Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 13: Trưởng công chúa đến gây khó dễ?




“Sao có thể chứ? Đại nhân đối với hạ quan như thế nào cũng được, hạ quan vẫn tình nguyện hi sinh tính mạng này.” Nàng nắm chặt đôi tay của mình rồi che đi khuôn mặt, cúi xuống khóc nức nở.

“Thẩm Nhiêu.”

“Ngài gọi ta có chuyện gì sao?”

Tạ đại nhân tức giận đến mức đã cắn cả vào môi rồi: “Nàng còn cười.”

“Đừng nói bậy” Nàng che mặt càng kín hơn, huuhuhu: “Ta rõ ràng là đang khóc.”

“Trừ chuyện phòng the, ta cái gì cũng chưa làm gì….” Vậy mà nàng lại khóc.

Tạ Cẩn còn chưa nói xong đã bị Thẩm Nhiêu dùng bàn tay còn lại che miệng hắn lại, nàng nghe mà tim đập vô cùng nhanh, mặt cũng đỏ bừng cả lên, có chút hoảng sợ, hạ giọng nói: “Tạ chỉ huy, người cần phải có chút mặt mũi.”

“Cũng không có ai ở đây.” Hắn không quan tâm, cắn một cái lên bàn chân của nàng, không quá nhẹ cũng không nặng, sau đó liếm nàng hai lần, lại đặt xuống, hôn nàng không ngừng.

Thẩm Nhiêu thở hổn hển, vất vả mới đẩy được hắn ra: “Ngài làm gì vậy, ngài nhìn xem vết thương của ta còn chưa khỏi! Ngài không sợ ta chết ở đây sao?”

“Ta chỉ là… hôn một cái.” Giọng hắn khô khan, rồi từ từ ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên nói: “Uống thuốc bổ đi.”

Thẩm Nhiêu cười nhạt, nằm đó cam chịu không động đậy: “Chó cắn bị thương, nên không thể tự uống được.”

“Nói ta là chó sao?” Người cuối cùng mắng hắn là chó, đã bị hắn băm nhỏ cho chó ăn rồi.

Cũng chỉ có Thẩm Nhiêu, thường xuyên động tay động chân với hắn nhưng vẫn còn được nguyên vẹn ngồi trước mặt hắn.

Thẩm Nhiêu thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm trên mặt hắn, nàng chớp mắt, sau đó lại bày ra cái dáng vẻ trời cũng không yêu nổi, thở dài nói:

“Tạ Cẩn à…”

Nàng kêu lên một tiếng giống như gọi con trai mình, Tạ Cẩn một tay nhéo má nàng, một tay bưng bát: “Nói ta như vậy, làm như ta chết rồi sao.”

Thẩm Nhiêu miễn cưỡng gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết, rồi từ từ trở lại giường để nghỉ ngơi, nằm đó nói: “Qua hai ngày nữa ta sẽ về nhà, không thể tiếp tục ở đây được nữa.”

“Đây cũng là nhà của nàng.” Hắn nói lại với giọng bất mãn.

“Ta không có khế ước nhà, đây mới không phải là nhà của ta.” Mặc dù chỗ ở của nàng tuy nhỏ, nhưng nó ít nhất cũng là của nàng.

Tạ Cẩn không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy ta đem khế ước nhà đưa cho nàng.”

“Đừng, với thân phận của ta mà sống ở đây, thế nào cũng bị người ta buộc tội chết.” Thẩm Nhiêu chỉ coi hắn là trò cười, thì thầm nói: “Hoàng thượng nói sẽ thăng quan cho ta, cũng không biết có thực hiện hay không, nhưng biết đâu lại có thể đổi lấy một căn nhà lớn hơn?”

Tạ Cẩn chỉ tay về phía nhà bên cạnh: “Không phải nàng đã sớm mua căn nhà bên cạnh rồi sao?”

“Những chuyện này ngài đều biết? Có phải đã phái người nằm trên nóc nhà theo dõi ta không?” Thẩm Nhiêu bỗng nhiên sửng sốt, sắc mặt lộ ra vẻ tức giận nhìn hắn.

“Ta là lo cho sự an toàn của nàng, nên đã phái trinh thám luôn luôn quan sát theo dõi ở đây.” Toàn bộ gia sản mà Thẩm gia tích cóp bấy lâu nay đều đã bị tịch thu, thì theo lý mà nói Thẩm Nhiêu chắc chắn trở thành người nghèo.

Nhưng nàng luôn hành động kín kẽ, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy nàng khóc vì nghèo khổ. Sau đó Tạ Cẩn đột nhiên nhớ ra tin tức điều tra được trước đây, Ngoại tổ phụ của Thẩm Nhiêu là người giàu có ở Giang Nam, trừ cô con gái là Thẩm phu nhân ra, thì không còn con cháu nối dõi.

Sau khi cho người điều tra, mới biết rằng không bao lâu sau khi Thẩm Gia bị chém đầu thì tài sản cũng bị tịch thu, Ngoại tổ phụ của Thẩm Nhiêu vì vậy mà bệnh nặng không qua khỏi, trước khi lâm chung, ông ấy đã đem toàn bộ gia sản để lại cho Thẩm Nhiêu.

Tuy rằng tài sản nhiều như vậy, nhưng với Thẩm Nhiêu mà nói, những người thân thích của nàng đều đã không còn mấy ai nữa rồi.

Tạ Cẩn cảm thấy đau lòng thay cho cô gái nhỏ này, nàng đang ở độ tuổi đẹp nhất thì lại phải trải qua sóng gió của cuộc đời, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi, đơn độc.

Thẩm Nhiêu bị hắn vạch trần, gãi đầu gãi tai có chút không tự nhiên nói: “Cái này là để cho ngày tháng về sau, tuy rằng không nhiều bằng của ngươi, nhưng như vậy cũng đủ rồi.”

Lúc mua nhà, nàng đã nghĩ ngay đến chỗ này của Tạ Cẩn, tuy rằng khoảng cách rất gần sẽ không thể tránh khỏi bị tình nghi, chỉ trích, nhưng ngược lại đã mang tới không ít thuận tiện.

Ví dụ như… thuận tiện yêu đương vụng trộm.

Thẩm Nhiêu bị chăn che lại, giọng nói có chút khó chịu: “Ta đi ngủ đây, ngài cách xa ta một chút, đừng quấy rầy ta.”

“Được.”

Vẫn còn chưa ngủ đến trưa, quản gia bỗng nhiên đi vào, thông qua bức bình phong mà báo cáo: “Cao Châu báo rằng, xe phượng của Trưởng công chúa đã tới Thiên Kim Phường rồi, nói là muốn đến thăm ngài.”

Thẩm Nhiêu che chặt vết thương, mở đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, cả người vẫn còn chưa tỉnh táo.

Quản gia hỏi: “Hiện giờ Tạ đại nhân đã đi giải quyết công việc không có ở trong phủ.”

“Có cũng vô ích, hắn còn có thể đi ngăn trưởng công chúa đến đây sao?” Nàng ngồi dậy, che kín vết thương cắn răng nói: “Dặn dò hạ nhân chuẩn bị đồ dùng và y phục cho ta, rồi gọi Cao Châu tới đây.”

Xem ra nàng cần phải nhanh hơn trước khi xe phượng đến.

Thiên Kim phường có không ít các chợ lớn nhỏ, có một đội người ngựa đi trước dẹp đường đảm bảo không có gì gây trở ngại trong lúc di chuyển. Chiếc kiệu màu vàng hoa lệ rực rỡ xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, đỉnh của mỗi góc đều treo chuỗi hạt trân châu rủ xuống, tầm vải che cũng là được làm từ những loại vải cực tốt, có thể xuyên thấu nhưng không nhìn thấy được bên trong, chỉ có một cái bóng mơ hồ ẩn hiện.

Khi đến trước cửa Thẩm gia, người ngồi trên xe ngựa chậm rãi nói với giọng đầy ngạo mạn và bình tĩnh, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Đi gõ cửa”

Những thị vệ canh chừng ở đây đều là người trong phủ của trưởng công chúa, cho nên không hề gây trở ngại cho bà ta mà ngược lại còn giúp bà ta gõ cửa.

Rèm kiệu được tỳ nữ kéo ra, trưởng công chúa Tống Lạc Nhạn dần dần xuất hiện, được người đỡ và nâng váy lên, chân đạp lên băng ghế dài rồi từ từ bước xuống.

Trưởng công chúa Tống Lạc Nhạn người cũng như tên, có thể nói đây là đệ nhất mỹ nhân của Ninh quốc, nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Mặc dù tuổi tác đã ngoài bốn mươi sáu, nhưng quanh năm sống trong nhung lụa sung sướng, nhan sắc được chăm sóc tỉ mỉ, nên vẻ đẹp giống như cô nương tuổi hai mươi, chỉ có khí chất so với người cùng tuổi thì ngày trở nên ung dung, điềm tĩnh hơn.

Đây chính là khí chất của một đại gia tộc, mà chắc chắn người ngoài không thể có.

Bà ta là người đức cao vọng trọng lại có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, cho nên có vô số quan viên tài tử, phú thương giàu có đổ xô đến tìm bà ta, còn cam tâm tình nguyện làm một kẻ si tình không biết xấu hổ, quỳ dưới chân váy của bà ta.

Thực tế bà ta đã từng có một vị phò mã, là đại tướng quân trấn thủ biên cương, sau khi thành thân chưa đầy một năm, tướng quân đã bị tử trận nơi sa trường. Từ đó tới nay bà ta vẫn luôn ở góa, chưa từng tái giá, một lòng chung tình, nhưng ngược lại, bị rất nhiều người lấy điều đó ra để bàn tán, khoe khoang.

Có vô số thuộc hạ dưới cánh cửa này, những điều kia cũng là do họ nói. Một lòng chung tình cũng là bị bọn họ đồn thổi ra.

Thật trớ trêu?

Trưởng công chúa thấy đã lâu nhưng vẫn không có người ra mở cửa, có vẻ đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp sai người đẩy cửa ra. Ánh mắt bà ta như xuyên thủng thế gian, nhìn vào trong viện nhỏ, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ, xem thường.

Nơi này còn không bằng cái viện của người hầu trong cung của bà ta.

Cao Ngọc nhìn thấy có người trực tiếp phá cửa, thiếu chút nữa đã kêu lên có trộm, sau khi nhìn thấy bà ta ăn mặc trang trọng, mới biết là không phải người bình thường, trong lòng không khỏi đánh trống một trận, mạnh dạn bước lên trước, sắc mặt bình tĩnh thăm dò hỏi: “Xin hỏi người là?”

“Vả miệng cho bổn cung.”

Cái quái gì vậy? Cao Ngọc đưa mắt nhìn người ở phía trước, lời nói ra giống như của một người ngang ngược, trên mặt có chút khiếp sợ.

Người thị vệ đứng ở cửa trực tiếp đè Cao Ngọc xuống, nàng ấy bị tỳ nữ bên cạnh trưởng công chúa vả miệng hai cái.

Người tỳ nữ đó nói: “To gan, lại dám trực tiếp hỏi công chúa, mà không dùng kính ngữ!”

Cao Ngọc bị tát đến mặt đỏ bừng, cũng không dám lên tiếng. Nàng ấy biết rằng không thể gây thêm phiền phức cho đại nhân nữa, vì vậy đã không phản kháng, chỉ biết cúi đầu nói: “Nô tỳ biết tội.”

Nàng ấy coi như đã nhìn thấu, người này chính là tới gây phiền phức.

“Coi thường hoàng thất, theo lý là tội chết. Nhưng bổn cung niệm tình đây Thẩm đại nhân từng là trung thần hết lòng vì nước, nên miễn tội chết cho ngươi.” Trưởng công chúa nhìn ngón tay thon dài của mình cười nói: “Phạt đánh năm mươi trượng, coi như là cảnh cáo.”

Đánh một cô gái yếu đuối năm mươi trượng, chính là muốn đánh nàng ấy tới chết, gậy vẫn còn chưa đánh xuống.

Cao Ngọc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nàng ấy không ngờ rằng mình sẽ chết dưới cây gậy, thật sự… rất uất ức.

Sau khi thị vệ lấy gậy ra, một giọng nữ nhẹ nhõm giống là thần tiên bước ra truyền tới: “Điện hạ tức giận rồi.”

Thẩm Nhiêu mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, một chiếc váy màu đỏ có thêu hoa dâm bụt, đường kim mũi chỉ tinh tế trông rất sống động. Mái tóc như thác nước của nàng được búi đơn giản, còn cài thêm một cây trâm phỉ thúy xanh lúc rủ xuống, bị gió thổi nhẹ nhàng chuyển động.

Cách cánh cửa này, bên trong viện thì phóng khoáng tựa như tiên giáng trần, bên ngoài viện lại khoan thai nhẹ nhàng như hoa mẫu đơn, đúng là thiên thu có đủ, mỗi người mỗi vẻ.

Trưởng công chúa nhìn nàng có khuôn mặt trẻ tuổi nổi bật hơn so với bản thân, trong lòng có chút không kiềm chế được, ôn tồn nói: “Thẩm đại nhân, vẫn khỏe chứ, nghe nói ngươi đã phá được vụ án của Bình quận vương, chúc mừng ngươi…”

Thẩm Nhiêu sắc mặt điềm đạm đi tới trước mặt Cao Ngọc, hướng về phía trưởng công chúa rồi hành lễ, chỉ là gặp may mà thôi: “Vi thần nghe nói trưởng công chúa giá đáo, đã đi sửa soạn y phục nên mới tới trễ, xin điện hạ thứ lỗi.”

Nàng lễ phép hành lễ không chút sai sót, ngay sau đó trưởng công chúa nghe nàng nói: “Chỉ là không biết người tỳ nữ này của thần đã phạm tội gì? Điện hạ có thể tha cho nàng ấy một mạng không?”

Trưởng công chúa giọng bí hiểm khó lường nói: “Nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.”

“Điện hạ nếu không chê nhà cửa đơn sơ, thì mời người vào trong viện.” Thẩm Nhiêu không tin b àta tới đây chỉ là để tìm vui vẻ, chắc chắn vẫn còn chuyện khác.

Trưởng công chúa với vẻ ghét bỏ, nhưng lại không còn chỗ nào để đi, sai tỳ nữ thân cận cầm đệm lông ngỗng mềm mại đặt lên ghế dài, sau đó bà ta mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Điện hạ xin thứ lỗi, đây thực sự là người duy nhất có thể hậu hạ, về sau thần sẽ cho người một lời giải thích…” Thẩm Nhiêu bảo Cao Ngọc đi pha trà, nói: “Mau đem lá trà ta cất giấu kỹ dưới đáy tủ nhà bếp tới đây.”

Đáy tủ nhà bếp lấy đâu ra lá trà? Cao Ngọc ngơ ra một hồi, rồi chợt nghĩ ra gì đó, trong lúc nhất thời vẻ mặt lộ ra chút phức tạp, vỗ đầu một cái, vội vàng đi xuống nhà bếp.

“Mấy ngày trước Điện hạ đã phái vài thị vệ đến trước cửa nhà thần, nay lại đích thân đến đây, thần vô cùng vinh hạnh. Không biết ngài đến đây lần này có gì chỉ giáo?” Thẩm Nhiêu trên mặt thoa son phấn nên không để lộ sắc mặt tái nhợt, ngược lại là trang điểm so với ngày thường có phần tinh tế và lòe loẹt hơn.

Trưởng công chúa quan sát con người trước mắt, trước đây chỉ cảm thấy nàng giống như một bình hoa đẹp, chẳng qua là biết đọc sách, kinh thư, không có giá trị. Giờ đây mới biết là bản thân đã nhìn lầm.

Lưu Hạ cũng phải thua dưới tay nàng, năng lực không thể coi thường. Trưởng công chúa nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Bổn cung vì bệ hạ mới tiến cử Lưu Hạ, nhưng thật không ngờ hắn vậy mà lại là hung thủ mưu hại Bình quận vương, thật là khiến bổn cung đau lòng khôn xiết, hối hận cũng không kịp.”

“Điện hạ không cần bận tâm, người cũng có lúc sai lầm, ngựa cũng có lúc mất vó. Sinh ra làm người, cũng khó tránh khỏi có lúc nhìn sai.” Thẩm Nhiêu an ủi bà ta.

Trưởng công chúa nghĩ đến mục đích của mình, trong lòng không vui nhưng vẫn nén xuống nói: “Lần này ngươi lập được đại công, chắc chắn bệ hạ sẽ ban thưởng. Dù thăng quan tiến chức thế nào, thì phụ nữ vẫn luôn phải gả làm vợ người ta, phải biết giúp chồng dạy dỗ con cái.”

Thẩm Nhiêu bừng tỉnh, sau đó dùng lời nói cự tuyệt: “Vốn dĩ thần cũng nghĩ phận phụ nữ nên là như vậy, nhưng sau khi thấy cách trưởng công chúa điện hạ đối đãi với phò mã vẫn là một lòng trung tình. Thần quyết định noi theo người, không quyến luyến hồng trần thế gian, chỉ một lòng vì nước vì dân.”

Trưởng công chúa nhất thời nghẹn lời, cảm thấy Thẩm Nhiêu chính là đang chửi chính mình, nhưng lại không hề dùng một từ khó nghe nào cả, nên cũng không thể trở mặt nói Thẩm Nhiêu ăn nói xằng bậy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.