuyến bay đi hưởng tuần trăng mật của mình và Lộ Tấn sáng mai sẽ không rơi từ trên trời xuống...
Cuối cùng Thượng Đế cũng đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ này của cô, sau khi thủ tục chặn cửa không có không khí náo nhiệt nào, sau bữa tiệc cưới không có gì đáng nói, sau mười mấy tiếng bay xuyên châu lục, máy bay đã đưa họ đến Paris một cách yên bình...
Để bảo vệ quả trứng đã được thụ tinh của anh ta, Lộ Tấn cố ý đổi hành trình mạo hiểm Nam Mỹ thành du lịch tám nước châu Âu.
Paris lạnh hơn thành phố B nhiều, nửa đêm giờ địa phương, họ mới xuống máy bay, vào khách sạn. Cố Thắng Nam cởi áo lông dày, mệt mỏi nằm xuống, chuẩn bị ngủ ngay. Lộ Tấn mặc ít hơn cô nhiều, cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Anh ta nâng mặt Cố Thắng Nam trên gối lên, lòng bàn tay lại nóng bỏng.
"Ngủ luôn à?"
Cố Thắng Nam gật đầu, lại nằm xuống gối nhưng Lộ Tấn vẫn cố chấp nâng đầu cô lên...
Nhiệt độ trên tay vẫn tiếp tục tăng.
Hai mắt anh ta sáng rực, ý đồ bất lương, Cố Thắng Nam lại chỉ muốn ngủ: "Anh không mệt à?"
Lộ Tấn lắc đầu.
Sau đó bắt đầu cởi chiếc áo len chui đầu của cô.
Hành động này đã quá rõ ràng, Cố Thắng Nam dụi mắt, khẽ đẩy tay anh ta ra "Ngồi máy bay lâu như vậy, em mệt lắm rồi, ngủ đi."
"Thời gian chiến tranh lạnh đó không được "ấy", anh đã nhịn rồi. Thời gian đi đăng ký phải bôn ba làm thủ tục, không có thời gian "ấy", anh nhịn tiếp. Thời gian chuẩn bị đám cưới bận đủ chuyện linh tinh, anh cũng nhịn. Ngay cả tối hôm qua, sau tiệc cưới, em bảo mệt, không muốn "ấy"... Anh đều nhịn. Đến đêm nay em vẫn còn nhẫn tâm bắt anh nhịn nữa à?"
Lộ Tấn vừa nói vừa dứt khoát luồn tay xuống dưới lưng, nâng người cô lên, nhanh chóng cởi chiếc áo len chui đầu trên người cô ra, cúi xuống hôn lên môi cô.
Cố Thắng Nam mệt mỏi không muốn mở mắt, ngập ngừng nói: "Có thai phải kiêng mà!"
May mà Lộ Tấn đã chuẩn bị từ trước...
"Anh đã tìm hiểu kỹ lắm rồi, chỉ cần không mạnh quá thì không sao cả."
Vừa nói, anh ta vừa tháo dây lưng của mình ra ném lên trên giường.
Nhưng động tác của anh ta lại không hề "không mạnh quá" như những gì đã nói, Cố Thắng Nam hoảng sợ, vội đẩy anh ta ra: "Anh nói sẽ nhẹ nhàng cơ mà?"
Lộ Tấn đột nhiên dừng lại, chống tay, cúi đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi lại xoay người nằm xuống, đưa tay kéo Cố Thắng Nam cho cô ngồi lên người mình...
"Thế này được rồi chứ?" Nói rồi, anh ta lại kéo mặt cô xuống hôn.
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn tư thế này, cảm thấy chắc đã ổn, mới bắt đầu dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh ta.
Nhưng sự chủ động hiếm thấy của anh ta lại như đột nhiên giột một can xăng lên ngọn lửa trong lòng Lộ Tấn, anh ta dần không khống chế được sức mạnh nữa, định xoay người, nằm đè lên cô...
Một giây sau đã nghe thấy tiếng vợ mình kêu đau.
Lộ Tấn nhận ra mình lại mất khống chế.
"Sao thế?" Anh ta vội hỏi.
"Tự nhiên thấy nhói bụng." Cố Thắng Nam cau mày chỉ xuống bụng.
Suốt đêm, bà Lộ không chịu để ông Lộ chạm một ngón tay vào người mình.
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng cứ thế bị bỏ lỡ.
Lộ Tấn lại ảo não một lần nữa. Cái thai này đúng là khiến anh ta ấm ức mà...
Lộ Tấn con cứ thế trưởng thành trong bụng mẹ mà không được Lộ Tấn cha chào đón như vậy...