Edit: Cigarred
Mẹ Liên Túc có khí chất nghệ thuật, anh ta cũng có hảo cảm với những cô gái tràn ngập hơi thở văn nghệ, nhưng cái này cũng không ngăn anh ta ăn chơi cùng một đám hồ bằng cẩu hữu, có thể cùng với những người như Hoắc Phong chơi bời với nhau, đương nhiên Liên Tục cũng không phải người đứng đắn gì.
Anh ta có loại cảm giác mâu thuẫn kỳ quái, ngồi ở quán bar, bên cạnh có phụ nữ vây quanh trong lòng lại nổi lên sự chán ghét với mùi son phấn, Hoắc Phong đẩy một người phụ nữ cho anh ta, anh ta lại vẫn duy trì nụ cười giả tạo trên mặt, tìm cớ nói: "Tôi nào dám giành phụ nữ với Hoắc thiếu, mau qua đó đi, không thấy Hoắc thiếu muốn uống rượu sao?"
Người phụ nữ cũng không biết làm thế nào cho phải, giống quả bóng cao su bị đẩy tới đẩy lui, cũng chỉ có thể làm theo, ghé vào bên cạnh Hoắc Phong, rót rượu cho anh ta.
"Cậu không cần từ chối tôi, tôi biết cậu cũng nỗ lực nhiều." Hoắc Phong nhìn Liên Túc, thái độ cũng không giống với người khác, cao ngạo khinh miệt, anh ta vẫn có kiêng kị: "Nhưng cậu cũng họ Liên, tôi cũng không thể trông cậy vào cậu đến giúp chúng tôi."
Liên Túc xoa cánh tay, anh ta có vẻ ngoài văn nhã lịch sử, cổ cao, mặt không lớn, từ cách ăn mặc thì là một người tinh tế. Đoạn cổ lộ ra từ cổ áo đến khuôn mặt cũng là làn da tinh tế, anh ta luôn thích cúi đầu, không phải sợ tầm mắt của người khác mà là muốn che đi sự bực bội trong đáy mắt.
Anh ta nghe Hoắc Phong nsoi, động tác chà lau ngón tay dừng lại, sự âm trầm trong mắt càng nặng, đáng tiếc ở đây đều có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý: "Không liên quan gì, chúng tôi không thể so sánh với gia đình anh, anh biết đấy, càng nhiều người càng chú ý đến quy tắc. Ai là người đứng đầu, ai là người đứng trên, cái gì mà trưởng thứ, tôi thì tính là cái gì."
"Cậu khoogn cần nói đùa, hiện giờ không phải xã hội phong kiến." Hoắc Phong nghe thì vỗ bả vai anh ta.
Liên Túc gật đầu, "Phải, anh nói đúng."
Nhưng nghĩ như thế nào, anh ta cũng sẽ không biểu hiện trên mặt.
"Tuần sau bọn tôi tụ tập, cậu đến chứ?" Hoắc Phong mời anh ta.
"Không được."
...
Cuối cùng mũi anh ta cũng thoát được cái mùi son phấn buồn nôn kia, anh ta đi theo đám người Hoắc Phong lăn lộn mấy ngày, cũng theo bọn họ chơi phụ nữ chơi xe, chỉ càng cảm thấy nhàm chán hơn. Niềm vui của Hoắc Phong quá thấp kém, những người phụ nữ đó... Những người phụ nữ trang điểm đậm, mặc váy ngắn lộ ngực, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nữ tính lý tưởng trong lòng anh ta.
Chẳng lẽ không nên giống như mẹ sao? Thanh lịch, tao nhã, trên người luôn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân như thiên nga trắng. Các cô đối với đàn ông không mang vẻ giả tạo, nên càng thong dong mà không phải trên người đầy những mùi hỗn tạp.
Anh ta có chút buồn nôn, nôn khan một trận, không nôn ra cái gì.
Liên Túc cảm thấy bọn họ tự cam chịu trở nên hạ tiện.
Anh ta lướt qua một người phụ nữ tóc dài, đôi mắt anh ta dừng trên người cô, với một khuôn mặt tuyệt đẹp, dấy lên một trận chấn động lòng người, ngay sau đó chính là phản cảm. Ánh mắt Liên Túc nhìn thẳng từ trên xuống, thấy được mảng lớn da thịt lõa lồ ở xương quai xanh và đùi cô, làn váy tối màu, da thịt trắng nõn. Liên Túc có chút tiếc hận, loại chán ghét này càng tăng lên.
Hai người giao mắt trong ngắn ngủi, người phụ nữ không nhìn anh at, lập tức đi đến gara. Anh ta cũng nhanh chóng vứt người phụ nữ đó ra sau đầu, Liên Túc chán ghét phụ nữ như vậy.
Xem ra không có ấn tượng gì với cô, Ôn Dư nghĩ.
Như vậy cũng tốt, ví dụ như hiện giờ, đối với Ôn Dư mà nói, cô hoàn toàn có thể sắm vai một người hoàn toàn khác. Cô muốn xóa đi thuộc tính ám chỉ giới tính tràn ngập, chỉ để lại khí chất sạch sẽ nhất... Ôn Dư cần phải diễn tốt một 'cô' ngoan ngoãn dịu dàng.
Nếu cô không trải qua những hận thù kia, được gia đình yêu thương, được chăm sóc, được trưởng thành trong môi trường tốt, cô sẽ thế nào? Cô phác thảo một hình ảnh mơ hồ trong tâm, dần dần hiện rõ lên.
Càng là lời nói dối cao cấp thì càng cần bản thân phải tin tưởng.
Cô, cô đương nhiên sẽ được yêu thương.
Người phụ nữ trong gương loại bỏ đi các vật trang trí, lộ ra đôi mắt sạch sẽ, sắc môi mờ nhạt, các góc cạnh đều bị xóa đi, chuyển hóa thành khí chất vô hại. Ôn Dư được yêu thương có thể hiền hòa kiêu ngạo, không tranh giành với đời, bởi vì những thứ cô muốn đều được đưa đến trước mặt cô.
... Ôn Dư cần phải thực sự tin như vậy.
Ba mẹ đều yêu cô, cô có anh trai yêu chiều, có người cậu hào phóng, lớn lên như vậy Ôn Dư có học thức, thích nghệ thuật, yêu động vật nhỏ, nhưng đối với người khác vẫn duy trì sự thân thiện lễ phép không gần gũi.
Cô kẹp cặp kính mỏng vào túi trước ngực, sau đó mang một đôi giày da mềm màu nâu nhạt, váy dài đến mắt chân. Mái tóc dài đen bóng nhuộm thành màu trà, chia thành hai bím tóc để xuống vai, cảm giác vô hại càng mạnh mẽ hơn.
Không giống phụ nữ, chỉ giống thiếu nữ, đây là hình tượng thuần khiết Liên Túc yêu thích.
Ôn Dư lau bớt son môi, đeo lens màu đen nhạt ấm áp hơn, cô gần như hoàn toàn thay đổi. Nếu đứng với cô ở ngày hôm qua, hầu hết mọi người đều sẽ nghi ngờ đôi mắt của mình.
Trước khi đi, Ôn Dư mang theo một chiếc ô cổ điện, mũ thấp đội lên mái tóc bồng bềnh.
Hiện giờ cần nghỉ ngơi mấy ngày.
Mọi việc không thể một lần là xong, càng chỉ vì cái trước mắt thì càng không thể thành công. Ngày đầu tiên cô không lựa chọn ngồi ở gần chỗ Liên Túc ngồi, mặc dù cô đã nhìn thấy gương mặt anh at.
Ngón tay tìm kiếm trên kệ sách, sau đó dừng lại, đây là chỗ Liên Túc vừa mớ lấy sách, chính là lịch sử triết học phương Tây. Cô nhìn qua tự nhiên mà lần tìm, cầm một quyển địa lý tự nhiên, sau đó chậm rãi dạo bước vào một góc, dường như không có việc gì mà mở sách ra.
Người đến người đi trong thư viện, Liên Túc tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến cô.
Bên tay trái cô là một thanh niên trắng trẻo, đang ghi chép, hình như vẫn còn là sinh viên đại học, ban đầu cúi đầu viết gì đó, nhưng khi cô ngồi xuống thì khuôn mặt lại đỏ lên.
Ôn Dư cười ôn hòa với cậu ta, Ôn Dư 'được yêu thương' tự nhiên nên càng lương thiện hơn.
Qua một lúc, một tờ giấy đưa qua.
Tôi có thể làm quen với cô không?
Nam sinh cúi đầu, gần như đang toát mồ hôi. Cậu ta đã làm tốt chuẩn bị khi bị từ chối, loại hành vi này của mình bị người ta lơ đi cũng là bình thường.
Nhưng trước mắt được đưa về một tờ giấy, bàn tay đưa giấy kia mảnh mai trắng nõn. Rõ ràng là Ôn Dư gửi lại, cậu ta nhìn những chữ trên đó, mặt càng đỏ hơn.
Chữ của cô rất đẹp, ngay ngắn không góc cạnh, tròn trịa, trông như thật sự nghiêm túc viết từng nét một. Bên dưới dòng chữ của cậu ta, là chữ được.
Cậu ta như muốn bay lên, ghế dựa phát ra tiếng vang.
Động tác như vậy phá lễ rõ ràng, Liên Túc khép sách lại, đáy mắt càng thêm bực bội. Loại học sinh không có kiến thức gì, trong đầu chỉ toàn yêu đương, anh ta nhìn qua, thậm chí đã làm tốt việc chuẩn bị đi giáo huấn cậu ta.
Anh ta có rất nhiều cách dạy dỗ người anh ta không thích.
Anh ta nhìn qua, thấy được Ôn Dư.
Bím tóc để ở vai, gọng kính tinh tế, đôi mắt vừa tròn vừa đẹp.