Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 37: Mẫu tử giống nhau




Trong lòng Tô Nhược Hàm tràn đầy nghi hoặc đi ra cổng, nghe được bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa, nàng chạy đến lỗ vòm ngắm nhìn chăm chú, mày hơi cau lại.

Như thế nào lại là bọn hắn??

Bên trong cánh cửa nàng ngây người một lát, nghe được tiếng đập cửa cố chấp lại không nặng không nhẹ, nàng bừng tỉnh, lập tức mở cửa ra.

Người đang gõ cửa ở bên ngoài, tay thu lại không kịp thiếu chút nữa liền vỗ ở trên mặt của nàng, sau khi nhìn thấy nàng mở cửa, kịp thời ngừng lại cách mặt nàng mấy ly (cm).

Phượng Thiên ngượng ngùng thu hồi tay của mình, rồi lui thân trở lại phía sau thiếu gia nhà mình.

“Tô cô nương...” Phượng Vân Cẩm đứng ở cửa cười đến ôn nhuận như ngọc mở miệng.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm nàng liền cảm thấy trong lòng mất bình tĩnh. Nụ cười ấy làm cho nàng cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, nói chung cứ cảm thấy giống như là mang theo tính kế vậy.

“Tại sao các ngươi đến đây?” Thời điểm Tô Nhược Hàm nhìn thấy Phượng Vân Cẩm cười chào hỏi với mình, nhất thời không chút khách khí chất vấn.

Phượng Vân Cẩm thấy nàng không khách khí chất vấn, hắn cũng không giận, nụ cười trên mặt không nóng không lạnh trả lời: “Ha ha... Là ngươi nói có chuyện có thể tới Tô phủ thành Tây tìm ngươi.”

Những lời này là nàng nói, nhưng là...

Tô Nhược Hàm có chút buồn bực, nàng cũng không kêu hắn tất niên ba mươi chạy đến trong nhà mình đi.

Nhất thời có chút buồn bực hỏi: “Có chuyện gì, nói mau đi!”

“Khụ... Ngươi xem, hôm nay lạnh như thế, ngươi không mời chúng ta vào uống chén trà nóng rồi lại bàn bạc sao?” Phượng Vân Cẩm thấy nàng trực tiếp đứng ở ngoài cửa có ý đồ đuổi chủ tớ hai người đi, nhất thời xấu hổ đưa tay che miệng giả bộ ho một tiếng rồi nói.

Tô Nhược Hàm vừa nghe thì nhíu mày lườm Phượng Vân Cẩm, thấy hắn có vẻ như lạnh không chịu được thì nghi hoặc nhìn hắn vài lần. Hôm nay cũng không giống như là rất lạnh đi? Nhất là hiện tại vốn đang là buổi trưa, mặt trời cũng đã ló dạng, chiếu ánh sáng lên người thật ấm áp.

Nhưng mà bởi vì nguyên lý trước cửa quả phụ thị phi nhiều, nếu nàng đã tuyên bố với bên ngoài mình là quả phụ, tốt nhất vẫn nên có chút chú ý thì tốt hơn, như vậy ở ngoài cửa giằng co với chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm vạn nhất bị người đi ngang qua nhìn thấy, không chừng lại khơi màu thị phi.

Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng mà Tô Nhược Hàm vẫn là thản nhiên gật gật đầu: “Vào nhà rồi nói đi!”

Chủ tớ hai người đi theo phía sau nàng, thời điểm theo nàng đi vào bên ngoài đại sảnh phòng khách, Phượng Vân Cẩm ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, môi mỏng đẹp mắt hơi giơ lên nói: “Giống như ngửi được mùi thơm mỹ thực... Chẳng lẽ chúng ta quấy rầy Tô cô nương dùng cơm?”

Tô Nhược Hàm đi ở phía trước cau mũi, thầm nghĩ cái mũi này của Phượng Vân Cẩm cũng thật nhạy bén, đại sảnh này cách nhà ăn có chút xa, cũng có thể bị hắn ngửi được mùi đồ ăn. Nhưng mà nghĩ đến hôm nay hắn đột nhiên tới cửa, lại nghĩ đến quan hệ hợp tác của mình và hắn, nhất thời bàn tính trong lòng cách cách vang lên. Đột nhiên nàng quay đầu lại trên mặt mang theo tươi cười nói: “Không biết chủ tớ Phượng thiếu gia đã dùng qua cơm hay chưa? Nếu thật sự chưa dùng qua, không ngại ở nơi này của ta chấp nhận dùng chút cơm rau dưa...” Dù sao một bàn đồ ăn kia, hai người nàng và Mặc nhi cũng ăn không hết.

“Hả? Tất nhiên là tốt, vậy từ chối thì bất kính rồi.” Phượng Vân Cẩm cười nheo mắt, khẽ gật đầu.

Phượng Thiên một đường đi theo hắn, cổ quái liếc mắt thiếu gia nhà mình một cái, chẳng lẽ thiếu gia nhà mình biết được lúc này đến trong nhà nữ nhân này có thể cọ cơm? Vừa rồi lúc còn ở trong Hương Phiêu trai, Phúc bá đã sớm làm một bàn bữa cơm đoàn viên, thiếu gia chỉ uống hai ly rượu, liền bỏ chén lại rồi mang theo hắn đi tới nơi này. (cọ cơm: ăn chực cơm @[email protected])

Nghe trong không khí ẩn ẩn mùi thơm mê người, Phượng Thiên lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu oán thầm đối với thiếu gia nhà mình. Thiếu gia nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quản không được cái miệng thích ăn mỹ vị.

Đợi cho đến lúc Tô Nhược Hàm mang theo chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm tới nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy hai gia hỏa Mặc nhi và Tiểu Bạch hai mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm một bàn tràn đầy thức ăn.

Lúc Phượng Vân Cẩm đi vào nhà ăn, tầm mắt ở đảo qua bóng dáng màu bạc đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn bỗng chốc hơi sững sờ.

Mà Tiểu Bạch vốn đang trông mong ngóng chờ chủ nhân của mình trở về để ăn cơm, lúc này đột nhiên phát hiện có người xa lạ bước vào, thân mình đang biếng nhác lập tức buộc chặt, toàn thân làm ra tư thế chờ phân phó công kích. Tô Nhược Hàm nhanh chóng ngăn cản nói: “Tiểu Bạch ngồi xuống, người tới là khách!”

Tiểu Bạch nghe xong không cam lòng ngao ô hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên đều kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Nó...” Ánh mắt Phượng Vân Cẩm nguy hiểm liếc mắt quét qua Tiểu Bạch đang ngồi trên mặt đất một cái.

Tô Nhược Hàm không chú ý tới vẻ nguy hiểm trong mắt hắn, chỉ thuận miệng đáp: “Ngươi yên tâm, Tiểu Bạch là con chó rất nghe lời, sẽ không cắn ngươi.”

Nghe lời nói của nàng, Tiểu Bạch ủy khuất không thôi ngao ô một tiếng, u oán liếc mắt nhìn chủ nhân của mình một cái, con chó làm sao cao quý, nào có uy mãnh như nó chứ? Hừ... Không phân biệt tốt xấu.

Lúc này không chỉ có Tiểu Bạch đang thầm mắng Tô Nhược Hàm không biết nhìn hàng, mà ngay cả hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên cũng cổ quái liếc nàng một cái, bên trong ánh mắt kia có thần sắc hết thuốc chữa.

Đường đường là Ngân Lang cực kỳ trân quý hiếm thấy của Phượng Lan quốc, lại có thể bị nàng coi thành một con chó mà nuôi dưỡng, mà bộ dáng Ngân Lang kia xem ra tuy có ủy khuất, nhưng mà lại cam tâm tình nguyện.

“Mặc nhi đói bụng lắm đi... Lập tức liền ăn cơm nha!” Tô Nhược Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Mặc nhi lúc này đang nhíu mày nhìn nàng, chỉ cho là bé đã đói bụng, cho nên vỗ vỗ đầu của bé trấn an cười nói.

Lúc tầm mắt của Phượng Vân Cẩm đảo qua Mặc nhi, trong mắt của hắn càng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn cười nhẹ mang theo sự thăm dò mở miệng: “Nó là con ngươi?”

Tô Nhược Hàm vừa nghe lập tức cười tủm tỉm gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa liếc mắt nhìn Mặc nhi bên cạnh một cái nói: “Đúng vậy... nó là con của ta, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện bộ dạng hai chúng ta rất giống nhau sao?”

Sau những lời này, Tô Nhược Hàm nàng hoàn toàn dùng giọng điệu nói giỡn, nhưng mà những lời này lại làm cho tầm mắt hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên nhìn quét qua lại ở trên mặt nàng và Mặc nhi.

“Đúng là rất giống!” Phượng Vân Cẩm cười nhẹ, như có vẻ đăm chiêu mở miệng.

Tô Nhược Hàm chỉ cho là đối phương đồng ý nói đùa theo mình, cho nên mới đi theo phụ họa, cũng không đặt ở trong lòng.

Có lẽ chính nàng không có phát hiện, kỳ thật ngũ quan của nàng và Mặc nhi thật sự là có chút tương tự.

Lúc Mặc nhi thấy Tô Nhược Hàm và nam tử xa lạ không biết từ nơi đâu xuất hiện mà cười cười nói nói, trong lòng bé lập tức có sự khủng hoảng, đưa tay túm túm vạt áo Tô Nhược Hàm, tiếng nói mềm mại ủy khuất mở miệng nói: “Mẫu thân... Mặc nhi đói bụng!”

Hả... Nương, mẫu thân!!

Lực chú ý của Tô Nhược Hàm đang ở trên người Phượng Vân Cẩm, bởi vì Mặc nhi kêu một câu mẫu thân kia mà kích động lên. Từ lần đó trong lúc vô tình hành vi của nàng làm tổn thương Mặc nhi, đến bây giờ đây là lần đầu tiên bé lại kêu nàng là mẫu thân, nhất thời nàng vô cùng kích động, Mặc nhi tha thứ cho nàng rồi sao??? Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Mặc nhi ở lại, nhưng mà nàng không dò xét được gì từ trong miệng bé.

Chỉ biết là bé gọi là Mặc Mặc, về phần sinh hoạt trước kia của bé thì sao, cha nương thế nào các loại, tiểu tử kia không hé răng nói một tiếng.

Tô Nhược Hàm cũng không biết là, khi đó Mặc nhi nói là Mạc Mặc, chứ không phải là Mặc Mặc... Hiểu lầm rồi!!!

Lúc này nghe Mặc nhi lại lần nữa kêu mình là mẫu thân, nàng cười đến cực kỳ vui vẻ, kích động sờ sờ đầu nhỏ của Mặc nhi nói: “Chờ mẫu thân đi lấy hai bộ bát đũa lại đây liền ăn cơm.” Sau khi nói xong, không đợi hai người Phượng Vân Cẩm nói chuyện, nàng đã chạy tới phòng bếp, đi lấy thêm bát đũa chuẩn bị cho hai người tới cọ cơm.

Tô Nhược Hàm chân trước vừa biến mất khỏi nhà ăn, trong phòng ở sau lưng nàng Mặc nhi và Tiểu Bạch một người một cẩu liền thay đổi sắc mặt. Vừa rồi Mặc nhi còn ủy khuất không thôi nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Vân Cẩm đang ngồi ở đối diện với mình, đôi môi phấn nộn căng ra thành một đường thẳng trầm mặc không hé răng.

Trái ngược với Mặc nhi áp dụng thái độ trầm mặc, mà Tiểu Bạch ngồi trên đất hiển nhiên thì trắng trợn hơn, nó trực tiếp nhe răng trợn mắt ngao ô vài tiếng với chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm, bộ dáng hung ác, cùng với vừa rồi ở trước mặt Tô Nhược Hàm quả thực là một trời một vực.

Lúc này trong mắt Phượng Vân Cẩm có vẻ hứng thú, vừa rồi hắn còn thấy kỳ quái, rõ ràng Ngân Lang là tính tình thực hung ác tàn bạo, vì sao vừa rồi thời điểm nhìn thấy nữ nhân kia thì dịu ngoan như cẩu. Hóa ra là nó thu liễm lại tính tình hung ác tàn bạo kia ở trước mặt nàng, đợi cho đến khi nàng mất bóng, thế này mới hiển lộ ra.

Mặc nhi nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện, nhìn thấy lúc này đối phương đang cười nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ hứng thú tìm tòi nghiên cứu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hơi nhíu mày, nhất là khi nghe được Tiểu Bạch ở một bên nhe răng uy hiếp hai người, giọng nói thanh thúy trẻ con trách mắng: “Tiểu Bạch, im lặng!”

Tiếng nói vừa ngừng lại, quả thực Tiểu Bạch lại yên tĩnh trở lại.

Phượng Vân Cẩm nhíu mày liếc mắt nhìn Mặc nhi một cái, đứa nhỏ này... không tầm thường.

Nhìn tuổi chẳng qua mới bốn năm tuổi, lại dám đối mặt cùng với mình, tâm tư trưởng thành vô cùng sớm, hơn nữa ẩn ẩn còn có ý tứ hàm xúc cảnh cáo và khiêu khích đối với mình.

“Mẫu thân là của ta...” Đột nhiên Mặc nhi lạnh lùng nhìn Phượng Vân Cẩm lạnh giọng nói.

Trong mắt Phượng Vân Cẩm nhìn Tô Nhược Hàm có hứng thú, làm cho Mặc nhi nho nhỏ sinh ra cảm giác nguy cơ. Vào lúc Tô Nhược Hàm đi phòng bếp cầm chén đũa, bé nhanh chóng phát ra cảnh cáo và cho thấy thái độ đối với Phượng Vân Cẩm đột nhiên xuất hiện này.

Ngoài ý muốn... Thật đúng là ngoài ý muốn...

Nghe được Mặc nhi nói, Phượng Vân Cẩm lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Nhất là nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, tươi cười trên khóe miệng hắn trở nên càng có thâm ý.

Còn chưa đợi hắn mở miệng, bên kia Tô Nhược Hàm đã cầm bát đũa trở lại, nhìn thấy Phượng Vân Cẩm cười đến cổ quái, nàng khó hiểu nhíu mày: “Cười cái gì?”

“Ha ha... Ta cười con ngươi thực đáng yêu, ta thực thích!” Phượng Vân Cẩm hứng thú nhìn sang Mặc nhi nở nụ cười, làm cho Mặc nhi ở trong tầm mắt Tô Nhược Hàm nhìn không tới, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn lại.

Ai cần hắn thích?

Bé chỉ cần mẫu thân thích bé là được.

“Thích cũng vô dụng, Mặc nhi chỉ là con ta.” Tô Nhược Hàm đối với việc Phượng Vân Cẩm nói thích Mặc nhi không hề phản ứng, Mặc nhi đáng yêu như vậy, được người thích cũng thực bình thường.

“Được rồi ngồi xuống ăn cơm đi, thuận tiện nói chuyện... hôm nay các ngươi chạy tới đây rốt cuộc có chuyện gì đi.” Thêm hai chén cơm cho Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên mỗi người một chén.

Khi Phượng Thiên nhận được bát đũa Tô Nhược Hàm đưa qua, hơi do dự một chút, nhìn thấy thiếu gia nhà mình gật đầu, thế này hắn mới nhận lấy chén ngồi xuống ăn cơm.

Sau khi nhìn thấy hai người ngồi vào bàn, nàng mới lại thêm một chén cơm đặt tới trước mặt Mặc nhi, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, động đũa gấp thức ăn bé thích cho Mặc nhi. Thuận tiện gắp một phần mỗi loại đồ ăn ở trên bàn bỏ vào một cái khay trống không, sau đó bưng cho Tiểu Bạch ở một bên nước miếng đã sớm tràn ra, cười lắc đầu nói: “Sẽ không quên mất tên cật hóa nhà ngươi.”

Nhìn những món ăn này, Phượng Thiên lại cổ quái càng thêm kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái. Tại sao hắn lại chưa từng biết, sinh vật như Ngân Lang vậy mà còn có thể ăn chay? Vừa rồi thức ăn trong mâm Tô Nhược Hàm lấy cho nó, hình như có một chút rau xanh củ cải, nó ăn thật sao?

Tiểu Bạch cũng không làm cho hắn nghi hoặc lâu lắm, trực tiếp chứng minh cho hắn, nó đối với thức ăn trong khay cũng không cự tuyệt, bắt đầu thích ý ăn vào.

Ái chà... thì ra động vật ăn thịt Ngân Lang này, còn ăn chay nha...

“Hôm nay các ngươi tới cửa, là có chuyện gì vậy?” Sau khi Tô Nhược Hàm gắp một miếng thịt bò giúp Mặc nhi, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đối diện động tác thì tao nhã, mà tốc độ hai tay thì vung cực nhanh ở trên mâm hỏi.

“Hả... cái này à... Chính là hôm nay có người cầm hai bức vẽ đến Hương Phiêu Trai của ta tìm người.” Một đôi mắt đẹp rạng rỡ của Phượng Vân Cẩm híp lại thành trăng rằm, ăn vào thức ăn mỹ vị trên bàn, tùy ý đáp.

“Hả? Tìm người?” Tô Nhược Hàm nhíu mày.

Tìm người, vậy chủ tớ hai người chạy tới nhà mình làm cái gì?

Như là nhận thấy được nghi hoặc trong lòng nàng, Phượng Thiên đang lang thôn hổ yết nuốt một miếng thịt khô to vào trong miệng sau đó trả lời giúp thiếu gia nhà mình: “Trên hình vẽ, một bức trong đó là ngươi... Mà một bức khác... sau khi đến đây mới biết được, là con ngươi!”

Cái gì???

Sắc mặt của Tô Nhược Hàm nhất thời đại biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.