Trời dần sáng, trên mặt đất là một mảnh trắng xóa, trên bầu trời tuyết còn bay phất phới, nhưng đã không có rơi lớn như đêm qua.
Thu dọn phòng bếp xong, Tô Nhược Hàm cũng tùy ý ăn qua một chén cháo, sau đó ở dưới ánh mắt lấy lòng của gia hỏa Tiểu Bạch, múc một chén cháo thật to cho nó, thấy nó vù vù vài cái đã ăn xong cháo có thịt nạt củ cải, nàng mới lại đi tới phòng ngủ.
Mà gia hỏa Tiểu Bạch kia, sau khi nó ăn no thì ánh mắt thích ý híp híp, nhìn bên ngoài gió lạnh từng cơn, trong đồng tử có tồn tại vẻ giảo hoạt, nó mới không cần ngốc ở bên ngoài hứng gió lạnh đâu! Tiểu Bạch lập tức vui vẻ đi theo Tô Nhược Hàm đến phòng ngủ.
Khi trở lại phòng, Mặc nhi ở trên giường đã mang theo nước mắt ngủ say, nhìn thấy chăn rơi xuống tới ngực bé, nàng đi qua nhẹ nhàng nhét bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo lộ ở bên ngoài của bé vào ổ chăn, lại đắp kín cho bé.
Tiểu Bạch đi theo vào nhà, lập tức bước đi đến bên cạnh giường nằm úp sấp xuống, mắt hơi híp lại bắt đầu ngủ gật.
Tô Nhược Hàm ngồi ở đầu giường, mắt hạnh nheo lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi ở trên giường, khi nhìn thấy hai mắt sưng lên của bé, nàng lại nhịn không được bắt đầu rơi vào trầm tư.
Từ ngày ấy ở cửa khách điếm chỉ liếc mắt một cái đã thấy qua đứa nhỏ này, nàng... liền ẩn ẩn có chút không thích hợp.
Đầu tiên là đối với một đứa nhỏ xa lạ không hiểu sao lại lo lắng, sau đó cho tới hiện tại lại ngoài ý muốn mà cứu bé, thân thể này lại bởi vì nhìn thấy đứa nhỏ này khóc kêu mà cảm thấy đau lòng, lại không hiểu sao muốn giữ bé ở lại bên cạnh mình.
Tình huống như vậy, quả thực có chút khác thường. Nhất là, đến tột cùng đã bao nhiêu lâu nàng không có khóc?
Tô Nhược Hàm đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, đứa nhỏ này...
Thoạt nhìn cũng chỉ có bốn năm tuổi, vì sao lúc nàng nói muốn đi tìm người nhà giúp bé, phản ứng của bé lại lớn như vậy?
Bé nói, cha không cần bé, nương cũng không cần bé, là thật vậy chăng? Còn có thương tích trên người... Xanh tím dọa người, trên người một đứa nhỏ lại có nhiều vết bầm tím như vậy.
Hay là bé thật sự bị cha mẹ vứt bỏ, vết thương trên người bé là gia bạo (bạo lực gia đình). Khi vừa mới bắt đầu nàng nói muốn đưa bé rời đi, làm cho bé sinh ra liên tưởng tới hồi ức, cho nên mới khóc kêu nàng là mẫu thân không cần vứt bỏ bé?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tô Nhược Hàm cũng không đưa ra được một kết quả nào, quyết định trước đi tới khách điếm hỏi thăm tình huống một chút rồi nói sau.
Nhìn bên ngoài trời đã sáng choang, tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió lạnh thổi mạnh mãnh liệt.
Tô Nhược Hàm tìm nam trang ngày hôm qua chuẩn bị mặc vào, đột nhiên nghĩ đến hôm nay thời tiết giá lạnh, nhíu nhíu mày bỏ nam trang trở lại, thay vào một bộ váy áo màu xanh lam mua còn chưa mặc.
Đổi quần áo xong đang chuẩn bị ra cửa, Tiểu Bạch ghé vào trước giường hơi mở mắt ra nhìn nàng, đứng dậy muốn đi theo.
“Ở nhà trông chừng đứa nhỏ này, không được chạy loạn khắp nơi.” Tô Nhược Hàm nhíu mày nhẹ giọng quát Tiểu Bạch, không cho phép nó đi theo nàng ra ngoài.
Tiểu Bạch kháng nghị ngao ô một tiếng, nhưng mà lại bị ánh mắt nghiêm khắc của nàng đánh bại, cuối cùng đáng thương hề hề lại nằm úp sấp trở về trước giường.
Tô Nhược Hàm thấy thế gật đầu khen ngợi, đại cẩu Tiểu Bạch này quả thực thông minh quá mức, bỏ đi tật xấu nó thích nhặt bậy bạ đồ kỳ quái này nọ, kỳ thật nàng nhặt được nó coi như là nhặt được một bảo vật.
Hiện tại nàng còn không biết, chính là "Cẩu" Tiểu Bạch thích nhặt này nọ này, trừ bỏ nhặt được một đứa nhỏ cho nàng, sau đó không lâu trong tương lai, nó lại nhặt về cho nàng một tồn tại làm cho nàng vô cùng rối rắm... nhưng mà đó cũng là nói sau.
Lấy đấu lạp để ở một bên, quay đầu nhìn đứa nhỏ còn đang ngủ say, Tô Nhược Hàm xoay người đi ra ngoài.
Thừa dịp bé còn chưa tỉnh, trước đó đi tìm hiểu tình huống một chút lại quyết định.
Gió lạnh từng trận, vừa sáng tinh mơ.
Trên đường rất ít người, cửa hàng mặt tiền dọc theo con phố chính và phố xá sầm uất đang bắt đầu lác đác mở cửa. Tô Nhược Hàm ra cửa liền lập tức đi đến phương hướng khách điếm bậc nhất của Lâm Lan thành.
Lúc Tô Nhược Hàm đi vào khách điếm, khách điếm đã mở cửa, lúc này vị chưởng quầy trung niên đang cầm một cây chổi lông gà hung hăng ở đuổi theo một thiếu niên: “Hỗn tiểu tử, tuổi còn nhỏ không lo học hành, cũng dám trộm tiền của Lão Tử đi đánh bạc, xem ta đánh chết ngươi không!”
Thiếu niên bị đuổi theo chạy khắp phòng, lúc này vừa chạy vừa lớn tiếng ồn ào: “Phụ thân... con sai rồi, người đừng đánh.”
Vốn nàng muốn cất bước đi tới, đột nhiên đứng ở cửa, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Ngày ấy bởi vì chạy đi vội vàng, khi ở chỗ này đụng vào nam tử ôm Mặc nhi, nàng mang đấu lạp, căn bản không có ngẩng đầu nhìn đối phương, cho nên cũng không biết được diện mạo của đối phương.
Nàng chạy đến nơi đây như vậy, làm sao mà biết ai là nam tử ngày ấy đụng vào?
Một lát sau, Tô Nhược Hàm cất bước bước vào trước quầy tiền, hỏi chưởng quầy đang giáo huấn thiếu niên: “Xin hỏi... Hai ngày trước có hai người mang theo một đứa nhỏ có ở trọ lại nơi này của các ngươi hay không?”
Lúc này chưởng quầy đang bận giáo huấn con mình, đuổi theo mệt muốn chết thở không ra hơi, lúc này nghe Tô Nhược Hàm là tới hỏi thăm tin tức, nhất thời tức giận quát: “Nơi này là khách điếm, ngày nào mà không có người mang theo đứa nhỏ vào ở?” Sau khi nói xong cũng không quan tâm nàng, trực tiếp cầm theo chổi lông gà trong tay liền đuổi theo đứa con đang chuẩn bị chạy trốn.
“Là hai nam nhân... Xác định không có vào ở nơi này của các ngươi sao?” Tuy Tô Nhược Hàm chạm phải cái đinh, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy theo hỏi.
Lúc này trong lòng chưởng quầy vốn trong cơn giận dữ, thấy Tô Nhược Hàm còn ở nơi này mè nheo với hắn, nhất thời không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Không có, không có... Muốn tìm người thì đi nơi khác mà tìm, đừng phiền ta!”
Sau khi rống xong chưởng quầy trung niên phủi phủi chổi lông gà "Đặng đặng đặng" đuổi theo thiếu niên chạy tới trên lầu, bỏ lại Tô Nhược Hàm nhíu mày đứng ở nơi đó.
Không nghe được tin tức người muốn tìm, còn bị chưởng quầy coi như ruồi bọ mà xua đuổi, trong lòng nàng quả thực có chút khó chịu.
Nhíu mày mím môi xoay người đi ra bên ngoài, thật sự không được thì phải đi y quán hỏi một chút.
Ngày ấy đứa nhỏ sinh bệnh, đối phương hẳn là sẽ thỉnh thầy thuốc mới phải.
Nàng đã rời đi cũng không biết được, lúc nàng chân trước vừa rời khỏi khách điếm, trên lầu chưởng quầy đột nhiên dừng lại, sắc mặt đại biến phóng xuống dưới lầu, khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng, trên mặt lộ ra vẻ hối hận không thôi.
Tại sao hắn lại quên mất, hai ngày trước chẳng những có hai nam tử mang theo một đứa nhỏ đến ở trọ, hơn nữa sau đó đứa nhỏ kia còn mất tích. Hai nam tử có dặn dò hắn, nói là nếu có người đến khách điếm tìm bọn họ, hoặc là mang theo đứa nhỏ đưa đến khách điếm, làm ơn nhất định giữ đối phương lại, sau đó phái người đi tới thương hội Liễu gia thông báo cho bọn họ...
Thương hội Liễu gia... Là thương hội Liễu gia đó...
Vừa rồi mình lại đuổi nữ nhân tìm hai nam tử kia chạy ra ngoài.
Sắc mặt chưởng quầy xám trắng vài phần, hơn nữa đối phương mang theo một cái đấu lạp, hắn cũng không biết đối phương có bộ dáng gì, điều này để cho hắn làm sao đi ra ngoài tìm ra người nọ chứ?
Trong lòng chưởng quầy có vài phần chột dạ, sợ hai nam tử ở trọ kia trách trách mình, quyết định giấu diếm chuyện này đi, không đi thương hội Liễu gia nói cho nam tử kia có người đi tìm hắn.
Chưởng quầy cũng không biết là, bởi vì hắn giấu diếm, đã khiến cho Tô Nhược Hàm cuối cùng giữ đứa nhỏ lại, lại làm cho Liễu gia và bọn họ bỏ lỡ người muốn tìm...
*******
Mục tiêu của Tô Nhược Hàm đi đến là y quán, ở phố bắc phương hướng đi đến y quán, lúc đi ngang qua một chỗ rẽ, thì "Phanh" một tiếng, nàng bất ngờ không kịp phòng bị nên va chạm vào một người khác rồi ngã ngồi xuống đất, đấu lạp ở trên đầu nàng cũng theo đó mà rớt xuống.
Người đụng vào nàng, sau khi nhìn thấy nàng, trong ánh mắt nhanh chóng sáng lên vài phần, cặp mắt đậu xanh gắt gao nhìn Tô Nhược Hàm trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ghê tởm mở miệng nói: “A... Đây không phải là Tô quả phụ ở tại thành tây sao... Khéo như vậy, ngươi muốn đi đâu hả?”
Vốn Tô Nhược Hàm bị ngã xuống đất đang muốn đứng lên, đột nhiên nghe được đối phương mở miệng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khi phát hiện trong cặp mắt đậu xanh lóe lên vẻ gian trá làm cho nàng phản cảm, lập tức chân mày gắt gao nhíu lại. Tên mập mạp trước mắt này đúng lúc chính là Phùng lão gia nhờ bà mối Tiết tam nương tới cửa đề thân, hình như là có một cái tửu lâu.
Lần trước cự tuyệt Tiết tam nương tới cửa làm mai, sau đó hắn cũng không có động tĩnh, chuyện này đã bị nàng quăng ra khỏi đầu, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải ở trong này.
Nghĩ đến con heo mập trước mắt này lại muốn cưới mình làm thiếp, trong lòng Tô Nhược Hàm lập tức liền nổi giận một trận, đứng dậy nhặt lên đấu lạp ở một bên, sắc mặt lạnh như băng muốn xoay người rời đi từ bên cạnh.
Cũng không ngờ tới đối phương đột nhiên lại lắc mình chắn ở trước mặt của nàng, trên mặt mang theo vẻ bỉ ổi mở miệng: “Như thế nào gặp mặt nói cũng không nói một câu đã muốn đi? Nói như thế nào lúc trước ta cũng cậy bà mối tới cửa đề thân không phải sao?” Thời điểm nói tới đây, trong cặp mắt đậu xanh hiện lên vẻ oán độc, nữ nhân trước mắt này rất không thức thời, hắn nguyện ý cưới nàng là một quả phụ làm thiếp cũng coi như xem trọng nàng, nàng lại còn cự tuyệt, quét sạch mặt mũi của hắn.
Vừa nghe lời này, nắm tay Tô Nhược Hàm hơi khẩn trương, cực khắc chế bản thân không cần tức giận bốc hỏa đi tới hành hung con heo mập trước mắt này. Dù sao nàng ở trong Lâm Lan thành, có thể không đắc tội một người thì không cần đắc tội một người, mà tên béo trước mắt này vừa thấy thì biết là kẻ tiểu nhân, vạn nhất bị hắn ở sau lưng ngáng chân sẽ không tốt lắm.
“Tránh ra!!” Tô Nhược Hàm lạnh lùng nói.
“Không tránh thì lại như thế nào? Muốn ta tránh ra cũng được... Ngươi để cho lão gia hôn một cái, ta sẽ tránh đi.” Lúc này Phùng mập mạp đưa tay hướng tới trên mặt Tô Nhược Hàm, trong lòng ung dung nghĩ, Tô Nhược Hàm nàng chẳng qua là một người đàn bà hơn nữa còn là một quả phụ, lẽ ra không dám phản kháng hắn, hơn nữa lúc này mới sáng tinh mơ, trên đường cũng không có người nào, sẽ không có ai lo chuyện bao đồng.
Thực hiển nhiên con heo mập này nghĩ sai rồi.
Trước mắt Tô Nhược Hàm cũng không phải là loại nữ nhân như hắn nghĩ nhát gan sợ phiền phức, lúc nhìn thấy móng heo sờ tới mặt mình, hàn quang hiện lên trong mắt của nàng, lập tức liền muốn đập qua hắn.
Nhưng mà không đợi nàng động thủ, nàng đã thấy trước mặt có một cái gì đó chớp qua, liền nghe được tiếng giết heo truyền đến. Vốn tay của Phùng mập mạp đang muốn sờ mặt nàng, lúc này nhanh chóng ôm lấy tay phải của mình, lớn tiếng kêu rên: “Ôi mẹ ta nha... Tay của ta, tay của ta đau quá.”
Tô Nhược Hàm híp mắt nhìn thấy, trên tay phải của Phùng mập mạp vừa rồi muốn vươn tới người nàng lại có một lỗ thủng đổ máu... Mà trên đó còn có một cục đá nhỏ dính máu.
Nhìn thấy tình hình này, đồng tử của nàng mãnh liệt co rút lại vài cái.
Dùng cục đá nhỏ có thể bắn thủng bàn tay người, là ai mà lợi hại như vậy?
“Còn chưa cút? Nếu không rời đi, bắn thủng chính là đầu của ngươi.” Một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Mà Phùng mập mạp đang ở đó kêu rên nhưng một câu đe dọa "Nếu không rời đi, bắn thủng chính là đầu." sắc mặt liền trắng bệch co cẳng chạy trốn.
Tô Nhược Hàm nhíu mày, chỉ sợ hôm nay Phùng mập mạp sẽ tính toán khoản nợ này lên trên đầu nàng đi! Nhưng mà cho dù vừa rồi không có người ra tay, chính nàng cũng tính giáo huấn tên mập kia, như vậy cũng sẽ đắc tội tên tiểu nhân đó.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện phía sau nàng không biết từ khi nào xuất hiện hai bóng dáng, khi nhìn thấy đối phương một thân y bào màu tím và Phượng Thiên đi theo phía sau hắn, Tô Nhược Hàm biết vậy là không xong rồi, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía đối phương, đội đấu lạp lên đầu vội vàng nói câu: “Cám ơn!” Sau khi nói xong, xoay người muốn đi, nàng hận lòng bàn chân không thể sinh ra gió để nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mới sáng tinh mơ, sao bọn họ lại ở chỗ này?
Cũng không biết vừa rồi đối phương có nhận ra bản thân hay không, hiện tại nàng ăn mặc nữ trang, hẳn là không thể liên tưởng tới trên người nàng đi?
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu nàng, chợt nghe được giọng nói ôn nhuận như ngọc từ phía sau truyền đến: “Tô công tử hả? Có lẽ... Ta nên gọi ngươi là Tô cô nương?”