Chuyển ngữ ♥ Phong Anh
Beta ♥ Nhã Vy
Thời gian rất nhanh đã tới kỳ thi mùa xuân, Sở Triều Sinh mấy ngày nay đêm nào cũng đọc sách, không có việc gì thì nhìn trúc, hoa hoa cỏ cỏ, trời xanh mây trắng đến ngẩn người, vốn là một người trong sáng, bây giờ lại tăng thêm vài phần ngờ nghệch, cũng làm cho Sở Thu Nguyệt tự nhiên nhớ tới bộ dạng có chút chất phác của Giang Thành Văn.
Nhưng thấy huynh ấy như vậy như vậy, chẳng lẽ là đang noi theo cổ nhân, đến “Truy nguyên?”
Sở Thu Nguyệt an ủi Sở Triều Sinh nói: “Đại ca, huynh không cần khẩn trương như vậy, có thể như vậy đã là tốt rồi.”
Sở Triều Sinh cười cười, nói: “Học vấn không bờ, nào có cái gì gọi là tốt?”
Sở Thu Nguyệt lè lưỡi: “Được rồi, muội không tranh luận chuyện này với huynh. Nhưng mà đại ca à, tuổi huynh còn nhỏ, loại chuyện công danh này cũng không nên gấp.”
Sở Triều sinh nói: “Ta tuổi còn nhỏ thì đã sao, muội xem Lâm công tử đi, chỉ lớn hơn ta một chút đã mặc áo giáp cầm thương, ra trận giết địch, máu đã nhuộm cát vàng rồi. Nhỏ tuồi cũng không phải là cái cớ tốt.”
“Cũng đúng.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu: “Nhưng chiến tranh không giống thi cử. Chiến tranh dựa trên năng lực chân thật, nhưng thi cử lại còn phải suy tính các phương diện, về sau nếu thành tích thi cử tốt thì sẽ trực tiếp làm quan trong triều, đại ca trẻ như vậy, quan khảo thí cũng không bỏ mặc.”
Sở Triều Sinh cười nói: “Ta hiểu.”
Về sau quả nhiên buông lỏng không ít, lại khôi phục thái độ bình thường, đợi đến ngày kỳ thi mùa xuân bắt đầu, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, còn có Sở Xuân Nguyệt Sở Thu Nguyệt đều đi kèm, chỉ là thủ vệ trường thi nghiêm ngặt, độ cảnh gác cao nên không thể xem thường, chỉ có thể đứng từ xa ngóng. Kỳ thi mùa xuân khảo sát ở ba địa điểm, mỗi địa điểm ba ngày, tính liền là chín ngày, mọi người đều không đồng nhất chờ đợi, chỉ là thay phiên đưa đón.
Kỳ thật Sở Triều Sinh lớn như vậy rồi, còn cần phải đưa đón sao? Chẳng qua là mọi người quan tâm thôi.
Sở Triều Sinh khảo sát xong cũng không có người hỏi thành tích của hắn, chỉ cho hắn ăn nhiều chút, ngủ nhiều chút, bộ dạng như vậy khiến để cho Sở Thu Nguyệt hốt hoảng nhớ tới kỳ thi Đại Học.
Trong khoảng thời gian này, Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển đều cho rằng Ngọc Liêm sẽ gây chuyện gì đó, nhưng kỳ quái là ngoại trừ những người vào trong cung, vẫn không có người nào biết được Ngọc Liêm. Chỉ sợ là Ngọc Liêm dừng lại ở trong cung, không đi ra ngoài, tài hoa cũng không cách nào tiết lộ ra ngoài được, cho nên cũng không có động tĩnh gì lớn.
Điều này làm cho Sở Lưu Uyển có chút yên tâm- cuối cùng quân cờ Ngọc Liêm chênh lệch một chiêu, nàng một lòng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, kết quả ngược lại cũng thành trói buộc, không uy hiếp được mình.
Về phần nàng ta sau này cho dù có vào cung cũng tự có cách lộ thi từ ra ngoài, không giảm chút phong quang nào
Nhưng lần trước Ngọc Liêm uốn nắn nàng chính là chữ “góc tường” lại được tuyên dương trắng trợn, đây cũng khiến cho tên tuổi Ngọc Liêm bỗng chốc nổi lên, cũng may cái này có thể khéo léo sửa lại, nhưng chung quy vẫn là thơ Sở Lưu Uyển làm.
Kỳ thi mùa xuân thoáng cái đã qua, Sở Triều sinh liền bắt đầu chờ đợi thành tích, cuối cùng thì quả nhiên không đậu, nhưng bài thi của Sở Triều Sinh ngẫu nhiên được Hoàng Thượng nhìn thấy, Hoàng Đế đương triều sau khi xem xong liền cười nói: “Người này thật đáng tiếc vì thiếu kinh nghiệm, đợi một thời gian tức thành châu báu.”
Về sau còn nghe ngóng tên Sở Triều Sinh, việc này truyền ra, người đến nịnh bợ Sở Triều Sinh cũng không ít, nhưng Sở Triều Sinh ngược lại suốt ngày một vẻ không sợ vinh nhục, cho dù gặp gỡ nhiều cũng không sinh kiêu, cũng không siểm nịnh.
Sở Thu Nguyệt hỏi việc này, Sở Triều Sinh liền cười nói: “Đây là Lâm công tử dạy ta.”
“A?” Sở Thu Nguyệt có phần kinh ngạc: “Huynh ấy dạy huynh?”
“Ừ, huynh ấy nói loại chuyện này không thể miễn, chỉ là hôm nay bọn họ ca tụng, tặng quà, ta nhận rồi sau này luôn phải trả lễ.” Sở Triều Sinh cười nói.
“Haha.” Sở Thu Nguyệt cũng cười lắc đầu, “Thật đúng là không thể tưởng tượng được, Lâm công tử thoạt nhìn nghiêm túc như vậy cũng có tâm tư như thế.”
Sở Triều Sinh cũng nói: “Còn không phải sao, hơn nữa đặc biệt chính là diệu bộ, lúc huynh ấy nói với ta những điều này còn tỏ vẻ nghiêm túc, giống như huynh ấy đang nói việc thiên kinh địa nghĩa( đạo lý hiển nhiên) vậy.”
Sở Thu Nguyệt cười cười, cũng không nói về việc khoa cử, chỉ nói: “Đại ca, bây giờ mọi người đều nịnh bợ huynh, Tư Mã gia cũng rất thỏa mãn với huynh, chỉ sợ Tư Mã đại tiểu thư cũng vậy… cũng không biết đại ca bây giờ suy nghĩ như thế nào?”
Sở Triều Sinh cười cười nói: “Bây giờ thành tích đều đã thông báo, ta đương nhiên muốn quay về thành gian khổ học tập tiếp ba năm, chuyện này…Hết thảy đến lúc đó rồi nói sau. Ba năm, có thể thay đổi được rất nhiều.”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, bọn họ ở Sở phủ cũng đủ lâu rồi, Sở Liên Bình cũng ngừng buôn bán lâu rồi, không quay về nữa chỉ sợ tiểu nhị trong tiệm cũng tạo phản luôn.
Vấn đề là quán Dạ Tử của Sở Xuân Nguyệt nên làm sao bây giờ?
Sở Xuân Nguyệt lo lắng mình bỏ đi hạ nhân sẽ quản lý một mình, nàng ta quan tâm tiệm này vô cùng, lại cảm thấy tiểu nhị không thông minh bằng mình, cho nên bắt đắc dĩ làm ầm ĩ một trận, cuối cùng lại thương lượng một phen, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đành đồng ý cho Sở Xuân Nguyệt ở lại chỗ này.
Sở Thu Nguyệt nhìn bộ dạng vô cùng cao hứng của Sở Xuân Nguyệt như vậy, cảm giác rằng nàng ta ở lại kinh thành chỉ sợ không chỉ liên quan tới Dạ Tử quán. Ý nghĩ thoáng quá, Sở Thu Nguyệt không thể không nhớ tới Chu Tử Giai.
Chỉ là lần trước Sở Thu Nguyệt nói chuyện Chu Tử Giai với Sở Xuân Nguyệt, đến nay Sở Thu Nguyệt cũng không gặp lại Chu Tử Giai, có đôi khi vụng trộm tới Dạ Tử quán, cũng không phát hiện Sở Xuân Nguyệt tình chàng ý thiếp với Chu Tử Giai, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ nàng đa nghi rồi?
Sở Thu Nguyệt đang nghi hoặc, Sở Lưu Uyển bên kia bỗng nhiên gọi tới Sở Thu Nguyệt, nói: “Thu Nguyệt, mấy ngày nữa muội đi rồi, hôm nay chúng ta đi dạo phố được không?”
Sở Thu Nguyệt ngẩn người, cảm thấy cũng không tệ, mua chút gì đó đặc sản của kinh thành về cũng tốt, vì vậy nhẹ gật đầu: “Muội đi gọi A tỷ, hai đường tỷ và đường muội.”
“A, không cần…” Sở Lưu Uyển nói: “Chỉ hai người chúng ta, Ok?”
Sở Thu Nguyệt hiểu Sở Lưu Uyển muốn mượn chuyện dạo phố làm gì đó, vì vậy nhẹ gật đầu, đi theo Sở Lưu Uyển ra cửa.
Sở Lưu Uyển mang theo Sở Thu Nguyệt đi đến khu mua bán sầm uất rồi cũng không có động tĩnh khác, chỉ là chọn lấy đồ trang sức bình thường cùng Sở Thu Nguyệt, còn có mấy thứ đồ chơi nhỏ.
Sở Thu Nguyệt có phần yên tâm, lại thấy một bóng người quen thuộc phía trước, nhìn kỹ lại là Lâm Khang Dạ.
Sở Thu Nguyệt còn chưa nghĩ ra muốn gọi hay không gọi hắn, chỉ thấy Sở Lưu Uyển đã nhẹ giọng mở miệng: “Lâm nhị công tử.”
Lâm Khang Dạ nghe tiếng quay đầu lại, nói: “A, Sở đại tiểu thư.”
Dứt lời đã đi tới, lại nhìn Sở Thu Nguyệt một chút: “Sở tiểu thư.”
Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu: “Lâm nhị công tử.”
Ba người hai mặt nhìn nhau, cảm giác rất quái dị, Sở Lưu Uyển bỗng nhiên che miệng mà cười, nói: “Trước đó vài ngày vừa hay gặp Lâm nhị công tử ở Yến hội, ta nói với huynh ấy mọi người phải quay về Lễ thành, Lâm nhị công tử cảm thấy nên làm một bữa tiệc tiễn biệt muội.”
Lâm Khang Dạ cười cười với Sở Thu Nguyệt: “Cô phải đi… Sao không nói với ta. Chúng ta cũng coi như có quen biết đúng không, nếu ta không gặp Sở đại tiểu thư thì hẳn giờ cũng chưa biết chuyện.”
Sở Thu Nguyệt lại ngẩn cả người, liếc qua Sở Lưu Uyển ở bên cạnh cười ha hả, trong lòng kẽ động, đoán được Sở Lưu Uyển có lẽ là muốn tác hợp mình với Lâm Khang Dạ!
Trời ạ…
Đầu Sở Thu Nguyệt phình to ra, Sở Lưu Uyển này đúng thật là ăn no rỗi việc, trước kia không phải mất mặt trước mặt hắn ta còn oán mình sao?
Tâm tư của Lâm Khang Dạ cũng không tinh tế như Sở Thu Nguyệt, dường như không có tí cảm giác nào, còn nói với Sở Thu Nguyệt: “Sở tiểu thư, chúng ta mặc dù cũng tính là quen biết nhưng cũng không quá quen thuộc, chẳng hay hôm nay cô định đi đâu?”
Sở Thu Nguyệt thầm nghĩ, huynh cũng biết chúng ta không quen thuộc à… Trên mặt lại cười cười: “Ta cũng không muốn đi đâu cả, chỉ là đang dạo phố với đường tỷ thôi. Lát nữa còn phải về thu thập hành lý.”
“Ừ…”Lâm Khang Dạ mở miệng, đang định nói chuyện, Sở Lưu Uyển liền chen lời hắn, nói: “Ấy, ta chợt nhớ tới còn có chuyện muốn làm, vô cùng khẩn cấp, Lâm nhị công tử, đường muội ta giao cho huynh, huynh đưa muội ấy đi dạo phố hộ ta nhé. Nếu như kịp ta sẽ lập tức trở về, nếu không kịp, liền phiền huynh đưa muội ấy về Sở phủ rồi.”
Lâm Khang Dạ sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”
“Ấy, đường tỷ….”Sở Thu Nguyệt cực kỳ lúng túng, muốn giữ chặt Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Uyển lại cười cười rồi chuồn nhanh.
Sở Thu Nguyệt lại không thể nhanh chân đuổi theo, chỉ quay đầu lại nhìn Lâm Khang Dạ: “Huynh ấy, thật là…”
Vốn Lâm Khang Dạ vẫn còn đang suy tư không biết nên dẫn Sở Thu Nguyệt đi chỗ nào chơi- quả thật chuyện này cũng không dễ tính, hai người bọn họ cô nam quả nữ, tuy tuổi không lớn, sau lưng còn có hạ nhân, cũng không thể đến nơi nào quá náo nhiệt, miễn bị người ta bàn tán.
Bầu không khí kinh thành tương đối cởi mở, cũng không phải cứ nam nữ sóng vai đi trên đường thì người khác liền nghĩ quan hệ bọn họ không trong sáng, nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là bạn bè hay tri kỉ – đương nhiên, về sau xuất giá cũng không thể đi lung tung với nam tử khác được.
Hai người một chưa tới tuổi cập kê, một không đội nón quan, còn nét trẻ con, hai người như vậy đương nhiên không có gì lạ để cho người nhìn chăm chú rồi.
Chỉ bỗng nhiên nghe Sở Thu Nguyệt vừa nói vậy, Lâm Khang Dạ ngẩn người, nói: “Ta sao?” Lại có chút không vui nói: “Cô đối với người khác đều hòa nhã, sao cứ hung thần ác sát với ta như vậy.”
Sở Thu Nguyệt buồn cười: “Cái này cũng gọi là hung thần ác sát hả? Ta đã nói với huynh, ta chính là hung thần ác sát như vậy mà, huynh phải cẩn thận chút, coi chừng sau này lại lấy phải người cũng hung thần ác sát như ta.”
“Có ý gì?” Lâm Khang Dạ vẫn không hiểu.
Sở Thu Nguyệt giải thích: “Đại tỷ của ta hôm nay đặc biệt mời ta ra ngoài, lại đột nhiên có chuyện quan trọng, huynh nghĩ là ngẫu nhiên hả? Còn cố ý hẹn huynh ở đây…” Dứt lời lại thở dài “Chỉ sợ là tỷ ấy cố ý.”
Lâm Khang Dạ sững sờ nói: “Vậy ý cô là…”
“Đương nhiên là.. muốn làm mai ấy.” Sở Thu Nguyệt tận lực uyển chuyển mà nói, “Cho nên ta mới nói, nếu huynh không cẩn thận chút, mỗi lần tỷ tỷ ta nói gì huynh cũng tin, về sau lại “hung thần ác sát” với ta thì chết.”
Mặt Lâm Khang Dạ hơi đỏ lên, nói: “Ta không phải mà… chỉ là muốn làm tiệc tiễn biệt cô… Lại nói, cho dù là sư tử hà đông cũng có cái hay của nó..”
Sở Thu Nguyệt thật là vừa bực vừa buồn cười, nàng coi như tận lực hiền thục ôn hòa rồi, lại còn bị nói là sư tử Hà Đông, Lâm Khang Dạ này cuối cùng là đang suy nghĩ cài gì vậy?!
Vì vậy cười nói: “Tùy huynh thôi…Mà ta cũng đâu muốn gả cho huynh.”
Dứt lời liền nhìn trái ngó phải hỏi: “Mà huynh nói muốn đưa ta đi đâu, ta không nhìn ra chỗ này là chỗ nào.”
Nhìn hồi lâu, người bên cạnh lại không trả lời, Sở Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Khang Dạ, đã thấy Lâm Khang Dạ trầm mặt đứng ở đằng kia, má hơi phồng lên, dường như đang giận.
Ô, Lâm Khang Dạ tức giận?
Sở Thu Nguyệt sững sờ, Lâm Khang Dạ vì sao lại tức giận, nàng vừa nói cái gì không dễ nghe sao?
Lại nhớ lại, hình như nàng chỉ mới nói “mà ta cũng không muốn gả cho huynh” thôi mà.
Quýnh 囧 rồi…
Quả nhiên, Lâm Khang Dạ trầm mặt một lát rồi nói: “Vì sao cô lại không muốn gả cho ta?”
Sở Thu Nguyệt “Hả” một tiếng rồi nói: “Cũng không phải là vì cái gì hết…”
Lý do cực kỳ khó nói, nàng cũng rất khó để nói…
Lâm Khang Dạ nói: “Lúc nào cũng lý do!”
Sở Thu Nguyệt thấy hắn hùng hổ vậy, trong lòng thầm nghĩ, nếu Lâm Khang Dạ thật thích nàng thì đúng là bi kịch rồi, lúc hắn thích Sở Lưu Uyển thì ăn nói khép nép, bây giờ lại hùng hùng hổ hổ với mình
Sở Thu Nguyệt trầm ngâm một lát nói: “Huynh thật sự muốn nghe?”
Lâm Khang Dạ gật đầu: “Đương nhiên!”
“Vậy thì được, ta cho huynh biết, chính là vì lúc đó huynh đá bóng vào mặt ta còn hung dữ với ta!” Sở Thu Nguyệt mở to hai mắt nhìn, không nhanh không chậm mà nói.
“…” Lâm Khang Dạ trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Thu Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt mỉm cười: “Thế nào, lý do đầy đủ chưa?”
Lâm Khang Dạ nuốt nước miếng nói: “Nhưng mà, nhưng mà việc kia đã qua lâu vậy rồi, sao cô vẫn còn nhớ…”
Thấy hắn lắp ba lắp bắp, Sở Thu Nguyệt buồn cười nói: “Ta đương nhiên nhớ. Đã mang thì rồi mà lị.”
Lâm Khang Dạ ấp úng không dám nói gì, chỉ là rất phiền muộn, nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng Sở Thu Nguyệt đã cười đến đau cả ruột rồi, nhưng trên mặt vẫn chỉ mơ hồ mang theo nét cười.
Kỳ thật nàng nói cũng không phải hoàn toàn nói dối.
Ngay từ đầu Lâm Khang Dạ đã để lại cho nàng ấn tượng không tốt, về sau cũng không có tốt hơn, hai người một lần trở mặt, sau đó mới dần cải thiện, Sở Thu Nguyệt cũng chỉ là ôm tâm tư “Nhiều kẻ thù không bằng nhiều một người bạn”, chưa từng có hướng muốn phát triển tình cảm.
Vì trong mắt nàng, Lâm Khang Dạ cùng lắm cũng chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, làm sao mà nghĩ nhiều như vậy?
Ai ngờ hắn lại…
Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tiểu quỷ mà thôi, nói thích hay không thích cũng thật dễ dàng…
Phong ba đi qua, Lâm Khang Dạ cũng không muốn làm ầm ĩ nữa, chỉ hỏi: “Cô muốn đi chỗ nào? Muốn đi dạo phố hay là đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) - cái này ta không ủng hộ, hai người chúng ta đi đạp thanh chỉ sợ không được tốt.”
“Sao lại thế?” Sở Thu Nguyệt ngẩn người, “Vì sao không được tốt?”
Lâm Khang Dạ nói: “A…, không gạt cô, trước kia ta tình cờ thấy có người làm mấy chuyện không sạch sẽ trong rừng…”
Sở Thu Nguyệt trợn trắng mắt, mấy người này cũng quá không bảo thủ rồi, chỉ có điều người cổ đại tuy nói rằng tương đối bảo thủ, nhưng càng là việc bị cấm lại càng hay cố phạm vào đúng không, chính vì hay phạm vào nên lại càng hay bị cấm…
Sở Thu Nguyệt nhìn bốn phía, dạo cũng đã dạo hết rồi, trong lòng cảm thấy hơi ngán ngẩm, vì vậy nói: “Bây giờ trời còn sớm, chắc cũng ít người đi, mà sáng sớm thế này chắc cũng không có ai ở đó. Chúng ta đừng đi sâu vào, đi thoáng qua một cái là được rồi.”
Lâm Khang Dạ nhẹ gật đầu: “Ừ, được.”