Thân ảnh nho nhỏ đơn bạc khủng hoảng đứng ở giữa lộ, chuyển động thân mình cuống quít nhìn quanh bốn phía, tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng dừng ở trên đầu của bé, dính ở trên áo bông nhỏ, lại chậm rãi hòa tan, thấm ướt...
Không có ai, chung quanh cũng không có người nào...
Nàng đi đâu rồi?
Ở đây là đâu vậy?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có quật cường cố nén sợ hãi trong lòng, mờ mịt bất lực nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở gần đó có mấy tòa nhà lớn, trên ngã tư đường cũng không có ai. Thời điểm trên người vừa lạnh vừa đau, đôi môi phấn nộn hơi mím một chút, trong hốc mắt có nước mắt lóng lánh, bộ dáng muốn khóc lại quật cường không chịu khóc.
Đến tột cùng mình đến chỗ nào vậy, nàng đâu rồi?
Nữ nhân kia là mẫu thân của mình sao? Gương mặt giống như đúc, nhưng mà nàng lại có vẻ như không biết mình, rốt cuộc nàng...
Thân ảnh nho nhỏ chật vật ngã xuống ở dưới cửa một tòa nhà, cả người run run co quắp thân mình lui thành một đoàn, trong lòng tất cả đều là bất lực và khủng hoảng, hình như mình đi đã lạc mất... người của cậu nhỏ phái theo an bài cho bé vừa rồi đã bị bé bỏ lại ở chợ, mà nàng... cũng đã lạc mất, mình nên làm gì bây giờ?
Thân mình cuộn tròn ở dưới mái hiên lúc này run run, trên mặt lại nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt khác thường, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bắt đầu hoảng hốt.
Mặc nhi rất lạnh, trên người Mặc nhi đau quá... hu hu... Mẫu thân... Vì sao người không cần Mặc nhi?
Cách bóng dáng nho nhỏ run run không xa, một bóng dáng màu trắng thoăn thoắt nhảy lên chạy qua.
Sau khi bóng dáng màu trắng chợt lóe rồi biến mất, đột nhiên lại quay trở về, đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm thân mình cả người run run sau đó ngưng lại một lát. Cái đầu lông lá xù xì để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt liếm liếm, há mồm cắn quần áo đối phương xoay người đã muốn đi, nhưng mà bước ra một bước rồi đột nhiên bóng dáng màu trắng kia lại dừng lại.
Nếu ngươi còn dám tùy tiện nhặt vô dụng gì đó về nhà, ta liền giết ngươi chưng thịt chó ăn...
Trong đôi mắt xanh lam có một chút do dự, cuối cùng nó lại buông lỏng áo ngậm trong miệng, sau khi liếm liếm khuôn mặt vô cùng non nớt, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tô Nhược Hàm về nhà, đầu tiên là đi đun một nồi nước ấm, đun nóng xong lại mang nước đến trong thùng tắm, sau đó lại ở trong không gian đào ra một củ gừng cắt miếng nhỏ, bỏ thêm chút đường đỏ ở bên trong rồi đặt ở trong nồi nấu lên.
Mùa đông khắc nghiệt, vừa rồi thời điểm nàng trở về quần áo đều đã ướt đẫm, vì để ngừa vạn nhất bị phong hàn, làm chút canh gừng dự phòng thì vẫn tốt hơn.
Nàng bỏ thêm ít củi vào trong bếp, mang theo một thùng nước nóng, vừa mới chuẩn bị đi vào trong không gian tắm rửa, một bóng dáng màu trắng nhảy lên đến trước mặt của nàng, cái đuôi cứng ngắc hết sức đong đưa hai cái, đôi mắt màu xanh lam hưng phấn nhìn nàng chằm chằm.
Tô Nhược Hàm thấy Tiểu Bạch không biết vừa chơi đùa ở đâu trở về, lúc này thấy nó toàn thân là tuyết đứng ở nơi đó, nàng nhất thời nhíu mày quát lớn: “Tiểu Bạch... Đi ra bên ngoài lắc cho hết tuyết trên người đi, nếu ngươi nhiễm bệnh phong hàn chết đi, thì ta sẽ lột da của ngươi nấu thịt ăn.” Nàng biết chú cẩu thông minh quá mức rõ ràng này nhất định có thể nghe hiểu nàng nói.
Lúc nghe được nấu thịt cẩu, trong đôi mắt xanh lam có một chút ủy khuất, cẩu làm sao cao quý như nó chứ?
Nhất thời ánh mắt màu xanh lam ảm đạm vài phần, cúi đầu bắt đầu giả bộ đáng thương.
Nhưng mà lại ở thời điểm Tô Nhược Hàm mang theo thùng nước đi qua bên cạnh nó thì cái mũi khẽ giật giật.
Trên người chủ nhân... có hương vị cái tên vừa rồi nó muốn lượm...
Tình huống gì vậy?
Tô Nhược Hàm đã rời đi cũng không biết, con cẩu rõ ràng không an phận của nàng, bởi vì lúc này ngửi được trên người nàng không cẩn thận va vào mà còn giữ lại mùi của đứa nhỏ, thì nó đã hưng phấn chạy tới cửa sau hậu viện có một cái lỗ chó dành cho nó đi ra ngoài, mục tiêu chạy tới là chỗ vừa rồi nó đã muốn nhặt.
Đợi đến khi Tô Nhược Hàm tắm rửa xong ra khỏi không gian, ở trong phòng bếp vừa chuẩn bị uống một chén canh gừng vừa nấu xong, thì nàng nghe được âm thanh "Ngao ngao ngao" của Tiểu Bạch truyền đến từ hậu viện, nàng nhíu mày đi đến đó. Tiểu Bạch tên kia trong ngày thường không kêu thì cũng thôi đi, lúc này kêu to còn giống như sói. Nếu không phải tên Tiểu Bạch vẫy đuôi, nàng cũng nhịn không được mà hoài nghi Tiểu Bạch là sói... Nhưng mà có con sói nào sẽ dịu ngoan với con người như vậy? Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, ý tưởng Tiểu Bạch là sói bay ra khỏi đầu óc của nàng.
Lúc này Tiểu Bạch đang ở phía sau viện nhiệt tình tru lên cái gì chứ?
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi vào hậu viện phát hiện toàn bộ thân mình của nó nấp ở trong lỗ chó, lại đi ra không được, chỉ đứng ở đó mà "Ngao ngao" tru lên. Sau khi nhìn thấy nàng đến, đột nhiên nó lại cổ quái lui đi ra ngoài, sau đó Tô Nhược Hàm liền nghe được bên cửa nhỏ hậu viện truyền đến tiếng móng vuốt cào vào cửa...
Nhìn thấy tình hình này, đáy lòng Tô Nhược Hàm bỗng nhiên sinh ra cảm giác không ổn... Lần trước Tiểu Bạch cũng vừa kêu gào như vậy, kết quả chính là lần đó Tiểu Bạch nó nhặt được một con dê đã bị cắn chết ít nhất bốn năm tháng trở về, nó ở bên trong lỗ chó kéo vào không được, cho nên cũng ở bên ngoài cào móng vuốt kêu mở cửa...
Rất nhiều lúc nàng cũng hoài nghi, làm sao Tiểu Bạch có thể tha về thứ gì đó nặng như vậy đây?
Lần trước là tình hình như vậy, lần này lại sẽ thế nào...
Tô Nhược Hàm đứng ở nơi đó có chút không dám đi ra mở cửa, chỉ sợ lần này tên gia hỏa Tiểu Bạch lại nhặt được cái gì đó ngạc nhiên cổ quái trở về cho nàng.
Hơn nữa, vừa rồi không phải nó cũng ở nhà sao? Tại sao nàng đi tắm rửa một cái đi ra, nó lại bỏ chạy đi đâu nhặt này nọ trở về?
Nghe bên ngoài tiếng Tiểu Bạch tru lên dồn dập, còn có tiếng móng vuốt cào cửa càng ngày càng cấp bách, Tô Nhược Hàm rối rắm đi qua mở cửa...
Mà trong nháy mắt mở cửa ra, bóng dáng Tiểu Bạch liền thoăn thoắt ngậm lấy một đống gì đó có kích cỡ không khác gì thân hình của nó nhanh chóng nhảy lên tiến vào.
Đợi đến lúc Tô Nhược Hàm đóng cửa viện xoay người, thế này mới phát hiện gia hỏa Tiểu Bạch đang ngậm gì đó trong miệng đi tới nàng, vẻ mặt lấy lòng đặt ở trước mặt của nàng, dùng sức đong đưa cái đuôi ra vẻ tranh công với nàng.
Nàng cúi đầu vừa thấy gì đó đặt ở trước mặt, nhất thời sắc mặt đại biến...
Làm sao mà là đồ này nọ chứ hả, rõ ràng chính là một người, nhưng mà lại còn là một đứa nhỏ...
Tô Nhược Hàm nhất thời chán nản không thôi rít gào với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch chết tiệt... Ngươi lại còn nhặt một người trở về cho ta... còn có cái gì khác mà ngươi không dám nhặt hay không?”
Tiểu Bạch vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ khích lệ mình, kết quả phát hiện chủ nhân rít gào rống mình, nó vô tội ư ử vài tiếng, trong đôi mắt màu xanh lam có khó hiểu, chẳng lẽ chủ nhân không thích đồ mình nhặt về? Rõ ràng ở trên người chủ nhân nó ngửi được có hơi thở của người kia mà.
Nhìn kỹ thấy quần áo trên người đứa nhỏ kia quen mắt, nàng lập tức cả kinh sắc mặt đại biến, khom lưng xoay mặt đứa nhỏ lại đây. Lúc nhìn thấy trên mặt đứa nhỏ đáng yêu đã muốn xanh đen, nàng sợ tới mức khẽ run rẩy. Đưa tay sờ lên mũi thăm dò, khi cảm giác được còn có hơi thở, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức sắc mặt lại đại biến ôm bé chạy vào trong phòng ngủ của mình.
Hiện tại nàng không rảnh lại đi giáo huấn Tiểu Bạch, trong lòng chỉ còn có đứa nhỏ sắc mặt xanh đen, cả người lại nóng hầm hập. Lúc này nàng chỉ nghĩ đến, nếu thật sự không thay quần áo ướt đẫm ngay cho đứa nhỏ, giúp nó hạ sốt, chỉ sợ đứa nhỏ này khó giữ được cái mạng nhỏ, hơn nữa rất dễ dàng nóng sốt hỏng người thành một kẻ ngốc.
Nhất là mấy ngày trước đây, tình huống đứa nhỏ này còn giống như bị nhiễm qua phong hàn, như bây giờ, không thể nghi ngờ là thương tổn trí mạng cho nó.
Đến phòng ngủ của nàng, Tô Nhược Hàm hai ba cái đã rút hết áo bông nhỏ ướt đẫm của đứa nhỏ. Sau đó lao qua bên cạnh lấy vải bông sạch sẽ của mình lau khô thân thể ướt đẫm của bé, sau đó thuận tay lau tóc hai cái rồi trực tiếp nhét bé vào trong ổ chăn.
Tô Nhược Hàm nghĩ đến canh gừng vừa rồi nàng vừa nấu xong, lập tức phóng nhanh đi tới phòng bếp, lấy một chậu băng, thuận tiện cũng mang canh gừng tới trong phòng ngủ.
Lúc vừa mới tiến vào trong phòng, nàng nghe được âm thanh đứt quãng rên khẽ của đứa nhỏ trên giường: “Nóng... Thật là khó chịu... Mặc nhi thật là khó chịu.”
Bưng canh gừng, Tô Nhược Hàm dùng chăn bông bọc đứa nhỏ trong ổ chăn ở trên giường rồi ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Bé con... tỉnh tỉnh, đến uống chút canh gừng nóng, là ngọt nha, uống rồi sẽ khỏe lại, ngươi sẽ không khó chịu nữa.”
Đứa nhỏ trong lòng đang mơ mơ màng màng, lúc canh gừng đưa đến bên miệng, theo bản năng hé miệng uống vào, rất nhanh liền uống xong một chén canh gừng.
Tô Nhược Hàm buông chén sang một bên, một tay ôm đứa nhỏ, một tay lấy khăn mặt ở trong bồn nước lạnh ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt ở trên trán của nó rồi nói: “Bé con ngoan ngoãn ngủ một giấc ở trong này, ta đi thỉnh thầy thuốc cho ngươi, thầy thuốc xem bệnh cho ngươi xong sẽ khỏe, sẽ không còn khó chịu.”
Vốn đứa nhỏ ở trong lòng nàng, lại bởi vì lời nói của nàng mà mơ hồ mở to mắt, thời điểm nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nhăn lại, mím miệng một cái, thình lình nước mắt liền xông ra từ trong ánh mắt. Bàn tay nho nhỏ dùng sức túm vạt áo trước ngực của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quật cường và ủy khuất, giọng mũi nồng đậm đáng thương hề hề kêu lên: “Mẫu thân... Người đừng không cần Mặc nhi, Mặc nhi sẽ ngoan, thật sự sẽ ngoan, không cần bỏ lại Mặc nhi.”
Vừa nghe lời này, tay Tô Nhược Hàm đang cầm khăn mặt ngừng một lát, nhìn đứa bé ở trong lòng gắt gao ôm nàng không buông, trong cơn sốt mơ mơ màng màng lại kêu nàng là mẫu thân, đáy lòng của nàng ẩn ẩn có chút cảm nhận khác thường.
Vốn tính buông đứa nhỏ trong tay, trong bất tri bất giác lại âm thầm ôm chặt hơn, thuận tay đặt khăn lạnh tới trên trán của hắn.
Đứa nhỏ sinh bệnh, không biết vì sao lại bị Tiểu Bạch nhà mình tha trở về, nam tử ôm đứa nhỏ ngày ấy, lúc này có phải đang lo lắng tìm kiếm hay không?
Ai... Trước mặc kệ thôi, lúc này phải làm cho đứa nhỏ hạ sốt trước, sau đó lại xử lý một chút vết thương trên người nó thì tốt hơn.
Cũng không biết đứa nhỏ này đến tột cùng gặp phải chuyện gì, vừa rồi lúc nàng cởi quần áo của nó, phát hiện vài chỗ trên người nó đều là vết thương xanh xanh tím tím, hơn nữa trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn cũng có vài miệng vết thương thật nhỏ, lúc này vết máu trên đó đã muốn khô cạn.
Tô Nhược Hàm đưa tay vuốt trái tim của mình, vì sao nàng có cảm giác nhìn thấy đứa nhỏ đầy người là vết thương, sẽ cảm thấy trái tim có chút đau đớn?