Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 3 - Chương 37




Edit: Thanh Uyên

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn đi sao?” Linh nhi chống mặt lên trên bàn, cong môi đỏ oán giận, “Từ khi tiểu thư đến phủ Tĩnh Vân thì trở nên rất lạ, tại sao ngài vẫn cứ cố chấp yêu thích Tam Vương gia vậy? Tuy phủ Tĩnh Vân rất đẹp, quyền quý, nhưng muội vẫn cảm thấy không bằng Bình Phong sơn trang, chí ít là tháng ngày quá ư là thư thả.”

Quý Hựu Đồng đang ngẩn người, không trả lời nàng, thời gian phế Hoàng đế già Lý Quyền lập Lý Kỳ lên làm Thái tử vẫn còn hơn hai năm, nếu như cô không lấy được thuốc giải thì cũng chỉ còn lại chín tháng sống sót.

“Tiểu thư, ngài có nghe nô tỳ nói gì không?” Linh nhi lắc vai cô, cất cao giọng nói, “Muội nói, không bằng chúng ta trở về đi, ngài không muốn gả cho Vương gia, muội cũng không muốn cái tên đầu gỗ Lý Thiệu kia, chúng ta về Bình Phong sơn trang, sống những ngày tháng tiêu dao tự tại.”

Quý Hựu Đồng hoàn hồn nắm lấy tay nàng cười, “Chẳng qua chỉ là đi chúc thọ vua của Hạ Miễn mà thôi, không có gì đáng lo cả.”

“Bây giờ đã rối như thế nào rồi, chúng ta vẫn còn chưa đàm phán hoà bình với Hạ Miễn, Biên Lương, sứ thần đi thì còn đỡ, để Vương gia của chúng ta đi, lỡ như bọn họ thừa cơ hội…”

“Không có lỡ như,” Quý Hựu Đồng cắt ngang lời nàng, “Nếu ngươi muốn ở lại phủ Tĩnh Vân, thì khi cha ta đến tìm ngươi, ngươi phải giúp ta ứng phó.”

Ngày xuất phát, Linh nhi khóc đến tan nát cả cõi lòng, cả con mắt đều sưng lên vì khóc, chết sống muốn đi theo Quý Hựu Đồng. Lý Thiệu lôi kéo nàng, đợi Quý Hựu Đồng lên xe ngựa rời đi cùng với quân lính rồi y mới buông tay.

Lúc Lý Thiệu sải bước lên ngựa, vung roi cưỡi đi, lại quay đầu lại, “Yên tâm đi, Quý tiểu thư sẽ bình an trở về.”

“Thật… Thật chứ?” Nước mắt Linh nhi lại rơi, Lý Thiệu gần như chưa từng nói với nàng lời nào, trong chớp mắt hai gò má nàng đỏ ửng, “Ngươi sẽ bảo vệ ngài ấy chứ?”

“Vương gia sẽ bảo vệ nàng.”

Thấy Linh nhi khóc rất thương tâm, Quý Hựu Đồng cũng khổ sở, nha đầu Linh nhi này là thật lòng mong cô bình an.

Lý Dận cưỡi ngựa đi ở đầu, hắn hơi nghiêng người nhìn xe ngựa phía không xa, từ lúc ra khỏi cửa thành đến giờ đã là nửa ngày, người trong xe ngựa không nói lời nào, cũng không nói đói bụng, không khỏi khiến người khác lo lắng. Nghĩ đến cảnh có lẽ là cô không muốn đi theo, trong lòng lại chợt xuất hiện lửa giận, phải chăng nàng đang khổ sở vì nghĩ đến ngày sau không thể gặp được Lý Kỳ nữa?

Từ kinh thành đến Hạ Miễn còn hơn hai mươi ngày, qua lại cộng thêm ở lại Hạ Miễn mấy ngày nữa, tối thiểu phải mất hai tháng. Một khi hắn rời đi, có phải nàng sẽ ở cùng Lý Kỳ ngay? Nghĩ đến đây, Lý Dận xiết chặt dây cương, lông mày nhíu chặt, lấy tính tình của nàng, có lẽ là sẽ làm như thế. Không phải nàng nói, vua của một nước phải như Lý Kỳ sao? Vậy thì để tay của hắn, huỷ diệt hết tất cả đi!

Sắc trời dần tối, mọi người xuống ngựa tìm một nhà trọ để ở lại. Quý Hựu Đồng ngồi trên xe ngựa cả một ngày, rốt cục cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Trên đường đi vô cùng xóc nảy, mấy lần sắp ngủ đều bị xóc đến tỉnh người. Cơm chưa ăn được là bao cô liền chạy lên lầu ngủ trước, thật sự quá buồn ngủ.

“Ăn này.” Lý Dận nhìn khuôn mặt uể oải của cô, nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì khác.

Quý Hựu Đồng thò đầu ra nhìn, Lý Dận bưng một bát canh và mấy đĩa thức ăn đi vào, đặt trên đầu giường của cô. Cô đã rất mệt mỏi, con mắt lại nhắm lại lần nữa, nghiêng người, “Không ăn.”

Giọng nói Lý Dận rất nghiêm túc, “Nếu như ngươi muốn trở về, sáng mai ta sẽ để Lý Thiệu đưa ngươi về phủ Tĩnh Vân.”

Bất đắc dĩ ngồi dậy, cô bưng chén canh lên uống, uống xong lại trả bát về chỗ cũ, ngáp một cái hỏi, “Hiện tại ta có thể ngủ chưa?”

Bưng cái bát không đi ra cửa, lúc này Lý Dận mới hài lòng cười, vừa nãy chỉ là hắn đang thăm dò, nếu như cô thật sự đồng ý quay về thì cho dù có phải trói hắn cũng phải trói cô lại.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã phải lên đường xuất phát, tháng ngày trôi qua cứ lặp đi lặp lại như vậy, cứ đến tối lại dừng lại nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng thì lại khởi hành. Hai mươi ngày sau, cô không chịu được nữa, nhỏ giọng nói với Lý Thiệu: “Ta muốn cưỡi ngựa.”

Lý Thiệu có hơi khó xử, đi tới hỏi dò Lý Dận, Lý Dận lập tức đáp lại ngay không cần suy nghĩ: “Không được.” Càng tới gần Hạ Miễn đường càng gồ ghề khó đi, Hạ Miễn là một quốc gia không lớn, nhưng là nơi dễ thủ khó công, đó là lí do vì sao bọn họ và Biên Lương vẫn luôn muốn bắt Hạ Miễn. Bốn phía ở đây đều là vách núi cheo leo, lại có rất nhiều sơn động, nếu có người muốn ám sát thì nơi này chính là chỗ tốt nhất.

Quý Hựu Đồng nhức eo đau lưng, cả cái mông đều tê rần, cô lười biếng duỗi người rồi nằm nhoài trên giường tự đấm lưng. Dọc theo đường đi cô và Lý Dận chẳng hề nói câu nào, trái lại cô lại phát hiện lúc nào Lý Dận cũng chú ý tới động tác của cô.

Trên đường lúc đang ở khách điếm thì có người cải nhau ở bên ngoài, âm thanh ầm ĩ khiến cô không tài nào ngủ được nên đành ra ngoài hóng mát một chút, không cẩn thận lại đi khá xa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái khuôn mặt lạnh lẽo của Lý Dận. Còn có lúc cô thấy không ngon miệng, nhìn thấy phía trước có mấy con chó hoang đang kiếm đồ ăn nên cô đưa hết cơm nước của mình cho tụi nó ăn luôn. Mười phút sau Lý Dận đi tới, trong tay bưng thêm phần cơm khác…

Đấm mấy phút rồi nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể không thoải mái, bỗng nhiên nghe được tiếng hét của Lý Dận từ bên ngoài, “Lý Thiệu!”

Cùng lúc đó, một mũi tên bắn xuyên vào trong xe ngựa, bay ngang qua phía trên Quý Hựu Đồng. Tim của cô nhảy tót lên cổ họng luôn, nếu không phải cô nằm xuống đấm lưng thì có lẽ mũi tên này đã ghim vào người cô rồi.

Màn xe ngựa đã bị gỡ bỏ, nhìn thấy Quý Hựu Đồng vẫn bình an vô sự, Lý Dận thở hắt ra một hơi thật dài, khoé mắt liếc nhìn Lý Thiệu tràn đầy tức giận. Quý Hựu Đồng không chú ý đến ánh mắt của hắn, vội vàng ra khỏi xe ngựa liền thấy Lý Thiệu mặt mày trắng bệch đang tiêu diệt những mũi tên nhọn đang bay đến.

“Đừng ra ngoài!” Lý Dận nhảy lên xe ngựa, cầm roi quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa vì kinh sợ nên lại lao nhanh đi.

Do ngựa đang lao nhanh, Quý Hựu Đồng ngã nhào trong xe ngựa hai lần, cái trán và đầu gối đập vào chiếc xe, đau đến nỗi khiến cô nhe răng nhếch miệng. Xuyên qua khe hở của màn xe, khuôn mặt Lý Dận nghiêm túc đến khác thường. Cô giữ vững cơ thể đi tới gần hắn, “Là ai vậy?”

“Đi vào.” Lý Dận quát nhẹ, hoàn toàn không để ý có một thanh kiếm đang đâm về phía hắn. Quý Hựu Đồng hít một hơi khí lạnh, lúc kiếm chỉ còn cách có mấy cm thì lại có một người mặc áo đen lao ra, đỡ lấy thanh kiếm này.

Trong nhất thời, một đám người mặc đồ đen bắt đầu khai chiến với một đám người mặc áo đen khác.

Xe ngựa chạy hồi lâu thì bỗng nhiên dừng lại, Quý Hựu Đồng thò đầu ra, “Cắt đuôi được bọn họ rồi sao?”

“Ngươi đợi ở đây.” Lý Dận nói xong thì phóng người nhảy một cái, đứng trước xe ngựa.

Quý Hựu Đồng nhìn thấy phía trước có năm người mặc đồ đen đang đứng, lại nhìn chung quanh, bọn họ đã hoàn toàn bị bao vây bởi khoảng ba mươi người. So về số người thì bọn họ hoàn toàn bất lợi, bọn người Lý Thiệu không có ai đuổi theo cả, có lẽ số người ở đằng sau cũng rất đông nên mới có thể ngăn cản được bọn họ. Trên đường có một người mặc đồ đen lao ra, nhìn có vẻ như là người của Lý Dận, liên tục đánh về phía bọn người kia.

Trong ánh đao bóng kiếm, cô không thể thấy rõ được động tác của cả hai người, chỉ thấy Lý Dận đang đánh trả xung quanh xe ngựa, tốc độ rất nhanh, chỉ có vô số bóng người màu đen không ngừng lao tới. Quý Hựu Đồng chú ý thấy phía trước có một người mặc đồ đen vẫn đứng bất động, bóng người kia giống như đang chờ đợi gì đó.

Chưa kịp suy nghĩ, người kia bỗng nhiên phóng người tới, một thanh kiếm nhắm thẳng vào Quý Hựu Đồng.

Kiểm đến quá nhanh, không gian trong xe ngựa lại nhỏ hẹp, căn bản là không thể trốn kịp. Lý Dận xoay người lại để ngăn cản, không ngờ người mặc đồ đen kia lại xoay người một cái, thanh kiếm nhanh chóng đâm về phía Lý Dận.

“Lý Dận!” Quý Hựu Đồng hét lớn một tiếng theo bản năng, mục đích của người mặc đồ đen kia cuối cùng cũng không phải là cô.

Lý Dận không hề kinh hoảng, một cước đá vào thân kiếm của người mặc đồ đen, sau đó cơ thể nhảy tới. Người mặc đồ đen thấy không thực hiện được, thẹn quá hoá giận đâm kiếm vào con ngựa khiến con ngựa nhảy tót lên, lại chạy về phía trước. Cái trán Quý Hựu Đồng lại đập vào ván gỗ lần nữa, đau đến mức muốn rơi nước mắt. Cô cố gắng bò ra phía ngoài xe ngựa nhưng không ngờ con ngựa lại chạy đến gần sát vách núi, móng ngựa bị trượt, toàn bộ xe ngựa nghiêng về một phía.

Không lẽ mình cứ thế mà chết?

Một bàn tay túm chặt lấy cô, dùng sức kéo cô ra khỏi xe ngựa, Lý Dận như nhìn thấy gì đó, hai mắt kinh hoảng, hắn ôm lấy eo Quý Hựu Đồng xoay về phía sau. Quý Hựu Đồng chỉ nghe được một tiếng rên rồi cô và Lý Dận đều ngã về phía sau.

Lúc ngã xuống Lý Dận vẫn ôm chặt lấy cô.

Sườn núi nhỏ không cao, nhưng đều là vách đá, cũng cực kì dốc, khi rơi từ trên vách đá xuống cơ thể Lý Dận nằm ở một bên, Quý Hựu Đồng ngã ở trên người hắn, cơ thể cũng chỉ cảm thấy hơi đau một chút còn những chỗ khác không có gì đáng lo, Lý Dận thì lại ngất đi mất.

Nơi hai người rơi xuống là ở giữa vách núi, phía sau có một cái sơn động, phía trước thì có con sông, rất ít cây cối, phía bên kia sông thì có một mảnh cỏ xanh, đi qua một chút sẽ thấy có một cánh rừng, nếu tiếp tục đi có lẽ sẽ là chân núi.

Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, phía trên có nham thạch chống đỡ, đúng lúc vị trí của bọn họ cũng được che chắn lại. Đầu tiên cô đỡ Lý Dận vào trong hang, kiểm tra vết thương của hắn, sau lưng có một vết thương rất dài, bị đâm rất sâu khiến vết thương rất lớn, máu thịt be bét. Người té từ trên xuống, cả người đều toàn vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, y phục bị ma sát rách mất, máu đỏ tươi chảy ra.

Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Quý Hựu Đồng đi ra bên ngoài hái lá cây rồi chồng chúng lên nhau, múc một chút nước mang vào. Cô ngồi bên cạnh Lý Dận, thời gian như quay ngược lại lúc lần đầu bọn họ gặp gỡ, chỉ cần bỏ viên thứ hai vào trong nước, cho hắn uống xong, nhiệm vụ sẽ lập tức kết thúc.

Nhưng tại sao Lý Dận lại đỡ một kiếm cho cô? Ngã xuống núi thì lại che chở cho cô không phải va đập vào hòn đá? Nếu như không có Lý Dận làm đệm lót, có lẽ hiện tại cô không chết cũng đã tàn phế.

Lý Dận, đến cùng là đang suy nghĩ gì?

Đột nhiên Lý Dận chợt ôm lấy cô, nước trong tay bị đánh đổ mất, hất cả lên trên người cô.

“Không sao cả, không sao cả…” Lý Dận gần như ghìm chặt lấy cô, che chở cô rất chặt trong lòng, “Không sao cả…”

“Khụ… Thả ra,” Quý Hựu Đồng dùng sức đẩy hắn nhưng đối phương lại không nhúc nhích, cô không thể làm gì hơn là nói, “Ta không bị thương, chúng ta rất an toàn.”

Lý Dận buông tay ra, lại ngất đi lần nữa.

Quý Hựu Đồng thở dài, lại có chút không nỡ ra tay, hiện tại Lý Dận giống như cá trên thớt, không cần phải vội.

Cởi y phục trên người hắn ra, để hắn nằm sấp trên đất, cô lại ra ngoài lấy nước lần nữa, chậm rãi rửa sạch phía sau lưng hắn rồi lại dùng quần áo của hắn băng lấy vết thương trên lưng.

Tay cô dừng lại, nhẹ nhàng xoa lấy một vùng trên tấm lưng của hắn, ngón tay trỏ xẹt qua một vật nho nhỏ đang nhô lên, cô xoa mắt tới gần xem, đúng vậy, là một nốt ruồi son.

“Sao lại như thế…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.