Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 4 - Chương 61




Edit: Thanh Uyên

Sau khi trở lại hệ thống, Quý Hựu Đồng không đi quan sát sự thay đổi của xung quanh mà lại tìm kiếm bóng người, cho dù là người đánh đàn hay là hình dạng thật của hệ thống.

Bên ngoài căn phòng, hoa đào nở khắp núi, vọng lại một biển hoa hồng nhạt, mùi hoa đào thơm ngát tràn ngập nơi đầu mũi, cách đó không xa có một dáng hình màu trắng đưa lưng về phía cô, áo dài màu trắng cổ tay áo thêu hoa văn màu xanh, mái tóc dài được cột lại đơn giản. Ngón tay thon dài lướt qua trên dây đàn, tiếng đàn lưu loát sinh động, như chảy ra từ dòng sông nơi khe núi sâu thẳm.

Quý Hựu Đồng muốn đuổi tới để xem rốt cuộc anh ta là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng dù cô có chạy như thế nào, chàng trai mặc y phục trắng lại giống như là ảo ảnh, dù có thế nào cũng không tiếp xúc được. Tại sao lại như vậy? Hệ thống chỉ biết im lặng với những vấn đề này, không nói lấy một câu.

Nằm trên mặt cỏ, trước mắt là biển hoa màu hồng, mùi hoa đào quanh quẩn bên trong mỗi một tế bào của cô. Quý Hựu Đồng ngồi dậy, ngửi nhiều lại không chịu nổi.

Lúc cô định quay lại phòng thì phát hiện tiếng đàn đã biến mất từ lúc nào. Cô quay trở lại tìm kiếm, xa xa ngoại trừ một cây đàn ra thì không còn ai khác nữa. Anh đi đâu rồi? Một cơn gió thổi tới, Quý Hựu Đồng híp mắt không cho bụi cát bay vào. Cô chạy chậm vào nhà, cách trang trí trong nhà lại thay đổi lần nữa.

Không đúng, tối qua cô nhớ nó không phải như thế. Nghe được tiếng lật sách, Quý Hựu Đồng đi vào bên trong, chàng trai mặc đồ trắng đang ngồi trước bàn học dùng bút lông viết gì đó. Anh nhíu mày,.biểu cảm nghiêm túc, lúc viết đến chỗ quan trọng lại ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nhấc bút viết tiếp.

Quý Hựu Đồng thấy rõ, trên khuôn mặt trắng nõn của anh có một nốt ruồi son màu đỏ, vẻ ngoài có vài phần tương tự Túc Ngôn, nhưng lại dịu dàng hơn Túc Ngôn, lại càng thân thiết hơn, trong nháy mắt khi anh ngẩng đầu, khoé môi nở nụ cười.

“Có chuyện gì vậy?” Quý Hựu Đồng muốn xem thử anh viết gì lại phát hiện vẫn không thể nào tới gần được.

“Đây là hình ảnh ký ức.” Cuối cùng hệ thống cũng trả lời vấn đề của cô.

Quý Hựu Đồng có hơi kích động, “Anh ấy là Túc Ngôn! Anh ấy đã từng đợi ở đây!” Nhưng hình dáng của anh lại là người thời xưa.

Hệ thống lại im lặng, hồi lâu mới nói: “Chừng nào quyết định xuất phát thì nói cho tôi biết!”

“Hiện tại!” Quý Hựu Đồng khẳng định đáp. Cô muốn biết sự thật, muốn biết tất cả!

Lúc Phí Vân Vân mang vô số đồ cưới gả đến nhà họ Quý, người nhà họ Quý cho rằng mình thật sự nhặt được báu vật, cưng nàng đến tận trời, Quý Hâm Toàn từng thề rằng cả đời này chỉ lấy một mình Phí Vân Vân. Nhưng biết nhà đã không còn tiền, chỉ còn vẻ bên ngoài, Quý lão thái đảo mắt lại để Quý Hâm Toàn cưới hai người phụ nữ khác, lý do là vì đã ba năm rồi mà Phí Vân Vân chỉ đẻ được một đứa con gái, ngày sau không có người nối dõi tông đường, lấy nhiều người một chút để bà nhanh nhanh có cháu trai để mà ôm.

Nhà họ Quý do Quý lão thái làm chủ quyết định, mặc dù Quý Hâm Toàn có quyền lực nhưng lại không có bản lĩnh, ông ta lười biếng thành tính, sau khi cưới thêm hai người vợ thì càng chẳng chịu làm gì cả, cả ngày chỉ biết dạo phố uống trà.

Một năm sau, dì hai và dì ba từng người lại đẻ một đứa con gái, việc này lại khiến Quý lão thái lo lắng. Nhà họ Quý dù không phải là nhà giàu đích thực nhưng cũng coi như là giàu có. Quý lão thái chỉ sầu rằng mình chỉ có một đứa con trai, chậm chạp không có cháu, sợ nhà họ Quý không có người nối dõi. Ngày sầu đêm sầu, cơ thể bị nỗi sầu tàn phá, mãi đến khi dì hai sinh hạ một đứa con trai, Quý lão thái chẳng những hết bệnh mà mỗi ngày còn đưa cháu trai đi chơi, không thấy mệt chút nào cả. Trong lòng bà cháu trai chính là bảo vật, ai cũng không được phép đối xử tệ dù chỉ một chút.

Từ đó về sau dì hai càng trở nên kiêu ngạo ương ngạnh, mọi việc đều so sánh với Phí Vân Vân. Từ nhỏ Phí Vân Vân cũng được yêu thương cho tới lớn, chưa từng chịu uất ức, nhưng nhà nàng đã không thể cho nàng chỗ dựa, nếu thật sự rời xa Quý Hâm Toàn, một mình dắt theo một đứa nhỏ chắc chắn không thể sống được. Dù có chuyện uất ức, nàng có thể nhịn thì đều nhịn.

Quý lão thái vì muốn mua thứ tốt nhất cho cháu trai nên đã dùng đồ cưới của Phí Vân Vân, còn nói rất có đạo lý, nếu đã gả tới nhà họ Quý thì đồ của nàng, cũng như cả nàng đều là của nhà họ Quý. Lời này vừa nói ra, dì hai cũng không còn kiêng kị gì nữa, nhao nhao đòi Quý Hâm Toàn lấy đồ cưới của Phí Vân Vân mua đồ cho nàng ta.

Chưa đến nửa năm, đồ cưới của Phí Vân Vân đã bị tiêu xài phung phí hết, nàng lại nàng không có chỗ đứng trong nhà họ Quý, nói chuyện hay làm gì cũng phải thật cẩn thận. Rõ ràng nữ nhi Quý Hựu Đồng là trưởng nữ nhưng lại bị Quý lão thái chán ghét. Tuy dì ba cũng sinh một nữ nhi nhưng bình thường sống còn tốt hơn Phí Vân Vân rất nhiều, nàng ta vốn là con hát, vì xinh đẹp nên được Quý lão thái cho gả vào, rất được Quý Hâm Toàn yêu thương. Con gái Quý Hựu Linh thích hát ca, rảnh rỗi lại hát cho Quý lão thái một khúc, Quý lão thái cũng coi như là yêu thương nàng, nhiều việc có thể nhân nhượng đều nhân nhượng.

Dì hai ỷ có Quý lão thái làm chỗ dựa, tính tình càng lúc càng điêu ngoa, nữ nhi Quý Hựu Huệ tên Huệ trong hiền huệ, lại hiểu chuyện hơn Quý Hựu Linh nhiều, nhưng con người lại keo kiệt, điểm đó thật ra lại giống mẫu thân của nàng. Đệ đệ Quý An Thuận được chính lão thái chọn tên, bình an thuận lợi. Từ nhỏ đã bị chiều hư, ăn tốt nên nuôi thành một đứa béo tròn.

Nắm hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà nên Quý lão thái cũng biết nhà họ Quý không còn giàu có như trước đây nữa, nhiều lúc chi tiêu rất khó khăn, nhưng vì sĩ diện nên không thể không giả vờ như là kẻ có tiền.

Sau này vì chút chi tiêu đã đuổi bớt một vài nha hoàn hầu hạ, việc có thể tự làm đều tự mình làm, kết quả biến thành Phí Vân Vân hầu hạ cả nhà từ lớn tới nhỏ. Rõ ràng cùng là con dâu nhà họ Quý, mới mấy năm đã già hơn dì hai và dì ba rất nhiều, người ngoài còn thực sự cho rằng đó là bà người làm.

Mẫu thân chịu khổ chịu mệt, Quý Hựu Đồng không nhịn được, muốn đi nói lý với Quý lão thái. Quý lão thái không nói lý được, không trả lời được những câu chất vấn của Quý Hựu Đồng. Lúc này dì hai đi ra nói, Quý Hựu Đồng thân là hậu bối mà dám chống đối người lớn, không biết lễ nghĩa, nên trách phạt Phí Vân Vân mới đúng.

Quý lão thái cảm thấy có lý, quần áo mọi người thay ra đều giao cho Phí Vân Vân giặt. Ngày đông lạnh, Phí Vân Vân ngồi giặt quần áo ở trong sân, da tay nứt nẻ hết. Tới mùa xuân, đột nhiên Quý lão thái nói với Phí Vân Vân sau này không cần làm việc, cứ yên tâm chăm sóc cơ thể. Hai mẹ con còn chưa kịp vui mừng, Quý lão thái còn nói sẽ gả Quý Hựu Đồng cho tên bán đồ ăn mưu sinh Chu Bình.

Giống tên của hắn, diện mạo bình thường, gia thế bình thường.

Thì ra, con thứ Cố Thanh Liên của nhà họ Cố sau khi gặp Quý Hựu Linh thì nhớ mãi không quên, nhờ bà mối tốt nhất thành đến hỏi, dặn dò trăm ngàn lần đừng khiến việc này thất bại.

Theo lý mà nói, trưởng nữ Quý Hựu Đồng và Quý Hựu Huệ chưa gả thì chưa tới lượt con gái nhỏ, nhưng người nhà họ Cố chỉ định muốn lấy Quý Hựu Linh, không cần những người khác.

Cố gia là người nhà giàu, có tiền có thế, đáng tiếc con trai lớn Cố Thanh Khê lại là kẻ ngốc, con út Cố Thanh Dung lại là kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày trăng hoa rượu chè. Chỉ có con thứ Cố Thanh Liên, trừ điểm thích nghe hát ra thì cũng coi như có cố gắng phấn đấu. Dùng ngón chân cũng có thể biết tương lai ai sẽ kế thừa gia sản nhà họ Cố.

Nếu thật sự muốn ôm đùi nhà họ Cố, thì cuộc sống của nhà họ Quý sẽ khá hơn nhiều. Không lâu sau, Quý lão thái chọn Chu Bình cũng đang sốt ruột muốn thành thân, người này năm nay đã qua ba mươi, người vợ thứ nhất chết vì bệnh, gã không cần bất kì đồ cưới gì, còn mượn năm mươi đồng coi như sính lễ đưa cho nhà họ Quý, lúc này Quý lão thái mới đánh nhịp đồng ý.

Từ sau khi gả cho Chu Bình mới biết, gã là một kẻ thích đánh cược, đánh thua về nhà còn đánh vợ, người vợ kết tóc trước đây cũng vì bị đánh làm cho bị thương nặng nên mới qua đời không lâu sau. Dần dần sau khi phát hiện tính tình Chu Bình, Quý Hựu Đồng trở về cầu cứu mẹ mình Phí Vân Vân.

Phí Vân Vân bị ốm đau tra tấn nhiều năm, trước kia vẫn luôn cố gắng kiên trì, sau khi biết nữ nhi gặp chuyện lại đổ bệnh, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Quý Hựu Đồng bị Chu Bình mang về, vốn kiêng kị nhà họ Quý nên không làm gì với nàng cả, nhưng sau khi biết nhà họ Quý không để Quý Hựu Đồng vào mắt thì lá gan to ra, ngược đãi nàng ngày một thậm tệ hơn, ngay cả khi Phí Vân Vân nằm trên giường bệnh cũng không cho Quý Hựu Đồng đi thăm.

Đối với nhà họ Quý, Quý Hựu Đồng đã hận bọn họ thấu xương, chính nhà họ Quý hại chết mẫu thân của nàng, đến cả một cái quan tài tốt cũng không có. Còn ép nàng gả cho Chu Bình. Trong cơn thù hận tuyệt vọng, nguyện vọng của nàng là muốn khiến người nhà họ Quý cửa nát nhà tan.

Mở to mắt, trong lòng Quý Hựu Đồng ôm một khối gỗ, tuy rằng không biết có lợi ích gì, nhưng nếu đã do hệ thống đưa thì trước hết cứ giấu đi đã.

Trong viện có một nữ nhân đang ngồi xổm cạnh chợ giặt quần áo, thấy Quý Hựu Đồng đi ra, đang muốn nói chuyện thì quản sự nhà họ Quý vội vã chạy tới nói: “Mau bưng trà tới nhà chính đi.”

Quý Hựu Đồng thở dài, dù Phí Vân Vân là đại phu nhân, nhưng ngay cả một quản sự cũng có thể sai nàng làm việc. Cô nhắm mắt tìm kiếm trong ký ức một lúc, lòng thầm nghĩ không ổn, rất có thể hiện tại là lúc bà mối đang vội tới cửa làm mai cho Cố Thanh Liên.

“Mẫu thân, để con qua cho.” Quý Hựu Đồng nói xong lại chạy tới chỗ quản sự, lúc bưng trà tới cửa còn có hơi nôn nóng. Cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, đem món trà hảo hạng đi vào, người trên dưới trong nhà đều có mặt, người ăn diện trang điểm xinh đẹp ngồi bên trái hẳn là bà mối.

Quý lão thái không ngờ Quý Hựu Đồng lại đến, trừng mắt liếc cô một cái ý bảo đi ra ngoài.

Quý Hựu Đồng lại cười rộ lên nói: “Bà ơi, mẫu thân con còn đang giặt quần áo, nên con qua đây hầu hạ mọi người.”

“Đây là trưởng nữ sao? Đúng là hiểu chuyện.” Bà mối che miệng cười, sớm đã nghe nói nhà họ Quý xuống dốc, không ngờ đã tới mức để con dâu lớn đi giặt quần áo.

Sắc mặt Quý lão thái trở nên khó coi, bà cũng là người sĩ diện, thứ mọi người dùng trong nhà đều là đồ tốt, nếu không thì tiền tài trong nhà cũng không bị dùng hết. Sợ mất mặt, bà cũng không dám nói thêm về chuyện nhà, lại nói: “Nhà họ Cố nói thế nào?”

Bà mối nói đại khái ý tứ của Cố Thanh Liên, y khá sốt ruột, nếu nhà họ Quý muốn chuyện này thành thì nhà họ Cố sẽ lập tức mang sính lễ đến, thuận tiện bà mối còn báo cả số lượng của sính lễ.

Nhiều tiền vậy sao? Quý lão thái kích động tới nỗi suýt chút làm đổ nước trà. Bà mối biết nhìn sắc mặt, chuyển đề tài nói: “Nhị thiếu gia của Cố gia thích nghe hát, không phải giọng của tiểu thư còn giống chim hoàng oanh, nghe nói còn biết hát hí khúc nữa?”

Để giảm bớt xấu hổ, Quý lão thái cười ha ha đáp: “Cái đó cũng đúng, từ nhỏ nàng đã thích hát, còn nói muốn lên sân khấu với gánh hát, nếu không phải ta ngăn nàng thì giờ nàng đã là hoa đán rồi.”

“Nương, Hựu Huệ của chúng ta còn chưa có người chọn nữa mà.” Dì hai nói chuyện chẳng bận tâm gì khác, còn kì quái nói, “Huống hồ còn có Hựu Đồng…”

“Mấy hôm trước không phải còn có người đến làm mai sao?” Dì ba vội vàng xen mồm, “Người ta coi trọng đại nha đầu của chúng ta, đó cũng là chuyện mà mình không thể làm gì khác.” Nàng kiêu ngạo nói, Quý Hựu Linh cũng là được thừa hưởng diện mạo của nàng.

Đã quen với chuyện nhà này rồi, sắc mặt bà mối không thay đổi, cười nói: “Nhị cô nương cũng là một mỹ nhân, nhưng nhìn lại khiến ta chú ý nhất lại là muốn tìm cho đại tiểu thư một trượng phu tốt.” Đúng là khéo mà, bà lại có thêm một mối làm ăn rồi.

Quý lão thái không thèm quan tâm đến lời bà ta nói, hỏi lại: “Nhà họ Cố hiện tại như thế nào?”

Bà mối biết ý bà muốn nói tới là gì, nhỏ giọng đáp: “Đại phu nhân làm chủ trong nhà, nhưng sớm hay muộn… Nhị thiếu gia thông minh tài giỏi…” Bà không nói ra hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.