Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Mary Sue&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 88




 

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Chương 54.1: Mối duyên phận lừa người này (2)

Lúc xem tin tức ngày hôm đó, Diêu Thiên Thiên mới biết tình cảnh của Nam Cung Tiêu Phong còn thê thảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Cậu ta bằng tuổi Diêu Doanh Tâm, bây giờ chỉ mới hơn 14 tuổi. Bởi vì trong mắt của người phương Tây, bề ngoài của người phương Đông rất có sức mê hoặc, thế nên đa số mọi người đều không đoán ra được tuổi thật của cậu ta. Ngay cả Diêu Thiên Thiên cũng tưởng cậu ta khoảng 16, 17 tuổi, chắc hẳn phải có bằng lái ở nước M rồi, lại cộng thêm chị gái tóc vàng đã thành niên đi cùng thì đương nhiên có thể lái xe ra đường. Nhưng mà tên Nam Cung Tiêu Phong mới có 14 tuổi rưỡi kia, cơ bản là vẫn chưa lấy được bằng lái, ngoài trừ dám bay nhảy ở trong khu nhà của mình ra, khi ra ngoài cậu ta đều cho người khác lái xe. Lần này bị hai chị em cô khiêu khích, kết quả không chỉ bị bắt vì chạy quá tốc độ…

Mối thù này lớn bằng trời rồi…

Thật ra có Diêu Doanh Tâm ở đây thì mối thù của Nam Cung Tiêu Phong có lớn hơn nữa cũng không phải là vấn đề lớn. Chẳng qua bọn họ vất vả lắm mới chạy được ra nước ngoài, vậy mà gần đây còn gặp được nhân vật trong cốt truyện, tác giả rốt cuộc lớn mạnh đến cỡ nào cơ chứ. Diêu Thiên Thiên vốn tưởng rằng nhờ hiệu ứng bươm bướm của cô, tên Nam Cung Tiêu Phong này đã bị đá bay đi rồi. Có Nam Cung Tiêu Minh ở đây, nói không chừng tên nhóc này sẽ mãi mãi bị canh chừng ở nước ngoài, không có cơ hội chạm mặt bọn họ cũng nên. Nào ngờ lần này bọn họ lại tự mình chạy ra nước ngoài kích hoạt cốt truyện. Quả nhiên vận mệnh vẫn rất khó để thay đổi nhỉ?

Diêu Thiên Thiên hoang mang mất hai giây, sau đó lại phát hiện bản thân đã đói bụng, thế là quyết định ăn no rồi mới hoang mang tiếp. Cho dù là cảm xúc tiêu cực thì cũng cần phải có năng lượng đã chứ!

Bữa sáng là do bảo mẫu người Trung Quốc làm. Bác ấy đã hơn ba mươi tuổi, tuy tay nghề không thể sánh bằng đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng lại có hương vị quen thuộc của gia đình. Không ai có thể hưởng thụ đãi ngộ của nhà hàng năm sao suốt ngày mãi được. Thứ có thể khiến cho người ta thưởng thức lâu dài mà không thấy chán chỉ có thể là hương vị gia đình. Cô vừa đi xuống dưới lầu  liền phát hiện Diêu Doanh Tâm - người trước nay luôn luôn dậy sớm thế nhưng lại không có ở đó. Diêu Thiên Thiên thấy lạ, bèn chạy lên trên lầu gõ cửa phòng cô ta. Tiếng của Diêu Doanh Tâm phát ra từ bên trong có chút hoảng loạn, một lúc sau mới chạy ra mở cửa.

Ngoại trừ Tề Lỗi, sự phòng bị của Diêu Thiên Thiên đối với người khác vẫn rất cao. Cô nhìn gương mặt vì lo lắng mà đỏ ửng lên của Diêu Doanh Tâm, vỗ nhẹ vào vai cô ta, cố ý nói: “Từ sau khi em trang trí phòng xong chị vẫn chưa được xem qua một lần nào. Có thể mời chị vào tham quan một chút được không?”

Diêu Doanh Tâm đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của chị gái, còn vô cùng vui vẻ tránh qua một bên cho cô đi vào. Điều này khiến cho Diêu Thiên Thiên không khỏi cảm thấy khó hiểu, vừa nãy Diêu Doanh Tâm mất rất lâu mới chạy ra mở cửa, vẻ mặt lại còn có chút khẩn trương, rõ ràng là có bí mật, sao bây giờ lại dễ dàng cho cô bước vào phòng ngủ như vậy?

Mang danh nghĩa là tham quan nên cô không khỏi đánh giá xung quanh một lượt. Phòng ngủ của Diêu Doanh Tâm rất phù hợp với phong cách của một thiếu nữ mười mấy tuổi, kiểu phòng ngủ công chúa với tông màu hồng phấn mơ mộng, trông vô cùng đáng yêu. Nhìn lướt qua một vòng không tìm thấy được vật gì khả nghi, Diêu Thiên Thiên đột nhiên nhớ đến bản thân năm mười bốn mười lăm tuổi cũng trốn trong phòng ngủ đọc trộm tiểu thuyết, người lớn gõ cửa vào phòng thì vội vàng giấu sách đi. Lúc đó cô cho rằng đọc loại sách ngôn tình có chút H này chính là tội ác tày trời, mãi đến lúc học đại học sau khi được bạn tốt hướng dẫn từng bước (lầm to) xem mấy thể loại video, tiểu thuyết, truyện tranh có H nặng, mới biết bản thân năm đó ngây thơ thuần khiết đến nhường nào.

Vì sự thuần khiết an yên đã mất đi của bản thân mà thắp lên một ngọn nến…

Nghĩ đến đây, Diêu Thiên Thiên cũng không nghi ngờ Diêu Doanh Tâm nữa. Không phải chỉ là bí mật nhỏ của thiếu nữ mới lớn thôi sao, ai mà không từng có một thời như vậy chứ. Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa hút “mai thúy” là được, dù sao tuổi trẻ cũng nên điên cuồng một lần cho thỏa thích. Cô thu hồi tầm mắt, kéo Diêu Doanh Tâm xuống nhà ăn cơm, cũng không hề phát hiện biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của Diêu Doanh Tâm.

Xe đến trước núi ắt có đường, Diêu Thiên Thiên tạm thời vứt chuyện của Nam Cung Tiêu Phong ra sau đầu, bắt đầu kiếp sống du học sinh bận rộn.

Lúc học tiểu học và trung học cô rất chú tâm học tiếng Anh, nhưng ra nước ngoài rồi mới phát hiện bản thân phải bắt đầu học lại từ đầu. Tiếng Anh trong nước đều là học để ứng phó, rất khó dùng để giao tiếp ở nước ngoài. Cũng may kiến thức cơ bản của Diêu Thiên Thiên khá vững chắc, lại có môi trường thuận tiện để thực hành, muốn học lên trình độ cao hơn vẫn dễ dàng hơn rất nhiều so với Diêu Doanh Tâm, còn có thời gian nhàn rỗi để chuẩn bị ôn thi đại học.

Nói thật trước mắt cô vẫn chưa biết mình nên chọn lựa ngành học nào, bây giờ chỉ đang chuẩn bị một ít chương trình học cơ bản. Kiếp trước Diêu Thiên Thiên cứ mơ mơ hồ hồ mà chọn vào ngành điện tử tự động hóa, lúc ra trường mới phát hiện nữ sinh theo ngành này thật sự không tìm được nơi làm việc. Cuối cùng cơ quan nơi cô làm việc khác xa với chuyên ngành của cô, chạy tám quãng đồng cũng không tìm thấy có chút mối liên hệ nào. Kiếp này dưới tiền đề nền tảng kinh tế đã được đảm bảo, cô muốn chọn chuyên ngành mà mình thực sự yêu thích.

Cuộc sống bận rộn đã khiến cô quên mất chuyện của Nam Cung Tiêu Phong, mãi cho đến một buổi sáng lúc đi học với Diêu Doanh Tâm, có một chiếc xe đỗ ngang trước cửa biệt thự. Tuy rằng không đến mức làm cho xe không thể đi ra ngoài, nhưng thật sự là làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.

Diêu Thiên Thiên mặt không đổi sắc nhìn chiếc Jaguar quen thuộc trước mắt. Diêu Doanh Tâm lại bày ra dáng vẻ tức giận nói với cô: “Chị, người này thật đáng ghét!”

Diêu Thiên Thiên cho rằng cần phải dạy cho Diêu Doanh Tâm thêm một khóa học đối nhân xử thế nữa: “Tâm Tâm, em phải nhớ kỹ, có đôi khi có một số việc không hề phức tạp như trong tưởng tượng của em. Tức giận với loại chuyện này, là thể hiện em đang để ý đến nó. Đối với người xa lạ, có cần thiết phải tức giận không? Còn về việc xử lý tên chướng mắt này, hôm nay để cho chú Lâm dạy em đi.”

Tài xế họ Lâm, hai chị em thường ngày đều gọi ông là chú Lâm, nghe thấy Diêu Thiên Thiên nói vậy, bèn quay đầu lại cười với Diêu Doanh Tâm rồi nói: “Chuyện này thật ra rất đơn giản. Trong tình huống có sự cho phép của thời gian, tôi đều sẽ xử lý giống như vậy.”

Chỉ thấy ông cầm di động gọi một cuộc điện thoại, sau đó vô cùng nhàn nhã mở radio lên nghe nhạc, thuận tiện dạy cho hai chị em mấy câu tiếng lóng hay dùng ở thành phố này.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.