Editor: ChieuNinh
Trong nháy mắt khi Tô Nhược Hàm vào cửa, cổ của nàng liền bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt.
Đồng tử mãnh liệt co rút lại, xuyên thấu qua ngọn đèn đang cầm trong tay nàng nhìn thấy, người đang bóp cổ mình không phải ai khác, đúng là nam nhân vốn đang hôn mê nằm ở trên giường của nàng... phụ thân của Mặc nhi!!
"Buông tay!" Hai mắt Tô Nhược Hàm hơi híp lại, giọng nói lạnh như băng.
Khi Mạc Tử Khanh chống lại mắt hạnh lạnh lùng ở trước mắt thì giật mình, nhưng nghĩ tới tiếng kêu vừa rồi của Mặc nhi, tay của hắn lại hơi dùng lực, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Nói... Ngươi đang làm gì Mặc nhi?"
Nhận thấy được bàn tay trên cổ mình hơi dùng sức, Tô Nhược Hàm cau chặt mày, tầm mắt đảo qua băng gạc dính máu trên ngực đối phương, mang theo vẻ châm chọc nhìn hắn một cái, thật đúng là không hề an phận!!
Nàng làm gì Mặc nhi sao?
Nếu như hắn thực sự quan tâm dỗ dành Mặc nhi, vì sao lúc trước lại quăng Mặc nhi ở Lâm Lan thành này. Nếu không phải Tiểu Bạch nhặt Mặc nhi trở về, nó là một đứa nhỏ bốn năm tuổi, ở địa phương biên cảnh hỗn loạn như vậy, chỉ sợ đã sớm không biết lưu lạc đi đâu rồi.
Hơn nữa để cho nàng tức giận là, nam nhân trước mắt này đầu tiên mắng nàng là tiện nhân, lúc này còn lấy oán trả ơn bóp cổ nàng. Hắn cũng không ngẫm lại, nếu không phải nàng thay hắn xử lý miệng vết thương và bôi thuốc, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm đi uống mấy ấm trà ở địa phủ rồi.
Nàng nâng đuôi lông mày lên, có chút khiêu khích mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì Mặc nhi?"
Kỳ thật nàng thật sự là cực kỳ muốn biết, đối phương cho rằng nàng sẽ làm cái gì với Mặc nhi?
Khi Mạc Tử Khanh nghe được nàng hỏi lại thì khóe môi giật giật, muốn nói gì đó, lại giống như liên tưởng đến cái gì, trên tuấn nhan tái nhợt mang theo lạnh lùng hèn mọn mở miệng: "Ta vừa mới nghe được Mặc nhi rõ ràng đã kêu không được cởi quần áo của nó..." Nhưng mà hắn nhớ rõ, trước kia nữ nhân này chưa bao giờ thân cận với Mặc nhi.
Liên tưởng đến hành vi năm năm trước của nữ nhân này đối với mình, hắn cũng không cảm thấy mình có oan uổng nữ nhân này.
Chỉ là nàng... nhưng Mặc nhi là con ruột của nàng...
Nghe xong Mạc Tử Khanh nói, Tô Nhược Hàm hơi kinh ngạc, cái gì mà Mặc nhi kêu không được cởi quần áo. Vì sao nàng nghe ý tứ của câu nói kia, nam nhân này sẽ không cho rằng nàng đang dâm loạn Mặc nhi đấy chứ???
Nghĩ tới cái tên nam nhân này lại còn nói mình dâm loạn Mặc nhi, nàng tức giận đến tái mặt đi... Chẳng lẽ nàng giống như bộ dáng nữ háo sắc, ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha? Hiện tại nàng thật sự rất muốn quăng nam nhân trước mắt này ngã sấp xuống đất, sau đó hung hăng dùng hai chân dẫm nát lên miệng vết thương trên ngực hắn. Nhưng mà nghĩ đến bộ dáng đáng thương hề hề của Mặc nhi, cuối cùng nàng nhịn... Nhắc nhở bản thân, nhịn nam nhân này một lần nữa, bằng không nàng phải đổi thành Ninja rùa.
Trong cơn giận dữ, Tô Nhược Hàm coi thường bàn tay đối phương vẫn còn bóp cổ mình, hèn mọn cười lạnh nói: "Không phải ngươi bị thương cũng làm cho cái đầu hỏng theo luôn? Ta cởi quần áo Mặc nhi thì làm sao, chẳng lẽ lúc ngươi tắm rửa cũng còn có thể mặc quần áo hay sao???"
Khi nàng nói lời châm chọc thì sắc mặt Mạc Tử Khanh liền đổi đổi, hai mắt hơi lộ ra vẻ cảnh cáo và nguy hiểm nhìn nàng. Chẳng lẽ nữ nhân này sau khi mất trí nhớ thì lá gan cũng lớn hơn, lại dám nói đầu óc hắn có vấn đề? Nhưng mà nàng nói cái gì... Tắm rửa??? Nữ nhân này...
Tô Nhược Hàm khó thở, nhìn thấy tuấn nhan lạnh lùng của Mạc Tử Khanh đang giận quá hóa cười, khóe miệng nhếch lên, ý cười lơ đãng không rõ ý tứ treo ở khóe miệng. Lúc này nàng nâng lên bàn ta không có cầm ngọn đèn, đầu ngón trỏ và ngón cái nhẹ vuốt cái cằm hoàn mỹ của Mạc Tử Khanh lạnh giọng cười nói: "Nhưng mà... thay vì ngươi lo lắng cho Mặc nhi, thật ra không bằng ngươi lo lắng cho bản thân một chút thì hơn. Dù sao khuôn mặt này của ngươi cũng không tệ, quả thực làm cho ta có vài phần xúc động..." Có vài phần xúc động đánh nó thành đầu heo.
Chỉ là lời của nàng vừa mới dứt, bên trong đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch của Mạc Tử Khanh lóe ra sát ý, bàn tay trắng noãn tinh tế đang bóp cổ nàng hơi dùng sức, lạnh lùng gằn từng tiếng: "Ngươi... muốn... chết sao?"
Tô Nhược Hàm hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt hơi đỏ lên, cũng không chịu thua tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tuy rằng nàng không muốn chết, nhưng mà cũng không chấp nhận được nam nhân này ba lần bốn lượt mở miệng nhục nhã mình.
Lại nói... Tô Nhược Hàm nàng lại không nợ gì hắn, vì sao phải dễ dàng tha thứ cho hắn??
Là hắn bức nàng...
Trong lòng có tính toán, Tô Nhược Hàm hô hấp dồn dập, sắc mặt bắt đầu có chút tím tái. Lúc này cái tay vốn đang nhẹ nâng cằm Mạc Tử Khanh trong bất tri bất giác lặng lẽ chuyển qua trước ngực của hắn, khi chuẩn bị công kích lên miệng vết thương nghiêm trọng nhất trên người hắn...
Thì đúng lúc này, trong phòng cách vách truyền đến tiếng kêu mềm mại của Mặc nhi: "Mẫu thân... Người có lấy được đồ không vậy? Nước sắp lạnh rồi..."
Mà phía sau, Mạc Tử Khanh cũng phát hiện, bàn tay xảo trá của nữ nhân trước mắt này, lại không biết từ khi nào đã đặt ở trên miệng vết thương của hắn hơi hơi dùng sức đè một cái, tạo thành một trận co rút đau đớn mãnh liệt..."Ngô..."
"Hiện, hiện tại... Có thể lấy tay của ngươi ra chưa?" Sắc mặt của Tô Nhược Hàm vì thiếu dưỡng mà có chút phát tím, ánh mắt lại kiêu ngạo nhìn hắn.
"Hả?" Mạc Tử Khanh nhíu đầu mày, nghiêng đầu nghe tiếng Mặc nhi còn đang thúc giục nữ nhân trước mắt này ở phòng cách vách, lại chống lại đôi mắt mang theo châm chọc cùng với lạnh lùng chế giễu, cuối cùng mím chặt môi, trầm mặc thu hồi tay của mình.
Tô Nhược Hàm hô hấp dồn dập vài cái, xoay người đi tới ngăn tủ đặt trong góc phòng. Nhìn bóng nàng xoay người, trong đôi mắt của Mạc Tử Khanh từ sau khi nhìn thấy nàng liền mất đi trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mang theo phẫn hận cùng với hèn mọn, lúc này hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nàng lại không sợ hắn giết nàng?
Hơn nữa... hắn thấy được cảm xúc chợt lóe rồi biến mất từ trong mắt của nàng, nàng chán ghét hắn...
Nữ nhân này lại có thể chán ghét hắn sao?
Chẳng lẽ nói, mất trí nhớ thực sự có thể làm cho một người biến hóa lớn như vậy??
"Vì sao Mặc nhi lại ở cùng một chỗ với ngươi?" Hắn nhìn bóng dáng nữ nhân có chút quen thuộc, lại lộ ra vẻ xa lạ hỏi.
Hơn nữa... Thân nàng đang ở trong Lâm Lan thành, rốt cuộc làm sao tránh thoát được mấy phương nhân mã của Liễu gia còn có mình và Thanh Nguyên tìm kiếm????
Nàng lại nhàn nhã sinh hoạt ở chỗ này dưới mí mắt của mọi người, thậm chí là... Sau khi Mặc nhi mất tích, bọn họ đã từng dự đoán qua trăm ngàn loại khả năng, lại duy nhất chưa từng có nghĩ đến, Mặc nhi sẽ sinh hoạt cùng một chỗ với nàng, hơn nữa... bản thân mình lại còn được nàng cứu.
"Mặc nhi là vào một ngày hàn tuyết bay đầy trời, cả người đang phát sốt cao được Tiểu Bạch của nhà ta nhặt trở về. Nhưng thật ra ta cũng muốn hỏi một chút, ngươi là người làm cha mà chăm sóc đứa nhỏ như thế nào, lại có thể chăm sóc đến như vậy. Một đứa nhỏ nho nhỏ không muốn để cho ta giúp nó tìm người thân, chăm sóc đến nỗi nó lại nói ra, nương cũng không cần nó, cha cũng không cần nó đây? Nếu như ngươi và phu nhân của ngươi không thích Mặc nhi như vậy, lúc trước vì sao lại muốn sinh nó ra? Ngươi không biết là làm cha mẹ của đứa nhỏ như vậy cũng quá không có một chút trách nhiệm nào sao?" Sau khi Tô Nhược Hàm nghe được vấn đề của hắn, trên mặt lại có vẻ tức giận, phẫn nộ xoay người, trong giọng điệu chất vấn có chút bén nhọn.
Vì sao sinh ra Mặc nhi?? Nàng là người rõ ràng nhất, không phải sao?
Mạc Tử Khanh nhíu mi đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn nàng không nói được một lời, ánh mắt thâm thúy u ám, làm cho đáy lòng của nàng có chút khẩn trương.
Bị hắn nhìn đến trong lòng có chút sợ hãi, đột nhiên sắc mặt Tô Nhược Hàm thu lại vẻ lãnh trào cùng với lửa giận, xoay người lấy xà phòng trong giỏ trúc, trên mặt nàng chỉ còn lại hờ hững và bình tĩnh mở miệng: "Ta mặc kệ ngươi có phải là phụ thân thân sinh của Mặc nhi hay không, nếu Mặc nhi nguyện ý đi cùng ngươi, ta quả quyết sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu... Mặc nhi không muốn đi cùng ngươi, như vậy đến lúc đó mời ngươi tự mình rời đi, ta sẽ coi Mặc nhi như con ruột mình sinh mà yêu thương." Sau khi nói xong nàng xoay người đi ra cửa, nếu không đi qua chỉ sợ nước sẽ lạnh, vạn nhất Mặc nhi bị đông lạnh thì sẽ không tốt. Thân mình nho nhỏ mới khỏi hẳn phong hàn, không chịu nổi lại bị phong hàn tập kích một lần nữa.
Mạc Tử Khanh kinh ngạc đứng ở nơi đó, coi nhẹ miệng vết thương đang truyền đến sự đau đớn, có chút phức tạp nhìn bóng dáng nàng đi tới cửa.
Vừa rồi nàng nói... sẽ coi Mặc nhi là con ruột?
Mặc nhi vốn chính là cốt nhục ruột thịt của nàng...
Trầm mặc một lúc lâu, Mạc Tử Khanh hơi cụp xuống mí mắt, khi ngước mắt lên lần nữa, hắn nhìn bóng lưng nàng đã sắp đi ra cửa, môi mỏng khẽ mở thốt ra hai chữ: "Liễu Hương..."
Mà cùng với Mạc Tử Khanh nói ra, Tô Nhược Hàm đã đi tới cửa lại đột nhiên cứng nhắc ngừng lại, thân mình nàng cứng ngắc, hơi hơi xoay người nhìn về phía nam nhân đang đứng ở xa xa nhíu mày nhìn mình, vừa rồi hắn kêu cái gì???
Nàng có nghe lầm hay không, vừa rồi nam nhân này lại kêu hai chữ Liễu Hương???
Làm sao có thể... Nàng chưa từng nói qua tên của mình cho hắn, hơn nữa cho dù có nói... Nàng cũng chỉ lại dùng cái tên Tô Nhược Hàm này, làm sao hắn lại biết thân thể này kêu là Liễu Hương?
Như vậy chỉ có một khả năng... Nam nhân này lại có thể nhận biết chủ nhân trước kia của thân thể này!!!
"Ngươi..." Sắc mặt Tô Nhược Hàm có chút trắng bệch, có chút không dám tin.
"Đến tột cùng ngươi là ai?" Lúc này Tô Nhược Hàm giống như một con nhím xù lông, rồi đột nhiên cao giọng hỏi.
Lúc này cả người Tô Nhược Hàm căng cứng đứng ở cửa, mắt hạnh tức giận trợn trừng nhìn nam nhân đang đứng ở trong phòng mình...
Cách vách truyền đến tiếng Mặc nhi đang thúc giục, còn có tiếng ngao ô của Tiểu Bạch đang phụ họa, Mạc Tử Khanh nhíu mày nói: "Trước đi tắm rửa xong cho Mặc nhi..."
Tuy rằng đối với giọng điệu mệnh lệnh lẫn lộn đầu đuôi của hắn mà có chút khó chịu, nhưng Tô Nhược Hàm cũng không nói hai lời xoay người đi tới chỗ Mặc nhi ở phòng cách vách. Cho dù nàng muốn biết rõ hắn là ai như thế nào, cũng không muốn để cho Mặc nhi sinh bệnh... Hơn nữa nàng còn phải thừa dịp trong lúc này mà cẩn thận cân nhắc, rốt cuộc hắn là ai... Chủ yếu nhất là, là địch hay là bạn???
Đợi đến khi Tô Nhược Hàm tắm rửa lau khô tóc xong cho Mặc nhi, ôm bé đi trong phòng khách dỗ bé ngủ say, thế này nàng mới vội vàng đi đến phòng ngủ của mình đã bị tu hú chiếm tổ.
Khi còn ở bên ngoài, nàng liền nhìn thấy đèn trong phòng còn sáng, giản lượt động tác gõ cửa nàng trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Trong phòng thần sắc nam nhân lạnh nhạt đang ngồi ở trước bàn, một đầu tóc đen nhánh phân tán ở sau lưng, quần áo bởi vì bị nàng cắt phá hư mà trên thân tràn đầy thương tích, có một chút chật vật lại mang theo hơi thở lãnh ngạo.
Lúc này hắn ngẩng đầu mắt lạnh nhìn nàng, trước khi nàng mở miệng đặt vấn đề, đối phương đã đạm mạc nói ra ba chữ làm cho Tô Nhược Hàm giơ chân: "Mạc Tử Khanh..."
Cái gì???
Mạc Tử Khanh... Mạc Tử Khanh...
"Ngươi đùa giỡn cái gì?" Tô Nhược Hàm giơ chân.
Té ra hắn lại là tướng công trước của thân thể này, Mạc Tử Khanh?
Là Mạc Tử Khanh ở trên phong hưu thư đề cập sau khi Tô Nhược Hàm tỉnh lại mang theo kia sao???
Tô Nhược Hàm triệt để trợn tròn mắt... làm sao nam nhân trước mắt này có thể là Mạc Tử Khanh, hơn nữa... nếu hắn là Mạc Tử Khanh, hắn là phụ thân ruột của Mặc nhi, vậy... vậy còn nàng???
Sau khi nghĩ tới mọi chuyện, lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là...
Mặc, Mặc nhi mà nàng nhặt được là con ruột của thân thể này sinh ra?
Trời ơi, chuyện không có khéo như vậy đi?