Tô Nhược Hàm chạy trối chết!
Cho dù nàng thực không muốn không có cốt khí như vậy, nhưng trên thực tế khi nàng nghe được nam nhân nói ra tên hắn là Mạc Tử Khanh, sau khi nàng khiếp sợ xong hoàn hồn lại thì phản ứng đầu tiên đó là tông cửa xông ra, trực tiếp chạy trốn tới trong phòng Mặc nhi đang nghỉ ngơi.
Đợi cho nàng phản ứng kịp thì nàng đã ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm đã Mặc nhi ngủ say phức tạp không thôi.
Vì sao mọi chuyện lại vừa khéo như vậy?
Trong lúc vô tình nàng cứu Tiểu Bạch bị thương trở về, nó nhặt con trai trở về cho nàng, hiện tại phụ thân của con đã tìm tới cửa. Nhưng... nhưng vấn đề là nam nhân này lại có thể là chồng trước của Liễu Hương chủ nhân thân thể này, mà Mặc nhi lại biến thân thành con ruột thân thể này sinh ra.
Chuyện như vậy thực sự làm cho nàng có chút không biết phải làm sao, càng không biết làm thế nào đi đối mặt với nam nhân kêu Mạc Tử Khanh kia. Dù sao nàng cũng không phải là Liễu Hương chủ nhân trước của thân thể này, nàng chính là Tô Nhược Hàm, một người ngoài ý muốn đi tới chỗ này. Mạc Tử Khanh đối với nàng mà nói, chỉ xem như một nam nhân xa lạ mà thôi... Hiện tại quan hệ duy nhất giữa nàng và Mạc Tử Khanh, chỉ còn lại có Mặc nhi...
Mặc nhi đang ngủ say trên giường, lúc này giống như là nhận thấy được ánh mắt của Tô Nhược Hàm đang nhìn chằm chằm không rời, bất an nhíu nhíu đầu mày, sau đó có chút mơ hồ mở mắt, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, vẻ mặt mê mang trông thấy Tô Nhược Hàm ngồi ở bên giường.
Từ sau khi tìm được nàng về, bé đều ngủ cùng với mẫu thân, vừa rồi đang ngủ thì đột nhiên tỉnh lại, thì ra là bởi vì mẫu thân không ở bên cạnh, khó trách mình lại đột nhiên tỉnh lại.
Mặc nhi mím cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng buồn ngủ ngáp một cái, bất an cọ cọ sang Tô Nhược Hàm bên cạnh, ôm cánh tay của nàng nhỏ giọng lầu bầu nói: "Mẫu thân... Sao người còn chưa lên ngủ vậy?"
Tô Nhược Hàm ôn nhu cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn phấn nộn có chút béo đô đô của Mặc nhi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Mặc nhi... con sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ với mẫu thân sao?"
Vốn Mặc nhi đang vô cùng buồn ngủ, khi nghe được vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên dừng một chút, buồn ngủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn trong nháy mắt rút đi, bé khẩn trương nhìn Tô Nhược Hàm, giọng run nhè nhẹ hỏi: "Mẫu thân... Người đã nói sẽ không không cần Mặc nhi, người, người sẽ không lừa Mặc nhi chứ?"
Lời nói mới rồi của Tô Nhược Hàm làm cho Mặc nhi mẫn cảm bị khủng hoảng trong lòng. Bé lại nghĩ tới mẫu thân trước kia, người mẫu thân lạnh lùng chán ghét đối với bé, bé không cần... Chẳng lẽ mẫu thân lại không muốn bé nữa sao, nàng lại muốn biến trở về là nàng trước kia sao?
Mặc nhi nho nhỏ nắm chặt ống tay áo của Tô Nhược Hàm, làm cho Tô Nhược Hàm dễ dàng nhận ra khẩn trương và sợ hãi trong lòng của đứa nhỏ này. Nàng hơi hơi thở dài, nhẹ nhàng bế bé vào trong giữa giường, chính nàng cũng nghiêng người nằm lên trên giường ôm thân hình nho nhỏ vào trong ngực sau đó mới nhẹ giọng nói: "Mặc nhi ngốc... Mẫu thân sẽ không không cần con, chỉ là... phụ thân con tìm đến đây, Mặc nhi... con sẽ đi với phụ thân con sao?" Kỳ thật trong lòng nàng đối vấn đề này thực không nắm chắc, cho nên vừa rồi nàng mới hỏi câu kia.
Vấn đề hiện tại của nàng, thì cũng giống như là ở hiện đại khi cha mẹ ly hôn, để cho đứa nhỏ lựa chọn đi theo cha hay mẹ vậy. Mặc nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nép ở trong ngực của nàng không hé răng, lại nắm chặt vạt áo của nàng.
Mặc nhi không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, phụ thân làm cho bé tôn kính và sùng bái phát ra từ nội tâm. Mặc kệ khi đó hắn đưa bé đi trong nhà ông ngoại, nhưng lúc ấy bé nghe được phụ thân và đại cữu cữu bọn họ nói chuyện, biết hắn đưa bé đi nhà ông ngoại kì thực là vì tốt cho bé.
Nhưng mà mẫu thân...
Bé rất thích mẫu thân hiện tại, làm cho bé cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Tô Nhược Hàm đã nghĩ rằng Mặc nhi đã muốn ngủ say, trong ngực nàng đột nhiên truyền ra tiếng hỏi nho nhỏ của Mặc nhi: "Mẫu thân... vì sao Mặc nhi phải đi với phụ thân? Không thể để cho phụ thân ở lại sao?"
Ách... nam nhân kia ở lại?
Tô Nhược Hàm hoàn toàn đen mặt, vấn đề này trực tiếp phủ quyết đi, không cần suy nghĩ lại.
"Ngoan... Mặc nhi không nghĩ, thì ngủ trước đi!" Nàng nhíu mày vỗ nhẹ lưng Mặc nhi dỗ dành.
Sau khi nhận thấy Mặc nhi trong ngực đã ngủ say, thế này Tô Nhược Hàm mới hung hăng phun ra một ngụm trọc khí.
Ở thời điểm không biết nam nhân kia chính là Mạc Tử Khanh, nàng đã có rất nhiều khoan nhượng và khó chịu với hắn rồi. Hiện tại lại biết hắn chính là Mạc Tử Khanh, là nam nhân hưu bỏ Liễu Hương nguyên chủ nhân thân thể này, làm sao nàng có thể sẽ giữ hắn lại? Cho nên vấn đề vừa rồi của Mặc nhi trực tiếp bị bác bỏ đi.
Dù sao xem ra năng lực khôi phục của hắn cường đại, hiện tại hắn hẳn là không chết được, chờ tới sáng mai, nàng phải đi nói cho hắn, kêu hắn tự mình cút đi. Mặc kệ hắn là Mạc Tử Khanh cũng tốt, a miêu a cẩu cũng được, dù sao hắn đã hưu nguyên chủ nhân của thân thể này, không có chút quan hệ nào tới nàng cả, cho nên nàng không có nghĩa vụ cứu hắn còn phải nuôi hắn ăn uống, cút đi cho sớm.
Mà Tô Nhược Hàm và Mặc nhi ở bên này đã chìm vào giấc ngủ, trong một căn phòng khác Mạc Tử Khanh cũng đang mở to mắt nằm ở trên giường, nhìn ngọn đèn trên bàn hơi có chút thất thần.
Không có dự đoán được sẽ lại gặp mặt nữ nhân kia ở dưới tình hình như vậy, càng không có dự đoán được, thời điểm nàng lại nhìn thấy hắn, trong mắt sớm đã không còn cái loại thần sắc oán hận và ái mộ lúc trước, nếu có chỉ có chán ghét cùng với không kiên nhẫn... Nàng như vậy, làm cho hắn vốn ban đầu chán ghét nàng đột nhiên có chút không giải thích được, chỉ vì nàng hiện tại cũng chán ghét hắn...
Tầm mắt nhìn lướt qua cơm nước và thức ăn dưới ngọn đèn trên bàn, đó là ở trươc khi hắn tỉnh lại cũng đã được chuẩn bị xong. Nhưng chút nhạc đệm sau khi tỉnh lại, đã làm cho người ta hoàn toàn quên mất thức ăn kia.
Hiện tại sau khi nhớ tới, Mạc Tử Khanh nhìn thức ăn này nhẹ nhíu mi.
Trước kia Liễu Hương là mười ngón tay không nước dương xuân, nhưng đồ ăn này...
Một người sau khi mất trí nhớ, trừ bỏ thay đổi tính cách ra, ngay cả năng lực cũng có thể thay đổi??
Xoay người ngồi dậy từ trên giường, xuống giường ngồi vào trước bàn cơm, cầm lấy đũa kẹp một ít đồ ăn đã sớm lạnh đưa vào miệng. Tuy rằng thức ăn trong miệng vì đã nguội lạnh mà mất mỹ vị, nhưng mà cũng không cách nào che giấu được trù nghệ tốt của người xuống bếp.
Tính cách khác biệt thật lớn, trong lúc giằng co với hắn lại để lộ ra trụ cột võ công, một tay trù nghệ giỏi, mười phần quan tâm yêu thương đối với Mặc nhi. Nếu không phải vốn dĩ gương mặt của nàng và Liễu Hương giống nhau như đúc, hắn cũng cho rằng sẽ là một người khác.
Trong đôi mắt lành lạnh như nước che dấu vẻ suy nghĩ sâu xa, nữ nhân này...
Thật lâu sau sau, hắn mở cửa đi tới trong sân, sau khi châm một ống trúc tín hiệu bay đến không trung không tiếng động thì chậm rãi xoay người chuẩn bị về phòng.
Vừa xoay người hắn hơi hơi sửng sốt, ở cách hắn không xa, một bóng dáng màu trắng bạc đứng ở dưới mái hiên trên bậc thang bên kia, trong đồng tử màu xanh lam của đối phương tràn đầy cảnh giới tức giận trừng mắt nhìn hắn, hé miệng nhe ra hàm răng trắng hếu, tiếng gầm nhẹ kín đáu phát ra từ miệng nó.
Mạc Tử Khanh lạnh lùng khẽ nhíu đầu mày, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói: "Ngân Lang?"
Giọng nói réo rắt ở trong ban đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Tiểu Bạch ở thời điểm hai chữ Ngân Lang nói ra, trong cổ họng lại là một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo vang lên.
Hai mắt Mạc Tử Khanh hơi híp lại một chút, hồi lâu sau mới thu hồi tầm mắt, bình tĩnh đi vào trong phòng. Mà Tiểu Bạch lại ngồi ở nơi đó cả người đề phòng, mãi cho đến khi hắn đi vào phòng xong, nó mới đứng dậy lại lần nữa đi trở về căn phòng mẫu tử Tô Nhược Hàm và Mặc nhi đang nghỉ ngơi.
Sau khi Mạc Tử Khanh trở lại phòng, khóe miệng của hắn bất giác hơi giương lên, một nụ cười thản nhiên xuất hiện ở khóe miệng. Không nghĩ tới nữ nhân này lại còn nuôi dưỡng một con Ngân Lang làm sủng vật, hơn nữa... Ngân Lang kia còn vô cùng trung tâm bảo hộ nàng, còn có... Mặc nhi!
Mạc Tử Khanh dám nói, nếu như vừa rồi trên người hắn mang theo địch ý, hoặc là mưu toan đi thương tổn cái nữ nhân kia, Ngân Lang tuyệt đối sẽ quyết đoán bổ nhào qua cắn đứt cổ mình. Ngân Lang là động vật quý trọng nhất Phượng Lan quốc, trừ bỏ nó trung tâm, nó còn để cho trí nhớ người ta khắc sâu đó là sự hung mãnh thích giết chóc. Thông thường rất nhiều cao thủ gặp phải Ngân Lang đều sẽ e ngại vài phần, huống chi là bản thân hắn đang bị trọng thương đâu?
Cũng may vừa rồi trên người hắn không có địch ý, mà Ngân Lang cũng chỉ là làm ra cảnh cáo, cũng không có làm ra công kích, bằng không chỉ sợ còn chưa đợi được Hàn Lệ đến, ngược lại Mạc Tử Khanh hắn đã bị Ngân Lang nhào qua cắn giết trước rồi.
*****
Bên trong một tòa nhà ở Lâm Lan thành, một bóng người nhanh chóng lắc mình tiến vào một căn phòng trong đêm tối.
Sau khi bóng dáng kia đẩy cửa bước vào lập tức cúi người quỳ xuống đất ở trước màn che giường khẽ gọi: "Chủ tử..."
"Hử?" Một bàn tay như bạch ngọc vén màn lên xoay người ngồi dậy.
Quỷ Túc nhìn thấy trên mặt chủ tử nhà mình không hề có bộ dáng buồn ngủ liền biết, hắn vẫn không có ngủ, sợ là đang chờ tin tức tìm kiếm, hắn nhanh chóng báo cáo tình huống vừa rồi mới nhận được nói ra: "Hình như Hàn Lệ đã nhận được tín hiệu, đột nhiên ngưng hẳn mọi hành động tìm kiếm người nọ."
"Ngưng hẳn?" Thanh Nguyên một đầu tóc đen dày rơi xuống ở sau người, vài sợi tóc rơi xuống ở trước ngực bằng phẳng có phần mị hoặc câu nhân.
"Ân! Toàn bộ nhân mã đi tìm, Hàn Lệ đã triệu hồi hết." Quỷ Túc gật đầu.
Thanh Nguyên nheo mắt phượng, khóe miệng hơi giương lên, hồi lâu sau thản nhiên phất phất tay: "Đã biết, ngươi cũng rút hết người về đây đi, không cần tìm kiếm."
Nếu Hàn Lệ đã ngưng tìm kiếm, như vậy cũng đại biểu Hàn Lệ đã biết tung tích của hắn (MTK), hoặc là nói đã biết hiện tại hắn an toàn, cũng không cần phải lại tiếp tục tìm kiếm. Mà chính hắn (TN) bây giờ còn có một chuyện còn chưa giải quyết, chỉ cần biết được hắn đã an toàn cũng đủ rồi.
Sau khi Quỷ Túc rời khỏi phòng rồi rất nhanh rời đi, ở một góc âm u chỗ hành lang lại có một bóng dáng chợt lóe rồi biến mất.
Mà cùng lúc đó, trong khách sạn bậc nhất, ở trong phòng của Liễu Thiên Nguyên, hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Phong Liệt đồng thời xuất hiện ở tại trong phòng.
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của Liễu Thiên Nguyên, Liễu Phong Liệt đạm mạc mở miệng: "Xác thực Mạc Tử Khanh bị thương mất tích, hiện tại cũng không biết tung tích, nhưng mà thủ hạ của hắn vừa rồi lại đột nhiên ngưng hết mọi tìm kiếm, hẳn là có tin tức."
Liễu Thiên Nguyên nhíu mày, bị thương không biết tung tích? Hay là cố ý thả đạn mù? Bên hắn rốt cuộc có tin tức của Hương nhi và Mặc nhi hay không đây?
Liễu Thiên Nguyên nghĩ mãi không xong, ánh mắt chờ đợi lại nhìn về phía tiểu nhi tử cảu mình hỏi: "Phong Viêm, bên kia thế nào? Có tra ra được người giám thị Mạc Tử Khanh ở lầu ba là ai không?"
Liễu Phong Viêm nâng chén trà nóng ở trên bàn uống một hớp sau đó mới nói: "Con đi theo người kia tới trong một tòa nhà ẩn náu ở trong thành, không có thấy rõ ràng diện mạo người phía sau màn, đối phương giống như là rất quan tâm tung tích và an nguy của Mạc Tử Khanh. Khi biết được Hàn Lệ triệu hồi người đang tìm kiếm, thì người nọ cũng phân phó rút nhân mã về. Nhưng mà... cuối cùng con cảm thấy, giọng nói của người phía sau màn có chút quen thuộc, nhưng nhớ không nổi là đã nghe qua ở đâu."
Quen thuộc??
Phụ tử hai người Liễu Phong Liệt và Liễu Thiên Nguyên đồng thời nghi hoặc nhíu mày.