Edit: Thanh Uyên
Quý Hựu Đồng không nói cho Triệu Dập biết chuyện mình muốn đi gặp nhà họ Trương, gần đây mỗi lần về nhà anh đểu rất mệt mỏi, cô không muốn anh phải lo nhiều về mình.
Thời gian làm việc của Quý Hựu Đồng có sự thay đổi khá lớn, lúc bận thì sẽ đi làm liên tục không dừng được, còn cũng rảnh thì rất là nhàn, cộng thêm sắp tới sẽ bận việc nhà nên cô đẩy được việc gì thì cứ đẩy.
Bưng trái cây đã được rửa sạch ra ngoài, thấy Triệu Dập mặc áo khoác vào lại sắp ra ngoài, Quý Hựu Đồng phồng má nhưng không nói gì, đặt hoa quả trên bàn trà rồi cầm điều khiển ấn kênh. Cô biết Triệu Dập đang bận chuyện bỏ cổ phần, vốn chuyện này khó giải quyết cũng bởi vì cổ phiếu tăng quá mạnh, người phía dưới đều như biến thành kẻ điên đang trông chờ anh bán đi.
“Tối nay em có muốn tới khách sạn ăn cơm không? Lão Mộc làm đầu bếp.” Triệu Dập đứng ở cửa đã mấy phút đồng hồ, có lẽ Quý Hựu Đồng lo nhìn TV nên không chú ý tới, anh cứ thế lẳng lặng nhìn, cô nhìn nhìn chằm chằm vào TV, thành thạo lột vỏ nho bỏ vào miệng rồi lại bỏ vỏ vào trong dĩa. Anh thầm nghĩ trong lòng, dù có nhìn cả đời cũng được.
Quý Hựu Đồng quay đầu lại, lên tiếng.
Nhà hàng của khách sạn ở lầu sáu, vị trí ngồi của hai người được sắp xếp bên góc cửa sổ, có thể thưởng thức cảnh đêm mà không sợ bị người khác quấy rầy.. Âm nhạc thư giãn, ánh đèn dịu êm có thể làm cho cả người trở nên thư giãn, tâm trạng buồn bực đều bị vứt ra sau đầu.
Lão Mộc tự mình bưng thức ăn lên, Quý Hựu Đồng chú ý thấy ông vẫn mang giày da mũi to, cũng may khách sạn trải thảm, không thì dựa theo thói quen đi đường của ông cả đại sảnh sẽ vang vọng tiếng ma sát từ giày da của ông.
Quý Hựu Đồng mì ý ăn hải sản lại cảm thán nói: “Lão Mộc đúng là lợi hại, cái gì cũng làm được.”
Nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, Triệu Dập không nhịn được nhắc nhở cô, “Trước khi tới em nói bữa tối thì không nên ăn dầu mỡ, chỉ ăn đồ dinh dưỡng.”
Quý Hựu Đồng ngẩng đầu mê mang hỏi: “Em có nói vậy sao?”
Triệu Dập gật đầu, “Mì ý hải sản là anh gọi.”
Tại cô thấy nhìn rất ngon nên muốn nếm thử một miếng mà thôi, tiếp theo… Đút tay vào rồi thì không dừng miệng được.
Lão Mộc đề cử: “Cheese Farfalle [1] cũng rất ngon.”
Quý Hựu Đồng rất muốn gọi một phần nhưng nghe có cheese lại phân vân, đến cả Lô Thiên Bình cũng nhìn ra gần đây cô mập ra.
“Lão Mộc, lấy một phần Cheese Farfalle đi.” Triệu Dập nói xong lại nhìn về phía Quý Hựu Đồng đang cảm kích lẫn rối rắm nhìn mình, cười nhạt đáp, “Em ăn mì ý hải sản trước đi, có thể ăn thêm vào miếng farfalle nhưng không được ăn nhiều.”
Xa xa nhìn thấy người giống hệt mình đang tươi cười, Quý Điềm giận run cả người, ngại còn người ngồi đối diện nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
“Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, nghe nói đầu bếp rất giỏi, biết làm thức ăn của rất nhiều nước.”
“Thật sao?” Quý Điềm lật menu nhưng tâm tư không ở trên đó. Người đàn ông ngồi đối diện cô tên là Diêm Minh, phỏ tổng biên tập của một tạp chí, có rất nhiều mối quan hệ tốt, cô quen được khi đang quay quảng cáo, lúc còn chưa có danh tiếng được anh ta giới thiệu cho mấy công việc, quan hệ của hai người cũng nhanh chóng tiến triển. Tối nay cô đặc biệt hẹn anh ta ra đây là tính toán cắt đứt.
Lúc trước thái độ Trần Vũ dành cho cô quá lạnh nhạt, mặc dù hai người không phải là bạn bè nam nữ nhưng cũng từng ở cùng nhau, hiện tại Trần Vũ tính nâng đỡ cô lần nữa, năng lực của Trần Vũ lẫn diện mạo đều hơn người đàn ông này, nhắm mắt cũng biết mình nên chọn ai.
Quý Điềm uyển chuyển giải thích mình muốn tập trung vào sự nghiệp nhiều hơn, tình cảm sẽ khiến cô phân tâm, tuy rất đau khổ nhưng vẫn phải chia tay. Diêm Minh đã từng là phóng viên thời sự được sáu năm, lại tiếp tục làm biên tập ba năm mới có thể lên tới phó tổng biên tập, sóng gió gì cũng đã từng gặp qua nên cũng không làm loạn lên chỉ vì một nữ sinh đòi chia tay, chỉ cười cười nói: “Tôi tôn trọng lựa chọn của em.”
Nghe anh ta đồng ý sảng khoái như vậy Quý Điềm lại thấy có hơi mất mặt, xem ra đúng thật là không nên tin vào đàn ông, lại nhìn Quý Hựu Đồng cười ngọt ngào ngồi trong góc đối diện, cô dời tầm mắt tính xách túi rời đi, hãy chờ xem, cô sẽ kéo Quý Hựu Đồng xuống thế nào.
“Em có một em gái song sinh đúng không?” Một khắc ngay khi cô xách túi lên, Diêm Minh nói, “Lúc trước em muốn tôi viết về cô ấy, tôi cảm thấy đề tài này cũng rất tốt.”
Quý Điềm chậm rãi đặt túi xuống, “Không phải anh bảo không muốn đắc tội với Triệu Dập sao?”
“Tin tức có thể giúp công ty nổi tiếng thì ai lại không muốn viết chứ?”
Mặc dù không rõ lời anh nói nhưng nếu Diêm Minh muốn giúp mình thì vẫn chưa nên cắt đứt hết, cô cười chủ động hẹn anh ta cơm nước xong lại đi xem phim điện ảnh.
Quý Hựu Đồng đặt chân lên ghế salon, dựa người ra phía sau, “Nếu ăn hết em sẽ phải thất nghiệp mất.”
“Anh có ngăn em.”
“Anh không cần phải giải thích.” Khoảng thời gian trước để nấu ăn cho Triệu Dụ Tường, lúc nấu cô còn vừa làm vừa ăn rất nhiều, hiện tại cả ngày đều chủ yếu ăn rau dưa hoa quả, cơ bản là không dính mặn không dính dầu, tối nay cô tham một tí đã không dừng miệng được.
Triệu Dập đáp: “Nếu công việc quá nhiều hạn chế, không bằng anh nuôi em, em chỉ cần nấu cơm cho anh ăn.”
Quý Hựu Đồng biết anh không phải người thích nói giỡn, lời nói phát ra đều đã suy nghĩ kĩ càng cả. Cô cười ha ha đáp: “Một bữa cơm đã khiến anh nói ra nhiều lời như vậy, được rồi, anh giữ chân giúp em, em nằm tập bụng.”
Trong mắt Triệu Dập hiện lên sự ảm đạm khó phát hiện, anh rất ít khi hoài nghi trực giác của mình, dù rằng anh cảm thấy mình toàn suy nghĩ miên man, nhưng lỡ như nó trở thành sự thật thì sao? Quý Hựu Đồng… Sẽ không còn ở cạnh anh lâu nữa.
…
Cả nhà họ Trương đều đến, Trương Đình Văn ngồi trên xe lăn, lúc thấy Quý Hựu Đồng ánh mắt rõ ràng sáng lên, tiếp theo lại ảm đạm đi, nhất định lúc này cậu ta đang nghĩ trong lòng rằng mình chắc chắn không xứng nữa. Trương Tuệ cũng không ngờ Quý Hựu Đồng lại thay đổi nhiều như vậy, cũng không chỉ diện mạo, nếu cẩn thận đánh giá thì diện mạo không khác trước nhiều, nhưng khí thế từ cô lại cho cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều.
Quý Huy còn đang đứng một bên, xoa hai tay chờ được trả thù lao. Quý Hựu Đồng không lấy tiền đưua gã ngay mà nói chuyện với nhà họ Trương mấy câu, nhà họ Trương trừ Trương Tuệ ra thì ai cũng có vẻ cẩn thận, cô cười nói: “Con nghe nói dì Trương đến nhà con nhiều lần là vì chuyện nhà con thiếu tiền sao?”
Con bé từng hầu hạ bọn họ không chỉ nhanh chóng thay đổi khác với thân phận ngày xưa mà còn gan dạ sáng suốt hơn nhiều. Không thể nào tiếp tục để cô làm con dâu nuôi từ bé nữa, Trương Tuệ có hơi hối hận sao lúc trước không để cô sớm đi đăng kí kết hôn với Đình Văn là được rồi. Đương nhiên bà không sợ trước sợ sau giống như chồng và con trai, nói thẳng: “Đúng vậy, còn thiếu nhà tôi bốn vạn đây.”
“À, đúng rồi.” Quý Hựu Đồng như nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên lấy một vạn tiền mặt trong túi ra đưa cho Quý Huy, “Anh, em gọi điện cho ba rồi, lúc ông làm ruộng bị té gãy thắt lưng trong nhà không có ai chăm sóc, anh lấy tiền này đưa ba đi bệnh viện đi xong rồi đưa phiếu khám bệnh cho em xem nếu không đủ tiền thì em lại đưa thêm.”
Quý Huy không cẩn thận nghe xem cô nói gì mà đếm tiền trước, cười ha hả nói: “Em gái yên tâm, anh chắc chắn sẽ đưa ba tới bệnh viện tốt nhất.”
“Vậy anh về nhà thu dọn rồi mau đi đi, ba ở một mình rất bất tiện.”
“Được rồi, để anh đi nói với em chút.”
Quý Hựu Đồng lần nữa ngồi xuống đối diện nhà họ Trương, lúc này ánh mắt của Trương Tuệ khi nhìn cô đã trở nên rất khác, đối với nhà họ Trương thì nhà họ Quý rất nghèo, gần như không có gì ăn cả, không ngờ Quý Hựu Đồng có thể hào phóng lấy tiền đưa cho Quý Huy như vậy, còn bảo không đủ thì đến lấy thêm.
“Dì à, chúng ta nói tiếp đi.” Quý Hựu Đồng cười tủm tỉm, cô cố ý để cho nhà họ Trương thấy, còn về phần Quý Huy có đem tiền đi khám cho Quý Quang Minh hay không, nếu có thì tốt, nhà họ Quý không có ai chăm lo, sau này chuyện cần tới cô còn rất nhiều. Cô cũng hiểu rõ bây giờ nhà họ Trương còn chưa bỏ nhà họ Quý vào trong mắt, cô cần được nhiều sự tin tưởng hơn.
“A…” Trương Tuệ không tiếp lời cô, hỏi ngược lại: “Đồng Đồng làm công việc gì vậy?”
“Người mẫu.” Cô nhớ rõ, lúc ở nhà họ Trương Trương Tuệ luôn gọi cô bằng tên đầy đủ.
Trương Đình Văn vừa nghe đã kích động, “Chắc kiếm được rất nhiều nhỉ?”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Cũng tạm được, đủ để mình sống.”
“Đúng rồi, còn có thể trợ cấp cho gia đình nữa, con định cư ở thành phố H sao?” Ánh mắt Trương Tuệ loé lên ánh sáng khôn khéo, bốn vạn với Quý Hựu Đồng chắc vẫn còn ít nên thầm tính toán lấy giá cao hơn.
“Chắc cũng xem là vậy.” Quý Hựu Đồng hỏi, “Dì Trương, lúc mẹ của con đưa con đến nhà dì… Chắc cũng có ký giấy tờ đúng không? Có thể cho con xem không?” Cô không nói ra mấy chữ con dâu nuôi từ bé.
“Có thì đúng là có, nhưng mà… Lúc đi gấp quá dì không có mang theo.” Trương Tuệ hiểu rõ, không có giấy tờ chắc chắn bà có thể lấy được nhiều tiền hơn.
“Do con chạy đi nên mới khiến nhà con thất hứa, nếu phải trả số tiền kia thì cũng là con nên trả, nên con muốn tận mắt thấy giấy tờ viết thế nào, ít nhất là con muốn xác nhận xem có thật là bốn vạn không.” Quý Hựu Đồng rót trà cho họ, trong mắt Trương Tuệ tràn ngập sự mưu tính, Trương Đình Văn chỉ lo nhìn chằm chằm cô, Trương Hán Minh thì yên lặng hút thuốc, không nói một câu.
Có phải con bé này đã thay đổi cái gì rồi đúng không? Trương Tuệ uống một ngụm trà đáp: “Viết thế nào dì cũng không gạt con, thực sự là đi gấp quá…”
Quý Hựu Đồng đặt một vạn tiền mặt lên bàn rồi đẩy qua, cười nói: “Chú Trương dì Trương, Đình Văn, con ở nhà họ Trương cũng một khoảng thời gian dài, số tiền này coi như là tài chính để mọi người có thể thăm quan thành phố H, đợi mọi người có thời gian, trở về mang hợp đồng tới đây, lúc đó con sẽ trả nốt số tiền nhà họ Quý còn nợ.”
Môi Trương Tuệ giật giật, thấy tiền trước mặt vẫn khiến bà động lòng, nhưng không có ý định lấy, một vạn với bà ta mà nói là quá ít.
“Dì Trương thấy không đủ sao?”
Trương Tuệ cũng không che giấu, cười lạnh nói: “Cái gì mà có tiền hay không? Đình Văn nhà tôi vì cô mà lãng phí biết bao nhiêu năm? Hiện tại nó khó tìm vợ cỡ nào biết không?”
Quý Hựu Đồng rất muốn vỗ bàn đứng dậy, kí chủ ở nhà các người sáu năm làm trâu làm ngựa không lãng phí, người bị lãng bị lại là con trai mấy người? Cô cũng không tươi cười nữa, cầm tiền lại đáp: “Nếu dì Trương đã tính như vậy rồi thì con cũng không còn cách nào khác, nếu không có hiệp ước thì một đồng con cũng không đưa, nếu mọi người không cần một vạn này…”
“Ai nói không cần?” Trương Tuệ đứng dậy cướp tiền của cô, móng tay còn bất cẩn quẹt lên tay cô, con bé xấu xa, đúng là biết tranh luận.
Sờ sờ vết thương trên cánh tay, may là chưa bị trày da. Cô xé tờ menu, viết số điện thoại lên phía trên đưa cho bọn họ, đứng lên nói: “Hôm nay con có việc nên xin phép đi trước.”
…
Quý Điềm nhận được ảnh chụp thì cười vừa lòng, hưng tợn nói: “Quý Hựu Đồng, để xem giờ đây mày làm thế nào!”
“Em hai…”
Quý Điềm khinh bỉ đưa một xấp tiền cho gã, cười nhạo đáp: “Tiền của anh đúng là dễ kiếm thật, chẳng qua chỉ để lộ một cái địa điểm đã có thể lấy được tiền, nói đi, Quý Hựu Đồng cho anh bao nhiêu?”
Quý Huy còn chẳng thèm nhìn cứ thế cất tiền vào túi, “Con nhỏ đó ít hào phóng hơn em nhiều, sao có thể cho anh tiền được.”