Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 85: Đại kết cụ (hạ)




Editor: ChieuNinh

Kén rể bên kia bởi vì chồng trước thiên kim Liễu gia xuất hiện, mà trở nên làm cho người ta ồn ào nghị luận, nhất là vị chồng trước này lúc trước còn hưu bỏ thiên kim Liễu gia. Hôm nay là ngày cuối cùng thiên kim Liễu gia kén rể, hắn lại xuất hiện ở trên lôi đài, đây rốt cuộc là hát tuồng gì vậy? Nỗi băn khoăn trong lòng mọi người lại đột nhiên tăng lên.

Mà trong Hương Phiêu Trai bên này, một gã sai vặt chạy đi vào rất nhanh, thời điểm ở hành lang nhìn thấy Phượng Thiên, gã sai vặt kia bước nhanh đi qua, ở trước mặt hắn thấp giọng nói: "Đại thiếu gia của nhà ta để cho ta tới nói cho các ngươi, người đã đến rồi."

Nghe vậy, Phượng Thiên gật gật đầu, Phúc bá ở bên cạnh hắn, lúc này nhất thời cũng bắt đầu sửa sang lại cảm xúc, hít sâu một hơi sau, ông bước nhanh chạy tới hậu viện trong gian phòng của thiếu gia nhà mình.

Còn chưa tới cửa phòng, chỉ thấy lão Vương gia đứng ở trước cửa phòng đóng chặt. Đối phương thấy Phúc bá tới đây, nháy mắt ra hiệu hướng Phúc bá hỏi, có phải chuyện kế hoạch của bọn họ tốt lắm hay không? Lúc này Phúc bá mạnh mẽ gật đầu, dưới sự ra hiệu của lão Vương gia, giọng nói của Phúc bá lập tức kích động lớn tiếng kêu lên: "Thiếu gia... Thiếu gia."

Vừa dứt lời, lão Vương gia ở ngưỡng cửa, nhất thời lớn tiếng quát lớn: "Lão Phúc... Ngươi lớn tiếng ồn ào xôn xao cái gì, chẳng lẽ không biết tâm tình thiếu gia không tốt, không thể gây ồn ào sao?"

Bị lão Vương gia lớn tiếng quát làm cho bị dọa một cái, Phúc bá nhất thời quên luôn từ ngữ, thoáng cái ngẩn người ở đó, làm cho lão Vương gia gấp đến độ không được, dùng sức nháy ánh mắt. Phúc bá sửng sốt nửa nhịp mới phản ứng kịp, vội vàng chiếu theo kế hoạch mà nói: "Nhưng, nhưng mà... là chuyện về Tô cô nương."

"Cái gì? Ngươi nói là về Tô nha đầu hả. Không phải hôm nay nàng kén rể sao, ngươi lớn tiếng ồn ào, chẳng lẽ là nàng đã tìm phải một người không tốt để gả đi hay sao?" Lúc này Lão Vương gia ra vẻ lớn tiếng hỏi.

Có người trong nhà, khi nghe được ba chữ Tô cô nương, thân mình cứng đờ run run một cái, tay bên hông gắt gao nắm chặt chân mình, để cho đau đớn trên đùi khắc chế bản thân, không cần đứng dậy đi mở cửa chất vấn Phúc bá.

Nàng thật sự đã tìm được người để gả, sau ngày hôm nay, nàng trở thành nữ nhân của người khác sao?

Trong đầu hiện lên một cái nhăn mày mỗi nụ cười của nữ nhân kia, lại hiện lên lửa nóng triền miên đêm hôm đó lần nữa. Sau này một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều hiện ra vì người khác, thân thể dịu dàng của nàng cũng sắp bị nam nhân khác có được sao?

Vừa nghĩ đến đây, Phượng Vân Cẩm thống khổ kéo kéo quần áo trước ngực...

Vì sao một khi hắn nghĩ đến hình ảnh như vậy, tâm liền ghen tị đau đớn không thôi, đau quá.

Người nào đó trong phòng vì ghen tị mà tim phát đau, mà người bên ngoài đang diễn trò cũng diễn đến khẩn trương, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d giọng Phúc bá không yên nói: "Hồi lão Vương gia, là chồng trước của Tô cô nương Mạc gia chủ đến, hắn lên lôi đài kén rể, đã đào thải rất nhiều vị tuyển thủ, chỉ sợ là mọi chuyện thành kết cục đã định, Tô cô nương có thể là phải tái giá với Mạc gia chủ."

Phượng Vân Cẩm ở trong phòng, khi nghe được Phúc bá nói đến chồng trước của Tô cô nương, nhất thời cả người cứng đờ.

Chồng trước của nàng, đó không phải...

Hắn lại tới tham gia lôi đài kén rể, hơn nữa đào thải rất nhiều người dự tuyển?

Hô hấp của Phượng Vân Cẩm trở nên ồ ồ thở hổn hển mấy hơi, phẫn nộ mở to mắt.

Mạc Tử Khanh...

Vì sao hắn lại tới tham gia kén rể của Hàm nhi?

Khi người ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai diễn trò nghe được tiếng hít thở dồn dập, nhất thời trên mặt hiện lên kinh hỉ, lại tiếp tục làm tầm trọng lên lần nữa.

Lão Vương gia làm bộ thở dài một tiếng, sâu kín mở miệng nói: "Thôi, thôi... Nếu hỗn tiểu tử của nhà ta vô duyên với Tô nha đầu kia, ta cũng chỉ có thể chúc nàng tìm được phu quân tốt. Lại nói Mạc gia chủ là chồng trước của nha đầu kia, cũng là phụ thân ruột thịt của Mặc nhi, vậy nha đầu gả cho hắn, thật ra cũng không tệ, đúng lúc có thể hạnh phúc mỹ mãn."

Phượng Vân Cẩm vốn đang phẫn nộ ghen tị giao tạp, nghe được lão cha nhà mình nói thì tức giận đến thở gấp một hơi, dùng sức ho khan.

Hạnh phúc mỹ mãn cái quỷ, lúc trước cái tên nam nhân Mạc Tử Khanh kia thương tổn Hàm nhi như vậy, tự tay hưu bỏ nàng, làm cho nàng tuyệt vọng đến đi thắt cổ tự sát. Hắn ta rõ ràng sẽ không yêu Hàm nhi, hưu bỏ nàng rồi hiện tại lại tới tham gia kén rể, chẳng lẽ...

Phượng Vân Cẩm nghĩ đến nam nhân có tình cảm khác thường với Mạc Tử Khanh, Phượng Vân Cẩm khẩn trương nắm chặt tay, chẳng lẽ nam nhân này muốn cưới Hàm nhi trở về, để cho tên Thanh Nguyên kia bắt nạt Hàm nhi hay sao?

"Không được... Hàm nhi không thể gả cho Mạc Tử Khanh." Chịu không nổi hình ảnh trong đầu Mạc Tử Khanh thương tổn Tô Nhược Hàm, Phượng Vân Cẩm kích động quát.

Mấy người đang diễn trò ngoài phòng, nghe vậy, không tiếng động gợi lên khóe môi.

Mà ở trước lôi đài kén rể, Tô Nhược Hàm phức tạp nhìn nam nhân một thân màu trắng như tuyết từng bước một chậm rãi đi tới chỗ của mình, mãi cho đến khi chỉ còn vài bước ở trước mặt mình mới ngừng lại. Nàng hơi nhíu này, môi hồng chua chát mở miệng: "Mạc Tử Khanh... Ngươi đây là có ý tứ gì?"

Vốn cho rằng, hắn đào thải những tuyển thủ dư thừa, sau đó có chuyển biến tốt liền thu tay rời đi, ai từng nghĩ tới, hắn lại đánh bại loại hết năm người được chọn cuối cùng. Hiện tại người kia không có đến, mà bên này người kén rể cũng chỉ còn lại một mình Mạc Tử Khanh hắn, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ để cho nàng lại gả cho Mạc Tử Khanh hay sao?

Tuy rằng trước kia gả cho hắn là Liễu Hương mà không phải Tô Nhược Hàm nàng, nhưng mà nếu để cho nàng tái giá với Mạc Tử Khanh, trong lòng nàng vẫn thật có chút khó có thể chấp nhận.

Phía đối diện, nam tử đạm mạc lạnh lùng nhìn nàng như vậy, khi nhìn thấy nàng khẽ nhíu mày, vẻ phức tạp không thôi nhìn mình, hắn nhếch môi mỏng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không chút gợn sóng mở miệng: "Điều kiện để ta đồng ý Mặc nhi đi theo ngươi đó là, ngươi có thể cho nó một cái nhà hoàn chỉnh, có thể có một nam nhân không hề khúc mắc mà yêu thương nó, thực hiển nhiên... ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ở dưới cục diện này hôm nay, điểm này là không thể làm được. Cho nên... nếu ngươi đã phải xuất giá, gả cho ta và gả cho bọn đàn ông phía dưới kia, có cái gì khác nhau?"

Nghe được lời nói lạnh lùng của Mạc Tử Khanh, Tô Nhược Hàm tức giận đến cắn răng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác được hắn. Xác thực, nếu không phải gả cho người kia nàng khổ sở chờ đợi không xuất hiện, đối với nàng mà nói, gả cho ai cũng đều không có khác nhau.

Nhưng vấn đề là... gả cho Mạc Tử Khanh hắn, nàng chịu đựng được cái tên nam nhân yêu nghiệt biến thái Thanh Nguyên kia sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Nhược Hàm khẽ biến, hai gò má thoáng co giật, cứng ngắc mở miệng: "Ngươi tới tham gia lôi đài kén rể của ta, Thanh Nguyên hắn có biết không?"

Đối diện Mạc Tử Khanh ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, môi mỏng khẽ nhếch không nói gì.

Thời điểm Tô Nhược Hàm cho rằng, hắn gạt tên biến thái Thanh Nguyên kia mà đến, thì gần đó đột nhiên một giọng nói có chút quen thuộc làm cho da đầu nàng run lên chậm rãi vang lên: "Như thế nào? Chỉ mới có một đoạn thời gian không thấy, nữ nhân này nhà ngươi lại nhớ ta hay sao, từ rất xa liền nghe được ngươi nhắc tới tên của ta..."

Tô Nhược Hàm có chút cứng ngắc quay đầu nhìn lại, bên kia bóng người chậm rãi cất bước từ trong đám người đi tới, mắt phượng mị hoặc câu nhân hơi quen thuộc, còn có gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, không phải Thanh Nguyên vừa rồi trong lời của nàng, thì còn là ai?

"Ngươi... sao ngươi cũng ở..." Nàng cứng ngắc mở miệng.

Đáy lòng kêu rên, vì sao tên yêu nghiệt này cũng xuất hiện ở tại nơi này, nàng chỉ biết vừa thấy được tên Mạc Tử Khanh kia thì sẽ không có chuyện tốt. Lúc này hắn chạy đến quấy rối lôi đài kén rể của mình, kết quả yêu nghiệt Thanh Nguyên lòng có tạp niệm với hắn liền xuất hiện, cũng không biết cái tên biến thái đó, sẽ đối phó nàng như thế nào đâu.

Ngay tại thời điểm Tô Nhược Hàm ở đó vẻ khổ không nói nổi, bên kia Thanh Nguyên cũng đã đi tới, lại lướt qua bên cạnh Mạc Tử Khanh, lập tức đi tới trước mặt của Tô Nhược Hàm, tà mị gợi lên chút ý cười, để sát vào bên tai của nàng, có chút nguy hiểm cười mở miệng nói: "Như thế nào? Ngươi thoạt nhìn có chút sợ hãi bộ dáng của ta, là sợ hãi ta biết hắn tới tham gia lôi đài kén rể của ngươi, cho nên ta xuống tay với ngươi sao?"

Tô Nhược Hàm ấm ức không thôi nhìn hắn, nhếch miệng không hé răng. Tuy rằng nàng thật sự rất muốn mạnh mẽ gật đầu, sau đó hào phóng thừa nhận, nàng chính là sợ hãi yêu nghiệt này làm như vậy, nhưng hiện tại dù sao người ta đang tấp nập nhìn, nàng còn muốn chừa cho mình chút thể diện, ai biết cái tên biến thái điên kia sẽ làm ra cái gì chứ.

"Ngươi, đến làm gì?" Nàng biểu tình cứng ngắc, giọng nói khẩn trương thấp giọng hỏi.

Có lẽ là nhìn ra tâm tình của nàng, bên cạnh tâm tình Thanh Nguyên vô cùng tốt mắt phượng hơi câu liếc mắt nhìn nàng một cái, cười đến có chút mị hoặc liếc xéo nàng nói: "Không phải ngươi kén rể sao? Ta cũng đến tham gia náo nhiệt, cố gắng còn có thể mua một lớn được tặng thêm một nhỏ, phu nhân nhi tử đều có đâu..."

Mua một tặng một cái gì, mẹ nó, thật sự rất khổ bức rồi.

Khiến cho nàng tin tưởng một tên yêu nghiệt thích nam nhân sẽ có hứng thú với mình, Tô Nhược Hàm cảm thấy còn không bằng mình đi tin tưởng một con heo mẹ biết trèo cây, cho nên nguyên nhân hết thảy, vẫn là ở trên người tên nam nhân nào đó.

Tô Nhược Hàm phát điên, Mạc Tử Khanh ngươi là tên oan nghiệt, đời trước ta thiếu nợ ngươi đúng không, cho nên đời này vẫn luôn bị ngươi liên lụy. Không có việc gì thì để nàng kén rể đi, hắn chạy tới xem náo nhiệt làm gì, bây giờ còn trêu chọc tên Thanh Nguyên biến thái này đến đây, cố tình cái tên nàng đang đợi, đến bây giờ cũng không có xuất hiện.

Tuy rằng lời nói mới rồi Thanh Nguyên nói cực kì nhỏ giọng, nhưng ở đây có mấy nam nhân có võ công vô cùng tốt, ba người phụ tử Liễu gia còn có Mạc Tử Khanh, bọn họ cũng hoàn toàn nghe được rõ ràng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng rất kỳ quái là, mấy người này đối với Thanh Nguyên, lại không có chút kinh ngạc hoặc là khẩn trương, điều này làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm có chút nghi hoặc.

Nhưng từ những người ở dưới lôi đài châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, Tô Nhược Hàm không được phép nghĩ nhiều, sắc mặt có chút âm trầm trừng mắt với Thanh Nguyên, có chút nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi?"

Nhìn nàng bạo tẩu (nóng nảy), trên gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Thanh Nguyên tràn đầy vô tội, nhún vai hơi híp mắt cười chậm rãi mở miệng: "Không tin hả? Vậy được rồi, nếu ta nói là tới xem kịch vui, vậy ngươi tin không?" Những lời này của hắn, xem như nhỏ giọng nói ở bên tai của nàng.

Không đợi Tô Nhược Hàm phản ứng kịp, Thanh Nguyên ở bên cạnh nàng, lúc này cũng đột nhiên nói nhỏ một câu: "Trò hay mở màn..."

Hả?

Tô Nhược Hàm khó hiểu nhìn về phía Thanh Nguyên, lại theo tầm mắt của hắn nhìn tới xa xa.

Xa xa đám người chen chúc, lúc này đang nhanh chóng dạt sang hai bên, nhường lại một con đường chính giữa, một bóng dáng màu tím nhạt chậm rãi đi tới.

Thời điểm khi nàng nhìn thấy người nọ xuất hiện, tay dưới bộ hỉ phục màu đỏ, rất nhanh hơi dùng sức, trong đối mắt hạnh xinh đẹp gợn sóng chớp chớp.

Hắn đến đây...

Không đợi Tô Nhược Hàm mở miệng, Thanh Nguyên đứng ở bên cạnh nàng tà khí khẽ nhếch khóe môi, nhìn bóng dáng chậm rãi đi tới, liếc liếc mắt một vài bóng người đi theo phía sau hắn, cùng với người đi tới rõ ràng con ngươi trống rỗng không ánh sáng, giọng điệu thoáng trào phúng mở miệng: "A... Nhìn một cái, người đến là ai? Không phải là Tiêu Dao tiểu vương gia của chúng ta đề tài lửa nóng gần đây của hai quốc gia sao? Ngươi có đi nhầm địa phương hay không, nữ nhân Liễu Hương này không phải đã bị ngươi cự hôn sao, ngươi lại xuất hiện ở đây là làm cái gì?"

Nghe được giọng điệu âm dương quái khí của Thanh Nguyên, khuôn mặt Tô Nhược Hàm có chút run rẩy, thằng nhãi này uống lộn thuốc? Ngữ khí nói chuyện cổ quái này, nếu là người không biết, còn tưởng rằng hắn đang bởi vì lúc trước Phượng Vân Cẩm hủy hôn với nàng mà ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ đấy.

Nhưng bản thân Tô Nhược Hàm biết rất rõ ràng, khúc mắc sâu xa giữa nàng và Thanh Nguyên, đã ngoài khả năng coi như là tuyệt đối không tồn tại, nhưng nhìn vào hành vi như bây giờ, lại là cái tình huống gì?

Hơn nữa...

Nàng có chút lo lắng nhìn thoáng qua bên kia Phượng Vân Cẩm đang chậm rãi cất bước đi tới, hắn có thể hay không...

Lúc này không riêng Tô Nhược Hàm có chút lo lắng, mà ngay cả Phượng Thiên và Phúc bá cũng đang cùng đi theo Phượng Vân Cẩm, khi bọn họ nghe được Thanh Nguyên nói, sắc mặt đều khẽ biến.

Trong đó Phúc bá lại lo lắng liếc mắt nhìn về phía thiếu gia nhà mình một cái, chỉ là không biết là bởi vì ánh mắt đối phương trống rỗng vô ba hay còn là vì cái gì, lúc này Phúc bá chỉ cảm thấy nhìn không ra chút cảm xúc từ trên mặt thiếu gia nhà mình, tình huống như vậy làm cho Phúc bá càng thêm lo lắng.

"Thiếu gia..." Phúc bá có chút lo lắng mở miệng.

Phía trước nam tử quần áo trường bào màu tím nhạt, làn môi mỏng manh hơi hơi mím lại, ngay sau đó ở khóe môi cũng gợi lên một nụ cười nhẹ nho nhã, giọng bình tĩnh mở miệng: "Phúc bá, ta không sao."

Sau khi nói xong, đôi con ngươi không có tiêu cự, làm như có điều cảm ứng, chậm rãi nghiêng đầu nhìn tới một phương hướng nào đó trên lôi đài, khẽ mỉm cười mở miệng nói: "Ta đến đây..."

Nghe câu đó, người ở đây hơi liếc mắt.

Chỉ có Tô Nhược Hàm trên đài quần áo hỉ phục màu đỏ, ánh sáng trong mắt run nhè nhẹ, bàn tay mềm mại dưới hỉ phục có chút kích động nhàn nhạt mà run lên, nhưng trên mặt nàng cũng nhìn không ra chút khác thường. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bình tĩnh nhìn nam nhân quần áo tử bào phía dưới kia, giọng nói lạnh lùng mà lại bình tĩnh mở miệng: "Ngươi tới làm cái gì?" Nếu hắn dám trả lời là tới chúc phúc nàng tìm được phu quân tốt, Tô Nhược Hàm thề, nàng nhất định sẽ tự tay bóp chết nam nhân này.

Một bên, Thanh Nguyên nghe được vấn đề của Tô Nhược Hàm, còn có ánh mắt rõ ràng có chút bất an không xác định của nàng, hắn có chút đùa cợt hừ lạnh một tiếng, làm như cố ý quấy rối, cười lạnh mở miệng: "Còn có thể tới làm cái gì, đương nhiên là tới chúc phúc ngươi tìm phu quân tốt rồi, nói vậy người ta sẽ không cần sợ ngươi lại đi dây dưa với hắn đi..." Càng nói thanh âm của hắn càng nhỏ, bởi vì bên kia Mạc Tử Khanh một thân áo trắng đã dùng ánh mắt không đồng ý nhìn về phía hắn. Mà bên này Tô Nhược Hàm cũng dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.

Thanh Nguyên có chút khinh thường hừ lạnh một tiếng, cuối cùng ngậm miệng lại, sau đó có chút ảo não trừng mắt liếc Tô Nhược Hàm một cái.

Sớm biết vậy sẽ không đến xem náo nhiệt làm gì, tuy rằng vì vậy bởi vì có quan hệ với nữ nhân này, làm cho giữa mình và Tử Khanh có điều dịu đi, không có lại tương đối lạnh lùng giống như trước kia. Nhưng mà rõ ràng mình và Mạc Tử Khanh là tới giúp cho nàng, nữ nhân này lại không biết tình huống, còn dùng ánh mắt phòng sói nhìn mình, cái này làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Thanh Nguyên có chút âm trầm liếc mắt Tô Nhược Hàm một cái, trong lòng bắt đầu toát ra, nếu cố ý làm cho Phượng Vân Cẩm tức giận bỏ đi, nàng có thể tức giận đến phát điên hay không đây?

Đương nhiên, ý niệm này chỉ vừa xuất hiện trong đầu, đã bị Mạc Tử Khanh không biết khi nào thì chạy tới bên cạnh hắn ngăn lại, chỉ nghe đối phương ở bên cạnh hắn nói nhỏ một câu: "Nàng là mẫu thân Mặc nhi, Mặc nhi cần một cái nhà hoàn chỉnh."

Thanh Nguyên ảo não mím môi.

Được, Mặc nhi cần một cái nhà hoàn chỉnh, nếu nữ nhân này không ở cùng một chỗ với Phượng Vân Cẩm, vậy có thể lại chạy tới dây dưa Mạc Tử Khanh hay không đây? Đến lúc đó y theo tính cách người bên cạnh này, trời mới biết có thể làm ra lựa chọn giống như năm năm trước hay không, lần này lại vì nhi tử của mình mà miễn cưỡng ở cùng một chỗ với nữ nhân kia?

Nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt xinh đẹp mà yêu dị của Thanh Nguyên lộ ra vẻ rối rắm và giãy dụa, cuối cùng là buông tha cho ý niệm muốn chọc tức nam nhân nào đó dưới đài kia ra khỏi đầu.

Mà giờ phút này, Phượng Vân Cẩm dưới lôi đài, khi nghe được trong giọng nói mình vô cùng quen thuộc, xuất hiện trăm ngàn lần ở trong mộng làm cho mình tâm hồn bấn loạn quấn quanh mang theo khách sáo lạnh lùng, hắn hơi giật mình, lại rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là ý cười nơi khóe miệng có chút chua sót.

"Hàm nhi... Ta cho rằng, miễn là vì tốt cho nàng, ta có thể đối mặt với việc nàng gả làm thê tử cho người khác, nhưng... ta phát hiện, ta giống như sai lầm rồi." Trên gương mặt tuấn mỹ văn nhã của Phượng Vân Cẩm, lúc này có ý cười tự giễu chua sót.

Tô Nhược Hàm sững sờ, có chút kích động nhìn hắn, ý tứ trong lời nói của hắn, là như nàng suy nghĩ sao? Kỳ thật nàng rất sợ, hết thảy đều là nàng hiểu lầm, sợ hắn đúng theo như lời Thanh Nguyên nói, chính là đến chúc phúc cho mình mà thôi.

Nhưng ngay tại thời điểm nàng có chút kinh ngạc và kích động, nam nhân áo tím dưới lôi đài, hơi vươn một bàn tay đến tới phương hướng của nàng, cất giọng ôn nhu mở miệng nói: "Ánh mắt của ta đã không còn nhìn thấy, nhưng mà ta lại vẫn không muốn nàng gả cho nam nhân khác, cho nên... Hàm nhi, nếu nàng có thể chấp nhận ở trong quãng đời còn lại có lẽ ta không có biện pháp cùng nàng nhìn cảnh sắc tươi đẹp thế gian này, có thể chấp nhận ta không thể cùng nàng nhìn mặt trời mọc, cùng với ngắm cảnh hoàng hôn, như vậy... thì đi theo ta đi."

Ở trên đường đến đây, hắn còn có thể lấy cớ lừa gạt chính mình, nói mình đi đến tìm nàng, là vì biết chồng trước của nàng đã đến, có thể lừa gạt chính mình, nói với mình chỉ vỉ không thể yên tâm để cho nàng lại gả lại cho chồng trước lần nữa.

Nhưng lúc này khi đi vào lôi đài rồi, nghe được đám đông phía dưới bắt đầu ồn ào, cùng với vấn đề nam nhân chung quanh nhỏ giọng nghị luận vẻ đẹp của nàng, cùng với dùng giọng điệu hạ lưu thảo luận ở bên kia. Nói rằng cho dù trước kia nàng đã từng gả cho người khác còn sinh đứa nhỏ, nhưng coi như khuôn mặt nàng xinh đẹp lại còn bổ sung điều kiện nhà mẹ đẻ là nhà giàu nhất Thương Lan quốc này, cho dù mang danh dâm nữ bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Trời mới biết, khi nghe được những lời nói này, trong lòng Phượng Vân Cẩm có bao nhiêu muốn giết những tên nam nhân này.

Nhưng mà cũng vào lúc đó, hắn mới phát hiện... hắn cũng không có phóng khoáng như mình vốn nghĩ như vậy.

Hắn không có cách nào buông nàng ra...

Bàn tay vươn tới phía trước, tuy rằng mang theo vẻ bất an và không yên, nhưng mà chấp nhất lại kiên định như vậy, không có chút ý tứ muốn lùi bước.

Đám người đang có mặt, lúc này có chút ồn ào nghị luận lên, từ trong lời nói mới vừa rồi của Phượng Vân Cẩm, bọn họ hình như đã hiểu được cái gì đó, lại cũng không giống như là hiểu được tất cả. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng bọn hắn biết, sự kiện hối hôn bị nghị luận khí thế ngất trời một đoạn thời gian trước kia, giống như trong đó có nỗi khổ tâm thì phải.

Tô Nhược Hàm đứng trên đài, trong mắt có lấp lánh ngân quang, hốc mắt nàng chua sót nhìn nam nhân đang đưa tay tới cho mình, có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bức nước mắt trong mắt muốn chảy xuống lại trở về lần nữa.

Mà ngay lúc này, tiểu đệ Liễu gia chạy đến bên cạnh nàng, đưa tay đẩy đẩy nàng, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, tỷ còn ngây ngốc làm cái gì, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn gả cho nam nhân khác hay sao?"

Tô Nhược Hàm lấy lại tinh thần, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, cái mũi và hốc mắt phiếm hồng đi xuống bậc thang lôi đài, từng bước một chậm rãi đi đến chỗ nam nhân đang vươn tay về phía mình. Mãi cho đến khi đứng ở trước mặt đối phương, nàng có chút không được tự nhiên đưa tay tới đặt ở trong tay hắn, thở phì phì nhỏ giọng nói: "Ngu ngốc! May mắn chàng đã đến rồi, nếu không, chàng liền chờ đứa nhỏ của chàng kêu người khác là phụ thân đi."

Lời của nàng, làm cho sắc mặt mấy người có võ công cao cường ở đây khác nhau. Ba người phụ tử Liễu gia hung hăng trừng sang Phượng Vân Cẩm, cái gì kêu chờ đứa nhỏ của hắn kêu người khác là phụ thân, chẳng lẽ tiểu tử này... ánh mắt ba người không tốt.

Mà còn lại Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên thì ăn ý nhíu mày, ngược lại chỉ có Thanh Nguyên là có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Nhược Hàm một cái. Nữ nhân thật đúng là mặc kệ có mất trí nhớ hay không, năm năm trước và năm năm sau thực không có gì khác nhau. Xem ra là vì đạt tới mục đích, nàng đều không từ thủ đoạn, nữ nhân này hẳn là lại lừa gạt tên nam nhân Phượng Vân Cẩm này lên giường rồi đi.

Hừ hừ, thật đúng là một nữ nhân không biết xấu hổ là gì.

Trong ánh mắt khinh bỉ tức giận nhìn chòng chọc của Thanh Nguyên...

Dù sao mặc kệ mấy người bên này thì có ý tưởng gì, bên kia Phượng Vân Cẩm cũng khiếp sợ ngẩn người. Qua thật lâu sau mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp nữ nhân trước mặt nói là có ý tứ gì, có chút nghĩ tới mà sợ cái trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, âm thầm may mắn, may mắn hắn đến đây, bằng không thật sự mới có thể phát sinh cái tình huống nàng nói kia.

Chỉ vì lửa nóng tình nồng nóng lên, hắn không có làm cái phòng bị gì, mà khả năng nàng có thai...

Nghĩ đến đây, trên mặt tuấn dật của Phượng Vân Cẩm nổi lên vệt ửng hồng, có chút kích động tóm lấy tay nàng, run run mở miệng: "Không được, nàng không thể gả cho nam nhân khác." Ai dám để cho đứa nhỏ của mình gọi hắn là phụ thân, thế nào hắn cũng phải diệt cả nhà hắn.

Tô Nhược Hàm thấy hắn kích động, có chút giảo hoạt cười cười, nhìn thấy Phúc bá và Phượng Thiên nhìn về phía mình, ánh mắt thăm dò, mà cuối cùng thời điểm tầm mắt dừng ở trên bụng nàng, nàng chớp chớp mắt, trực tiếp nắm tay Phượng Vân Cẩm, đi ra bên ngoài.

Nàng chỉ ám chỉ đêm đó không có làm biện pháp phòng ngừa, mới có thể sẽ mang thai mà thôi, cũng không phải thật sự mang thai, bọn họ kích động như vậy làm cái gì. Hơn nữa mới có vài ngày, cho dù mang thai, có nhanh như vậy sao? Tư tưởng của người cổ đại, thật sự là...

Bên kia rốt cuộc Tô Nhược Hàm đã lừa được nam nhân của mình, lúc này thật ra tâm tình của nàng vô cùng tốt mang theo nam nhân nào đó tránh đi, mà hỗn loạn trước lôi đài, nàng trực tiếp quăng cho phụ tử Liễu gia bọn họ phiền não đi. Đừng tưởng rằng nàng thật sự ngu ngốc, theo đủ loại Phượng Vân Cẩm xuất hiện, không khó cho nàng nghĩ thông suốt. Vì sao Thanh Nguyên và Mạc Tử Khanh sẽ xuất hiện, đúng là chính nàng bị thiết kế một phen.

Chỉ là mặc dù bị tính kế, nhưng kết quả như vậy cũng là mong muốn của nàng, cho nên tuy rằng không truy cứu, nhưng mà kết thúc phiền toái này liền để cho bọn họ phiền não đi thôi.

Mà ngay sau khi Tô Nhược Hàm và Phượng Vân Cẩm dắt tay không biết tránh đi nơi nào, trên lôi đài tiểu đệ Liễu gia có chút hơi sợ nhìn chằm chằm ánh mắt không tốt của nam nhân tham gia lôi đài tại hiện trường này, có chút chột dạ lui ra phía sau vài bước, chạy đến trước mặt lão cha nhà mình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhìn thoáng qua lão cha và đại ca đứng chung một chỗ với Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên, Liễu Phong Viêm có chút đổ mồ hôi lạnh hỏi: "Ặc... Đại tỷ cứ đi như vậy, chúng ta cũng còn chưa có nói cho nàng biết, bên kia Thần Nông cốc đã đưa giải dược chân chính tới, tên Phượng Vân Cẩm kia căn bản không cần làm người mù nha."

Lời vừa nói ra, mấy nam nhân khác ở đây đồng loạt nhìn về phía hắn, Liễu lão cha trầm mặc một lúc sau, cuối cùng đánh nhịp quyết định nói: "Đợi cho tiểu tử kia cưới Hương nhi của nhà ta, ngày thành thân lại đưa cho hắn."

Hừ hừ, hỗn tiểu tử, lại dám làm cho Hương nhi nhà mình thương tâm lâu như vậy, không trừng phạt hắn thật tốt một phen cũng không được.

Mà bên Phượng Vân Cẩm và Tô Nhược Hàm đã rời đi lại không biết, thì ra giải dược Phượng Vân Cẩm uống vào do Phượng Thiên cầm về từ chỗ Thần Nông cốc đó, từ đầu chính là hàng giả. Giải dược chân chính cũng do vị cốc chủ có tính tình cổ quái, dù thế nào cũng phải nhận được kết quả mình vừa lòng, mới có thể đồng ý đưa ra.

Phượng Thiên cũng là sau này mới lại biết được, vị cốc chủ Thần Nông cốc là một vị lão nhân có tính cách cổ quái. Thời điểm ông biết được Phượng Vân Cẩm bởi vì ánh mắt bản thân có vấn đề mà cự tuyệt cưới Tô Nhược Hàm, đụng tới Phượng Thiên đi cầu giải dược, ông liền chuyển động tâm tư.

Lão nhân kia cho Phượng Thiên một viên giải dược giả, để cho hắn trở về cho Phượng Vân Cẩm uống, giải dược chân chính cũng để cho người ta đưa đi Liễu gia giao cho Liễu lão cha.

Nếu cuối cùng Phượng Vân Cẩm tự mình nghĩ thông suốt, sau đó ở dưới trắc trở ánh mắt của mình nhưng vẫn còn muốn ở cùng một chỗ với Tô Nhược Hàm, như vậy Liễu lão cha đưa giải dược chân chính cho Phượng Vân Cẩm. Mà nếu hắn lựa chọn kết quả ngược lại, như vậy thực hiển nhiên, vị lão nhân có tính tình cổ quái kia, tuyệt đối sẽ không đồng ý giao giải dược chân chính cho Phượng Vân Cẩm.

Mặc kệ thế nào, mãi cho đến sau đó không lâu, ngày hai người đại hôn, Tô Nhược Hàm và Phượng Vân Cẩm nhận được cái hộp nhỏ do nhi tử Mặc nhi nhà mình giao lên. Từ bên trong hộp lấy ra viên giải dược thật sự, cùng với nhìn thấy thư của vị lão nhân cổ quái kia viết, hai người vừa cao hứng lại có chút nghĩ mà sợ đổ mồ hôi lạnh không thôi.

"Hàm nhi..." Phượng Vân Cẩm thâm tình thấp lẩm bẩm tên của nàng.

Quái lão nhân Thần Nông cốc, thật đúng là tính cách cổ quái, nhưng mà... Tô Nhược Hàm cũng lặng lẽ liếc mắt nhìn nam nhân tuấn dật mặc hỉ phục màu đỏ bên cạnh một cái, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ rồi ngã vào trong lòng hắn, gắt gao siết chặt thắt lưng của hắn.

Có phải nguyên nhân nàng đi đến thế giới này, chính là vì để yêu nam nhân bên cạnh này hay không, còn có nhi tử Mặc nhi dính mình không thôi đã bị lão cha dỗ đi không?

Có phu có tử (có chồng có con), đưa tay lặng lẽ sờ sờ bụng, miệng nàng lặng lẽ nhếch lên, có lẽ không lâu trong tương lai có thể còn có thêm một tiểu tử nữa. Đời người như vậy, mặc dù là tại thời không xa lạ này, nàng cũng sẽ không lại cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng nữa đi?

--- -----Hoàn---- ----

P/s: Editor có lời muốn nói:

1. Truyện đến đây đã hoàn và không có ngoại truyện nào hết. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện và ủng hộ từ đầu, cảm ơn những bạn đã luôn nhấn thanks cho từng chương mình đăng. Đây là động lực rất lớn cho mình!

2. Cuối truyện tác giả có bộc bạch vì vấn đề cá nhân mà viết kết thúc hơi vội vàng không toàn diện và mong đọc giả thông cảm. Bản thân mình cũng thấy vậy nhưng coi như cũng tạm chấp nhận được, mong các bạn cũng thông cảm cho tác giả nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.