Editor: ChieuNinh
"Mẫu thân... Tiểu cậu đến đây." Mặc nhi rất là vui vẻ chạy tới hậu viện, bên cạnh còn có Tiểu Bạch đang ngậm cục xương đi theo.
Tô Nhược Hàm bỏ mấy cọng rau cải cuối cùng được nhổ rồi rửa nước suối không gian vào trong hố, thế này mới ngẩng đầu nhìn Mặc nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đi tới, hé miệng cười nói: "Chạy gấp gáp như vậy làm cái gì, mấy ngày nay tiểu cậu của con không phải mỗi ngày đều tới đây sao? Để cho hắn trước tự tiếp đãi mình đi, không phải còn để lại cho hắn một ít điểm tâm còn hâm nóng ở trong nồi đó thôi, kêu hắn ăn trước đi... Nương việc xong rồi thì đi qua..." Dứt lời nàng lại bắt đầu bận rộn công việc trong tay.
Mặc nhi chạy đến trước mặt nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực lại mang theo chút rắm rối than thở nói: "Không cần Mặc nhi nói thì tiểu cậu cũng đã đi phòng bếp tìm thức ăn rồi, mẫu thân... có phải Tiểu cậu chọc ngoại công tức giận hay không, cho nên ngoại công trừng phạt hắn hả?"
Tô Nhược Hàm đang thu thập nông cụ thì đột nhiên nghe được vấn đề này, có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn phía Mặc nhi hỏi: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi nhăn như cái bánh bao, cái miệng nhỏ nhắn trề môi oán giận nói: "Nếu không phải tiểu cậu chọc ngoại công tức giận, vậy vì sao mỗi ngày bộ dáng của cậu giống như cũng chưa cơm ăn, còn đặc biệt chạy đến chỗ chúng ta bên này ăn cơm, lại còn tranh giành thức ăn ngon của Mặc nhi và Tiểu Bạch, quá đáng nhất là... Tiểu cậu nói Tiểu Bạch chỉ biết ăn chẳng biết làm việc gì cả, chính là một tên cật hóa... Hắn còn đoạt xương sườn buổi sáng mẫu thân để lại cho Tiểu Bạch nữa..." Cùng với Mặc nhi đang buồn bực oán giận, Tiểu Bạch ở một bên ngậm một cục xương sạch sẽ, lại còn vô cùng khôi hài là cái đầu đầy lông mềm như nhung đang ở đó mạnh mẽ gật đầu phụ họa Mặc nhi, vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm... Nhìn cục xương bị gặm sạch sẽ trên mặt đất, Tiểu Bạch đầu cúi buồn bực đến cực điểm.
Tô Nhược Hàm buồn cười nhìn bộ dáng Tiểu Bạch ngậm cục xương được gặm sạch sẽ đến trước mặt mình kể oan, bất đắc dĩ cười lắc đầu. Gia hỏa Tiểu Bạch này có đôi khi thật sự là làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, nó quả thực là bảo vệ thức ăn đến cực điểm. Lúc này tên Liễu Phong Viêm kia đoạt xương của nó, nó lại biết là không thể cắn Liễu Phong Viêm, cho nên vì sao lúc này nó buồn rầu đến cực điểm...
Sau khi nghe được Mặc nhi oán giận, Tô Nhược Hàm lau bàn tay ở trên quần áo, nâng lên giỏ trúc đựng công cụ ở bên cạnh, nàng cười nhìn Mặc nhi trêu chọc nói: "Tiểu cậu của con có chọc giận ngoại công con tức giận hay không thì mẫu thân không biết, nhưng mà ta lại biết hắn chọc Mặc nhi và Tiểu Bạch chúng ta cùng giận rồi... Đi thôi, mẫu thân đi báo thù thay cho cả hai..."
Tô Nhược Hàm xách giỏ trúc đi ở phía sau, nhìn phía trước Mặc nhi và Tiểu Bạch đã bước nhanh chạy tới tiền viện, nàng bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Từ ngày hỗn loạn đó đã trôi qua năm sáu ngày, cũng từ ngày ấy tới nay Liễu Phong Viêm cứ mỗi ngày thì lại chạy tới nhà của nàng, mà niềm vui thú lớn nhất của hắn chính là giành ăn với Mặc nhi, khó trách giành ăn đến nỗi Mặc nhi sẽ lôi kéo đồng minh Tiểu Bạch tới đây tố cáo.
Ngày đó nàng ôm Mặc nhi ở bên ngoài nghe đối thoại giữa Thanh Nguyên và Mạc Tử Khanh, còn có lúc ấy Liễu Phong Viêm hắn tranh luận thay nàng. Vài đoạn lời nói ngắn gọn đã làm cho nàng đơn giản biết được, thì ra trước kia Liễu Hương nhận biết Thanh Nguyên còn có Thanh Linh đã chết đi trong miệng hắn...
Lúc ấy nghe lời nói có chút điên cuồng của Thanh Nguyên, trong lòng Tô Nhược Hàm cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy Phượng Vân Cẩm nói tử cổ trên người nàng có dị biến, cũng không giống như sẽ chịu khống chế của mẫu cổ. Nhưng mà bộ dáng cừu hận của Thanh Nguyên với mình, chỉ sợ sau khi hắn biết tử mẫu cổ không thể tra tấn mình, khó bảo đảm hắn sẽ không dùng biện pháp khác.
Cho dù lúc ấy Liễu Phong Viêm ra mặt thay cho Liễu Hương, kể ra năm năm thống khổ và tuyệt vọng gả cho Mạc Tử Khanh. Nhưng mà cuối cùng Tô Nhược Hàm vẫn mở miệng đánh gãy lời nói tiếp theo của Liễu Phong Viêm. Cho dù Tô Nhược Hàm nàng cảm thấy trước kia Liễu Hương rất không đáng giá, nhưng mà nói cho cùng đau khổ trước kia cũng là Liễu Hương tự nàng đi tìm đến. Cho dù có không cam lòng và ủy khuất, hiện tại Liễu Hương chân chính cũng đã chết, nàng chỉ là Tô Nhược Hàm mà thôi, cũng không tới phiên nàng đến lên án...
Hơn nữa nàng không muốn lại quấn quýt chuyện trước kia Liễu Hương như thế nào hoặc là làm chuyện gì, bao gồm cái tên kêu là Thanh Nguyên kia. Cho dù trước kia Liễu Hương có ân oán gì với hắn, hiện tại nàng là Tô Nhược Hàm, sẽ không phụ trách việc làm trước kia của Liễu Hương. Nếu hắn cố ý muốn trả thù đến trên người Tô Nhược Hàm nàng, nàng cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không ngốc đến nỗi bị người bắt nạt còn không biết trả đòn.
Lúc ấy khi nhìn Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên đứng chung một chỗ, nhất là vẻ mặt trong lạnh lùng trào phúng còn mang theo chán ghét của hai nam nhân khi nhìn mình, Tô Nhược Hàm chỉ có thể nói một câu, trước kia thật đúng là nàng không có mắt...
Thật sự là không có mắt...
Mạc Tử Khanh đúng là bộ dạng không sai, nhất là cái loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người hắn lại càng hấp dẫn người khác, nhưng mà chẳng lẽ Liễu Hương cũng không nhìn ra nam nhân như vậy là một nam nhân lạnh lùng vô tâm sao? Cố ý đi trêu chọc nam nhân như vậy, bản thân nàng ấy thống khổ năm năm, còn làm cho một nữ nhân khác cũng thương tâm tuyệt vọng mà mất đi, vô tội nhất là Mặc nhi... Bởi vì nó là con Mạc Tử Khanh, mà bị Liễu Hương nàng đối đãi oán niệm hơn bốn năm, bởi vì Liễu Hương nàng là một người ngu xuẩn yêu một người nam nhân, tiến tới tra tấn nhiều người bên cạnh như vậy, ngu muội biết bao??
Mặc kệ chuyện đã qua thế nào, hiện tại nàng cũng đã không phải là Liễu Hương, chỉ là Tô Nhược Hàm, Tô Nhược Hàm sẽ vĩnh viễn yêu thương Mặc nhi, chăm sóc Mặc nhi...
Nghĩ đến hai người đàn ông Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên này, Tô Nhược Hàm đã sắp đi tới tiền viện liền cong môi cười lạnh.
‘Sai lầm trước kia Liễu Hương phạm phải, đã sớm đặt một dấu chấm tròn kể từ khi Liễu Hương chết đi. Tại thời điểm ta tỉnh lại thì ta chính là Tô Nhược Hàm, mà tại một khắc Liễu Hương đã chết đi kia, cho dù Liễu Hương thiếu các ngươi thì nàng cũng đã sớm dùng mệnh của nàng trả lại cho các ngươi, các ngươi cũng không nên tiếp tục dùng cái bộ dạng ta thiếu nợ các ngươi xuất hiện ở trước mặt của ta.’
Đoạn lời nói này lúc ấy là nàng đã nói ra ở trước mặt Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên còn có người Liễu gia. Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, Tô Nhược Hàm tự nhận đã nói được đủ rõ ràng, cho dù sợ rằng căn bản bọn họ không sẽ rõ ràng lắm theo những lời như Liễu Hương đã chết trong miệng nàng là sự thật, mà không phải như bọn hắn nghĩ đến là nàng mất trí nhớ cho nên nói Liễu Hương trước kia đã chết. Dù sao đã nói đã đến nước này rồi, vậy cũng chẳng trách nàng.
Khi Mạc Tử Khanh nghe đến lời nói phía sau, trong con ngươi lạnh như băng nhìn nàng rất lâu cuối cùng xoay người rời đi. Mà Thanh Nguyên cũng bỏ lại một lời ngoan độc nói với nàng rằng đừng tưởng rằng tìm lấy cớ là có thể trốn tránh trả thù của hắn, nói cái gì mà nàng kiềm chế chút, chờ xem...
Nghĩ chuyện ngày ấy, Tô Nhược Hàm có chút đau đầu thở dài, ngày ấy rối loạn làm cho nàng khắc sâu cảm thấy cuộc sống yên bình hiện tại là tốt đẹp cỡ nào...
Vừa buông giỏ trúc rồi đi tới đại sảnh, liền nhìn thấy vẻ mặt Liễu Phong Viêm ăn no nấc cục ở đó hô: "Nhị tỷ... Ngô... ăn ngon quá, vì sao tỷ không nấu thịt sườn nhiều thêm một chút, ăn chưa có đã thèm. Ai... Trước kia sao không biết tỷ còn có trù nghệ tốt như vậy đây?"
Tô Nhược Hàm tức giận liếc trắng mắt, miệng khinh bỉ nhắc tới: "Ngay cả thức ăn của Tiểu Bạch và Mặc nhi cũng giành, ngươi cũng thật sự là sống ngược đời. Nói đi... hôm nay ngươi lại tới đây là có chuyện gì? Nếu như kêu ta cùng nhau trở về Phượng Dương thành với các ngươi, vậy không cần phải nói nữa... Ta đã nói rồi cuộc sống của mẫu tử hai người ta cùng với Mặc nhi ở đây tốt lắm, không muốn về Phượng Dương thành sinh sống... Hơn nữa bản thân ta cũng có thể kiếm được tiền tiêu dùng, mẫu tử chúng ta sẽ không bị đói, căn bản các ngươi không cần lo lắng."
Từ sau ngày ấy, phụ tử ba người Liễu gia vốn muốn mang nàng và Mặc nhi cùng trở về Phượng Dương thành, nhưng mà lại bị Tô Nhược Hàm cự tuyệt. Sau đó Liễu Phong Liệt bởi vì việc buôn bán của thương hội ở Phượng Dương thành đột nhiên gặp phải thế lực không rõ chèn ép đã chạy trở về trước, mà phụ tử hai người Liễu Thiên Nguyên và Liễu Phong Viêm lại lo lắng hai người nàng và Mặc nhi nên tạm thời còn ở lại trong Lâm Lan thành. Nhưng mà vì thái độ của Tô Nhược Hàm, hai người bọn họ vẫn ở tại thương hội Liễu gia mà thôi.
Đã nhiều ngày nay kỳ thật Liễu Thiên Nguyên cũng thường xuyên lại đây, thời điểm mỗi lần tới được đều trông mong nhìn Tô Nhược Hàm, một phen nước mắt nước mũi phun loạn. Tô Nhược Hàm nhìn một mỹ đại thúc tốt đẹp lại có hành động dọa người như vậy, có chút chịu không nổi cũng bắt đầu trốn tránh hắn. Sau khi Liễu Thiên Nguyên phát hiện nữ nhi không chịu gặp mình, hắn bị đả kích liền phái thằng nhãi Liễu Phong Viêm này lại đây để cho hắn thuyết phục Tô Nhược Hàm và Mặc nhi theo bọn họ cùng nhau trở về Phượng Dương thành.
Mà Liễu Phong Viêm nghe được Tô Nhược Hàm nói xong thì trên gương mặt tuấn tú suất khí lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Nhị tỷ... trình độ phụ thân chúng ta thương tỷ, cho dù hiện tại tỷ mất đi trí nhớ cũng không khó để nhận ra đi? Hắn sẽ yên tâm mẫu tử hai người sinh sống ở nơi này sao? Nhất là bây giờ còn có cái tên Thanh Nguyên kia nói sẽ không bỏ qua tỷ và Liễu gia, tỷ cảm thấy chúng ta yên tâm cứ như vậy mà quăng tỷ sống ở đây sao?" Hơn nữa hắn còn chưa nói thêm là, dưới tình huống có cái tên nam nhân Phượng Vân Cẩm giảo hoạt gian trá đang dòm ngó nhị tỷ nhà mình, bọn họ có thể yên tâm để nàng và Mặc nhi một mình sinh hoạt ở đây mới kỳ quái...
Ngày ấy cái tên Phượng Vân Cẩm kia gian trá đến cực điểm, sau khi đưa Bạch Ngọc Phượng Bội cho nhị tỷ mình rồi còn nói cái gì mà tín vật Phượng Bội làm vật đính ước chỉ là nói đùa, ngọc bội đó chỉ là một cái tín vật của Hương Phiêu Trai mà thôi. Nàng thân là người hợp tác của hắn, đương nhiên phải có tín vật của Hương Phiêu Trai. Hơn nữa sau khi có tín vật kia nàng còn có thể ở trong các chi nhánh của Hương Phiêu Trai lấy ra được một số lượng tiền mặt nhất định, cực kì thuận tiện gì đó.
Lúc ấy nghe nói một phen như vậy xong thì Tô Nhược Hàm không nghĩ nhiều liền thu ngọc bội kia vào, làm hại phụ tử hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Thiên Nguyên ở một bên dồn sức liên tục chớp mắt cho nàng thiếu chút nữa nôn ra máu mà chết... Thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này thật không biết xấu hổ, quả thực là vô sỉ đến cực điểm... hàm nghĩa đại biểu của bản thân cái ngọc bội kia rõ ràng còn có giá trị phi phàm cực kỳ trọng yếu hơn so với cái gì mà tín vật đính ước. Hắn nha lại còn có thể kéo xuống thành cái gì mà tín vật vô ích của Hương Phiêu Trai, đây, đây quả thực là...
"Nhưng mà ta thật sự không muốn về Phượng Dương thành sinh sống... Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta mang theo Mặc nhi trở về Phượng Dương thành sinh sống, người khác sẽ nghị luận ta cùng với Mặc nhi như thế nào đây... Nghị luận này, với ta mà nói thật ra thì ta không cảm thấy có sao cả dù sao ta cũng không thiếu miếng thịt nào, nhưng mà Mặc nhi thì sao? Nó còn nhỏ... Ta không muốn nó sống trong lời đồn đãi vô căn cứ mà lớn lên... Ở Lâm Lan thành, tuy rằng danh nghĩa ta dùng là quả phụ, ít nhất Mặc nhi sẽ không gặp phải lời đồn đãi vô căn cứ công kích. Ta muốn Mặc nhi có thể vui vui vẻ vẻ trưởng thành, nó đã không vui vẻ hơn bốn năm... Phong Viêm, ngươi hiểu chưa?" Vẻ mặt Tô Nhược Hàm thật sự nghiêm túc nhìn Liễu Phong Viêm nói ra suy nghĩ chân chính của mình.
Mặc nhi... Nàng quan tâm nhất vẫn là Mặc nhi. Nếu trở về, nó sẽ bị người khác chỉ vào mũi nói mẫu thân của nó là bị chồng ruồng bỏ, mà nó cũng chỉ là con trai của một người bị chồng ruồng bỏ, càng khó nghe hơn có lẽ còn có rất nhiều rất nhiều... Mặc nhi còn nhỏ, nhưng mà tâm tư lại trưởng thành sớm vô cùng, nếu những lời này bị nó nghe được, nhất định sẽ tạo thành bị thương tổn tâm linh nặng nề khi nó còn nhỏ, đây không phải là điều Tô Nhược Hàm có thể chấp nhận.
Liễu Phong Viêm bởi vì Tô Nhược Hàm nói mà hoàn toàn trầm mặc lại.
Cứ mặc kệ mẫu tử các nàng sinh hoạt tại Lâm Lan thành, hắn và phụ thân còn có đại ca khẳng định sẽ lo lắng, nhưng mà vừa rồi nhị tỷ nói...
Nên làm cái gì bây giờ đây?
Hết chương 58.