Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Tử Khanh có một chút giật mình ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Thanh Nguyên đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía mình, mới chẳng có bao lâu sao giữa mình và hắn lại đi tới một bước này? Là từ lúc mình cưới Liễu Hương, hay là từ một khắc Thanh Linh mất đi kia?
Nhớ tới lúc ban đầu xa xưa ấy, cuộc sống nấu rượu mơ luận anh hùng đúng là đã xa rồi, đây là bạn thân cùng nhau lớn lên, cuối cùng cũng vẫn là người xa lạ.
Bóng lưng Thanh Nguyên khẩn trương căng thẳng mang theo cô tịch và đau xót, làm cho Mạc Tử Khanh cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Nếu báo thù có thể làm cho nội tâm của ngươi dễ chịu hơn một chút, ngươi cứ làm đi!” Sau khi dứt lời, Mạc Tử Khanh đứng dậy hờ hững đi ra ngoài.
Mà bóng dáng màu đen đứng trước cửa sổ, thời điểm khi nghe đến câu nói kia của Mạc Tử Khanh, thân hình hơi dừng một chút, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, trong đôi mắt phượng mang theo vẻ phức tạp nhìn dưới lầu;
Khi bóng dáng màu trắng của Mạc Tử Khanh mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng đã đi đến dưới lầu, Thanh Nguyên mới chậm rãi thở dài một hơi, trong mắt hoa đào mang theo vẻ phức tạp nhìn bóng dáng ấy rời đi.
Thân ảnh Quỷ Túc xuất hiện ở bên cạnh Thanh Nguyên, hắn phức tạp nhìn bóng dáng Mạc Tử Khanh dưới lầu sau khi rời đi, thế này mới nhìn chủ tử của mình, do dự mở miệng nói: “Chủ tử... Vì sao người không trực tiếp nói cho hắn, người làm hết thảy, đều là vì...”
Chữ cuối cùng Quỷ Túc còn chưa nói ra thành lời, lại bị ánh mắt sắc bén của Thanh Nguyên ngăn lại, hắn chỉ đành phải ngậm miệng.
Nói cho hắn? Để làm gì!
****
Ngày hai mươi tháng mười một, sáng sớm sau một đêm tuyết rơi trắng xóa.
Lúc sắc trời dần sáng, hai huynh đệ Liễu gia đã xuất hiện ở trước cổng Mạc phủ trong Lạc Lâm thành.
Liễu Phong Viêm đưa tay phủi đi tuyết rơi đọng trên áo choàng của mình, rồi tiến lên gõ cửa, mở cửa vẫn là gã sai vặt lần trước kia.
Lúc đối phương thấy người ngoài cửa là Liễu Phong Viêm, trên mặt lộ ra khẩn trương kinh ngạc mở miệng nói: “Liễu, Liễu Tam thiếu... Ngài, ngài đã tới?” Trong lòng thì lại nói thầm, chủ tử nhà mình đúng là thần đi? Đêm qua lúc trở về liền nói, trong hai ngày này người Liễu gia sẽ đến, để cho hắn đến lúc đó cần phải mang đối phương đi gặp chủ tử, chưa từng nghĩ tới mới sáng sớm ngày hôm sau người Liễu gia đã tới rồi.
Liễu Phong Viêm nhìn vẻ mặt gã sai vặt kinh ngạc cũng không có ngoài ý muốn thì hơi hơi nhíu nhíu mày, nghiêng người liếc mắt nhìn về huynh trưởng đang ở phía sau một cái, thế này mới quay đầu nhìn về phía gã sai vặt hỏi: “Chủ tử nhà ngươi có ở nhà không?”
”Ở đây, ở đây! Chủ tử phân phó nói các ngài trong hai ngày này sẽ tới, để cho nô tài trực tiếp mang các ngài đi gặp hắn.” Gã sai vặt cung kính mở cửa ra đáp lại.
Nghe nói lời này, nghi hoặc của Liễu Phong Viêm dần dần dày lên, dựa vào đâu Mạc Tử Khanh biết được hắn và huynh trưởng trong hai ngày này sẽ đến đây? Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng với trưng cầu ý kiến nhìn về phía Liễu Phong Liệt, Mạc Tử Khanh này và đại ca hắn trong lúc đó rốt cuộc có quan hệ bí hiểm gì?
Nhưng mà mặc kệ thế nào, hôm nay đến đây là vì tiếp đón cốt nhục của nhị tỷ về, cái khác thì mình không cần đi nghĩ nhiều.
****
Trong khoảng thời gian này Tô Nhược Hàm trừ bỏ đậu tương, lại yêu thích một thứ khác, đó là mai vàng.
Đó là thời điểm lần trước trên đường mua muối về nhà, bên ngoài một tòa nhà lớn ở cách vách nhà nàng có mấy chạc cây mai vàng. Lúc ấy nụ hoa trên chạc cây đã trổ ra không sai biệt lắm, nàng yêu thích mùi hương thoang thoảng của mai vàng, liền nghĩ lúc trở về nhặt lấy đặt vào trong không gian thử xem có thể nuôi sống hay không.
Mấy cành mai vàng sau khi được nàng đặt ở trong không gian, rất nhanh liền ở trong không gian mọc rể đâm chồi trổ cành. Hơn nữa thời gian trong không gian và bên ngoài cách biệt, chỉ vì thời gian bên ngoài trôi qua ba ngày, thì mấy cành mai vàng kia đã biến thành mấy cây mai vàng rồi.
Hiện tại toàn bộ hậu viện, gần giống như bị nàng biến thành một Mai viên (vườn hoa mai) rồi.
Hơn nữa sau khi gieo trồng mai vàng, chỗ trống bên dưới cũng có thể trồng rau ăn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nhìn căn nhà được mình thay đổi dần dần, trong lòng Tô Nhược Hàm có thản nhiên vui sướng, thay đổi trong căn nhà, tất cả đều là tự tay nàng cải biến. Cái loại cảm giác tự mình động thủ cơm no áo ấm, làm cho người ta vô cùng vui mừng.
Không gian đã tăng cấp từ lúc ban đầu nàng nhận được đến bây giờ lại tăng thêm một trăm thước vuông. Phần đất tăng nhiều ra này được nàng trồng gừng còn có hạt tiêu lên đó. Nếu nàng đã quyết định muốn mở tiệm cơm nhỏ bán đậu hoa này nọ, như vậy thì khẳng định gia vị là không thể thiếu. Nhất là những thứ gia vị này, ở thời đại này còn có chút không giống. Đương nhiên mỗi loại nàng muốn trồng nhiều một chút, đợi cho đến lúc đó nếu tài chính mở quán cơm không đủ, thì còn có thể thử một chút đem gia vị này bán cho tửu lâu khác, dùng để đổi lấy tiền nhất định là vẫn có thể.
Thời kì bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt nàng đã ở Lâm Lan thành ngây người hai tháng.
Trong lúc nàng còn lo lắng qua Tiết tam nương và Phùng lão gia kia có thể chạy tới nói huyên thuyên tìm mình phiền toái hay không, nhưng mà sau một đoạn thời gian cũng không có thấy người tới cửa, nàng cũng không đặt ở trong lòng lắm. Nhưng mà bởi vì chuyện lần đó nên nhận được giáo huấn, về sau thời điểm nàng đi ra đường, thật ra luôn nhớ rõ phải mang một cái khăn quàng cổ, che toàn bộ khuôn mặt đến độ không sai biệt lắm chỉ còn chừa lại có đôi mắt, để ngăn ngừa bị người nhận ra, lại tránh cho xuất hiện nam nhân giống như Phùng lão gia.
Ngày hôm đó Tô Nhược Hàm lại một phen cải trang xong rồi mới khoá cửa mang một cái rổ trúc đi tới phố chính Lâm Lan thành.
Trong nhà gạo cũng không còn, một túi hạt thóc bị nàng dùng cối đá tìm thấy ở trong nhà tìm cách giã một chút, sau đó toàn bộ biến thành gạo nát. Hơn nữa có thể dùng được thật sự là không có bao nhiêu, quả thực bị nàng lãng phí hết, cuối cùng chỉ đành phải làm lương thực nuôi đám gà kia của nàng.
Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thì đói cực kỳ.
Trong nhà không có gạo cũng không còn dầu, cho dù nếu không muốn ra đường, nhưng đã đói bụng đến hoảng, thế này Tô Nhược Hàm mới bất đắc dĩ mang theo một ít bạc ra phố.
Đã sắp hết tháng mười một nhanh chóng đến tháng chạp, người trên phố rất nhiều, phần lớn đều là những người chuẩn bị chọn mua hàng tết.
Tổng cộng Tô Nhược Hàm mới đi vào trong Lâm Lan thành có ba bốn lần, sau khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trên ngã tư đường, nàng lại hít sâu một chút, trong lòng cũng có một phen tính toán. Nhập gia tùy tục, nhìn rất nhiều người mua khối lớn khối lớn thịt heo trở về, chuẩn bị đông lạnh làm chút thịt khô qua năm mới ăn, thật sự là nàng chảy nước miếng.
Sau khi mua xong căn nhà, trên người nàng tổng cộng cũng chỉ có gần một trăm lượng bạc, mà nàng còn tính mở một tiệm cơm nhỏ, cho nên bạc cũng để dành cần dùng. Tuy rằng trong ngày thường dầu mỡ xào rau nàng sẽ không cắt xén chính mình, nhưng mà cũng rất ít mua thịt. Không tính không biết, tính toán rồi mới hay giống như đã lâu như vậy mà nàng chỉ mua qua hai lần thịt heo. Trong ngày thường cũng chỉ lấy chút trứng gà ăn, hoặc là niếm thử một chút những rau dưa mới quý giá vào mùa đông ở trong không gian.
Mặc kệ, dù nói thế nào cũng không thể cắt xén thức ăn của chính mình không phải sao?
Trong lòng đã có quyết định, Tô Nhược Hàm sờ mười lượng bạc ở trong ngực, trước đi tiệm lương thực mua một ít gạo, sau đó để cho tiểu nhị đưa qua cho nàng. Tiếp đó xoay người đi đến con phố bên cạnh, nàng cũng tính đi mua mấy cân thịt trở về, chuẩn bị làm chút thịt khô và lạp xưởng ăn đỡ thèm, thuận tiện cũng có thể cho là bản thân mình chọn mua hàng hóa qua năm mới không phải sao?
Chỉ là Tô Nhược Hàm chưa từng nghĩ đến, hành động thèm ăn này của nàng, mang đến cho nàng phát tài thùng tiền đầu tiên khi tới cổ đại.