Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Mary Sue&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 8




Chương 6: Cốt truyện này thật đúng là gạt người mà ( 6 )

Cơ thể của cô béo như vậy, là do cô tự nguyện sao?

Không phải! Đó là do đến năm mười bốn tuổi vóc dáng của Diêu Thiên Thiên mới bắt đầu cao vụt lên. Thế nên bộ dáng của Diêu Thiên Thiên từ bây giờ cho đến lúc đó sẽ luôn mũm ma mũm mĩm, béo ú và lùn tịt. Cô bé cũng vì dáng người này mà bị bạn cùng lớp bắt nạt. Tuy rằng trẻ nhỏ vô tội, nhưng những chuyện đã xảy ra quả thực vô cùng tàn nhẫn. 

Người lớn có thể che giấu tất cả cảm xúc trong lòng, biết rõ bạn béo nhưng cũng chỉ nói: "Thật ra bạn chỉ đầy đặn một chút thôi." hay mấy câu đại loại vậy. Nhưng trẻ con thì khác, trẻ con có thể chọc vào những điều mà bạn chôn giấu ở trong tim, những điều mà bạn không muốn đối mặt nhất! Tục ngữ nói rồi: "Đánh người không đánh mặt, mắng người không lôi điểm yếu của người ta ra.". Nhưng trẻ con lại không biết, cũng không thể hiểu được đạo lý này. Chúng chỉ biết loại ngôn ngữ nào, loại hành động nào khiến bạn khó chịu nhất, khiến bạn có thể thẹn quá hóa giận nhất.

Vì vậy mà trong cốt truyện gốc, Diêu Thiên Thiên đã bị mọi người kỳ thị từ bé đến lớn. Đáng lẽ một người có gia đình giàu có như cô ta phải được mấy đứa trẻ cùng lớp ra sức nịnh bợ, nhưng do Diêu Đại Vĩ hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, còn Vương Nhị Nha cho đến lúc chết vẫn luôn bệnh nặng nằm trên giường, người đưa đón cô ta cũng chỉ có lái xe. Không những thế, trẻ nhỏ cũng rất nhạy cảm, chúng có thể phân biệt rõ ràng ai không thể bắt nặt và ai có thể tùy tiện bắt nạt.

Mặc dù Diêu Thiên Thiên co mình như một con nhím, nhưng vẫn bị mấy lời nói như “lợn béo”, “lợn chết”, “con mập ngu ngốc”, “đồ cừu vô tính không cha không mẹ” linh tinh làm tổn thương. Cô ta không có bạn bè, chỉ có dùng tiền mới mua được những con chó săn “bằng mặt không bằng lòng”, càng về sau thì tính cách của Diêu Thiên Thiên càng trở nên cực đoan hơn. Cũng vì lý do cô ta không được ai quan tâm, chăm sóc từ khi còn nhỏ, thế nên cô ta mới đối phó nữ chính. Chẳng qua trong quá trình đối phó nữ chính, cô ta dần dần cảm nhận được tình thân phát ra từ nữ chính. Nữ chính luôn coi cô ta như người thân, quan tâm cô ta ( thánh mẫu ), khiến cô ta dần dần hướng thiện. Cuối cùng, Diêu Thiên Thiên đã đứng ra bảo vệ nữ chính, tự hy sinh chính bản thân mình.

Độc giả Diêu Thiên Thiên không ghét nhân vật nữ chính. Nếu bản thân nữ chính bớt ngu ngốc một chút, bớt thánh mẫu một chút thì cô ta cũng chẳng có điểm nào cho người khác ghét cả. Như cô đã nói, là do cốt truyện gạt người chứ không phải là do nhân vật. Loại tình tiết bắt cóc trói sai người này, bản thân nó cũng đủ gạt người rồi. Chị nữ chính bị bọn tội phạm bắt lầm, nữ chính vì cứu chị mà biến mình trở thành con tin chân chính cho bọn tội phạm bắt càng gạt người hơn. Thêm nữa, chị gái của nữ chính quyến rũ, xinh đẹp, dáng người bốc lửa như vậy mà bọn bắt cóc không ăn, lại thích động dục với dáng người “mầm đậu” của nữ chính đến độ bất chấp tiền chuộc. Trong lúc chưa bắt được nữ chính, bọn bắt cóc đã bàn với nhau muốn thay phiên hãm hiếp cô ta. Mà đoạn cốt truyện chị nữ chính được nữ chính - một cô gái tay “trói gà không chặt” dùng gậy gộc cứu đi lại càng gạt người đến tột đỉnh.

Nhưng trong cái lừa người này còn có cái lừa người khác, đám cướp rõ ràng không có một chút để ý tới chị nữ chính, còn nói “cứng” cũng không “cứng” được. Thế tại sao chị nữ chính vừa đứng ra bảo vệ nữ chính một cái, bọn họ đã ngay lập tức lao vào ăn ngấu nghiến?

Thế mới nói, trong cảm nhận của độc giả Diêu Thiên Thiên, hai chị em bọn họ thực sự vô tội. Chỉ có duy nhất một người nên bị “thiên đao vạn quả”, đó chính là tác giả có tam quan bất chính kia.

Trở lại chuyện chính, việc cấp bách bây giờ là làm sao để dạy cậu bé này một bài học “ăn cua” đầu tiên.

Cho dù là Diêu Thiên Thiên trong cốt truyện gốc, hay là độc giả Diêu Thiên Thiên xuyên vào nhân vật Diêu Thiên Thiên, cả hai đều căm thù đến tận xương tủy đối với mấy chữ “phì”, “béo”, “thịt”  ( chuyện trạch nữ Diêu Thiên Thiên rất béo, tôi sẽ nói cho bạn biết sau? ). Cậu bé kia thấy mặt Diêu Thiên Thiên đã đỏ bừng vì tức giận, nhưng cậu vẫn không chịu dừng lại, thậm chí càng mạnh tay chọc vào mặt cô, còn vừa chọc vừa nói: “Anh cũng có một anh trai là một cục thịt, nhưng thịt của anh ấy rất cứng. Em mềm như vậy, để anh nhéo thêm một tí đi."

Để cậu ta “nhéo”, “thêm”, “một”, “tí”, “đi”!

Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa!

Diêu Thiên Thiên nhìn cậu bé trước mặt, không chút do dự lôi chiếc điện thoại ở trong túi ra!

Không sai, điện thoại di động là một thứ tương đối “xa xỉ” trong thời đại này, ngay cả người lớn cũng không phải ai cũng có. Thực ra Diêu Đại Vĩ không phải không quan tâm đến cô con gái lớn của mình, ít nhất là chưa bao giờ keo kiệt với cô trong vấn đề vật chất. Nhờ phúc của tác giả, ông ta thật sự không có cách nào thật lòng yêu thương đứa con gái lớn của mình. Nhưng ngay cả khi ông ta không thích cô, nói chăm sóc thì vẫn có thể chăm sóc được. Sau chuyện Diêu Doanh Tâm bị bắt cóc, Diêu Thiên Thiên cũng suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt đi. Ông ta đã mua cho Diêu Thiên Thiên một chiếc điện thoại di động, cũng bố trí thêm một vệ sĩ Trung Nam Hải mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Diêu Thiên Thiên có phím tắt 1: lập tức gọi cho bảo tiêu; Phím tắt  2: gọi cho lái xe; Phím tắt 3: gọi 110; Nhấn bốn phím 1104: gọi cho Vương Nhị Nha; Diêu Đại Vĩ... Không có.

Cô nhanh chóng ấn phím 1. Trước ánh mắt tò mò của cậu bé, cô bập bẹ nói với điện thoại: "Chú Trung Nam Hải, có người bắt nạt cháu, sau khi tan học chú có thể đánh cậu ta không? Không cần đánh nhiều đâu, cậu ta đã bị đánh rất thảm rồi, trên mặt sưng húp như “Bồn địa Turfan” và “cao nguyên Tây Tạng” ấy. À? Làm sao để nhận dạng ạ? Đơn giản, chú chờ trước cổng trường sau giờ tan học, thấy diện mạo người nào có sức ảnh hưởng tới cả bộ mặt thành phố, thì chính là người đó!"

Nói xong, cô lập tức ngắt điện thoại, sợ cậu bé ngay sát bên cạnh sẽ nghe thấy tiếng vệ sĩ trả lời điện thoại: "Gì cơ? Bồn địa Turfan, cao nguyên Tây Tạng? Là đề thi sao? Mẹ ơi, sao nhà trẻ các cháu ra đề khó như vậy? Hay là chú giúp cháu hỏi người khác nhé?"

Trên thực tế, cô thật sự cũng không muốn ai đó giúp mình bắt nạt người khác. Nếu bị lời nói công kích, thì dùng lời nói để đánh trả lại, dựa vào người lớn để bắt nạt một đứa trẻ con không phải phong cách của cô. Tất nhiên, chủ yếu là do tình tiết chưa đến nỗi nghiêm trọng, nếu thật sự nghiêm trọng thì không biết chừng cô sẽ tìm ai tới để ỷ thế hiếp người ấy chứ.

Sắc mặt của cậu bé không khỏi có chút mê mang: "Nói cái gì mà bồn địa Turfan, Tây Tạng? Lấy đồ chơi ra hù dọa ai chứ?"

Sự hiểu biết của một học sinh lớp ba sao có thể so được với đại ca Trung Nam Hải chứ? Chẳng qua… cả hai đều nằm ở phía bên dưới trục hoành. Tuy nhiên, Diêu Thiên Thiên cũng không thể nói ra vì đây là một bộ tiểu thuyết não tàn máu chó, IQ có thể đạt tới 40 đã là không tồi rồi.

"Những lời tôi nói trước đó, anh không cần hiểu. Nhưng ảnh hưởng tới cả bộ mặt thành phố thì hiểu được đúng không? Bộ dạng đã xấu thì thôi đi, đừng đi ra ngoài dọa người khác chứ!" Chửi có văn hóa thì bọn họ nghe không hiểu, Diêu Thiên Thiên đành phải nói thẳng ra.

Lúc này cậu bé mới nghe hiểu, mặt cậu còn chưa kịp biến sắc thì cửa phòng học sau lưng Diêu Thiên Thiên đã mở ra, khuôn mặt của nữ giáo viên vừa nãy phạt cô lạnh đến rùng mình, nói: “Diêu, Thiên, Thiên!"

Sau giờ tan học, Diêu Thiên Thiên và cậu bé kia cùng nhau ngồi trong lớp viết bản kiểm điểm. Cả hai đều đang vò đầu bứt tóc.

Vì sao, vì sao tôi đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn phải ngồi viết bản kiểm điểm? Một đứa trẻ bốn tuổi có thể viết được bản kiểm điểm sao? Giờ Diêu Thiên Thiên mới học được bao nhiêu chữ chứ?

Cùng lúc đó, cậu bé kia cũng đang không ngừng chửi thề trong đầu.Tại sao!? Tại sao mình đã bị đánh, bị phạt đứng, lại còn phải chép mười lần bản kiểm điểm, lại thêm cả chép sách? Còn phải chép lại tất cả các bài tập ngữ văn ngày hôm nay!

Đều là lỗi của cậu ta ( cô ta )!

Hai người đồng thời nghĩ.

Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi vẽ lên giấy một chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó đưa cho cậu bé. Chiếc đồng hồ này bổn tiểu thư mua từ năm ngoái đó!

Cậu bé chẳng hiểu gì, nhưng xét thấy bé gái này mắng chửi người không phun lời thô tục, chắc chắn thứ em ấy đưa cũng không tốt lành gì, cậu ta tất nhiên sẽ không ngu ngốc đi thỉnh giáo.

Tuy nhiên, để đáp lại món quà bé gái đưa, cậu ta liền vẽ một con heo nhỏ rất đáng yêu cho Diêu Thiên Thiên. Diêu Thiên Thiên phiên bản heo nhỏ, trên đầu có hai bím tóc trông như hai chiếc sừng, đáng yêu cực kỳ.

Một cậu bé đánh nhau cả ngày như này, thế nhưng có thể vẽ ra một bức tranh đáng yêu như vậy… Diêu Thiên Thiên nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay trông như con chó của mình, yên lặng cúi đầu.

Rất không khoa học!

Bỗng nhiên cậu bé chợt nhận ra, tại sao mình lại đi so đo với một bé gái kém tuổi làm gì không biết nữa!

Cậu ta mở lòng bàn tay ra nhìn, vừa rồi có kéo sợi dây chun trên bím tóc của cô bé xuống. Tưởng tượng ra cảnh cô bé xù một bên tóc đi về nhà, giờ nghĩ lại bỗng thấy hành động của mình cũng có chút quá đáng thật. Vì thế, cậu vươn tay, vô cùng vụng về buộc lại bím tóc cho Diêu Thiên Thiên.

Diêu Thiên Thiên: ( ⊙o⊙) A a a a a a a!!! Đau chết bà đây rồi!

Cậu ta nhanh chóng rụt tay lại, một nhúm tóc lớn còn mắc trong lòng bàn tay… Cậu ta ngay lập tức cười toe toét: "Anh, anh không phải cố ý."

"Anh cố tình thì có! (╰_╯)#!" Diêu Thiên Thiên tức đến sùi bọt mép. Được rồi, đây không phải từ so sánh mà là từ hình dung - một bên tóc của cô đã thực sự dựng đứng lên.

Tóc bị buộc thành một mớ hỗn độn, dây chun và tóc cuốn vào nhanh rối tinh rối mù. Dù có làm thế nào, Diêu Thiên Thiên cũng không thể sửa lại được, càng sửa càng đau, không lâu sau đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Cậu bé thật sự rất băn khoăn, vội vàng móc chùm chìa khóa bên hông ra, móc khóa là một con dao sắc: "Anh giúp em cắt dây chun nhé."

Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cuối cùng cô quyết định tin tưởng con người này thêm một lần nữa, buông tay ra để cậu ta làm. Động tác cậu bé vô cùng thành thục, giơ tay “chém” xuống, theo hướng lưỡi dao lia xuống còn có một đoạn tóc dày của Diêu Thiên Thiên. Mớ tóc kia lặng im, thê thảm nằm trong bàn tay cậu bé, dây chun...

Nó vẫn còn bướng bỉnh dính chặt lấy một sợi tóc của Diêu Thiên Thiên, hoàn toàn không đứt!

Cậu bé nhanh tay lẹ mắt "vèo" một cái, nhổ sợi tóc kia xuống, cầm dây chun tranh công cười cười: "Cắt được rồi."

Sờ sờ đầu mình, Diêu Thiên Thiên không để ý tới bản kiểm điểm còn đang viết dở, dùng đôi chân ngắn chạy ra khỏi lớp học. Khi chạy đến bục giảng thì bị vướng một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cậu bé bị lương tâm của mình thôi thúc, sợ cô ngã sấp xuống, không nhịn được chạy theo.

Cậu thấy bé gái béo đang đứng trước tấm gương ở lối lên cầu thang. Cô bé ngẩn người nhìn chiếc đầu bị trọc một bên của mình.

"Khụ, khụ." Cậu bé lúng túng ho khan, an ủi xoa đầu cô: "Thôi mà, đừng nhìn nữa, không phải mấy tháng nữa sẽ dài ra sao."

"Ừm... Thật ra, tóc ngắn cũng rất đẹp, tóc của anh cũng vậy."

"Ừm... Anh tên là Tề Lỗi, đừng thấy anh mới lên lớp ba mà coi thường, ngay cả lớp sáu còn sợ anh đó. Sau này anh sẽ bảo vệ em, em là em gái béo của anh, ai bắt nạt em thì cứ nói với anh."

Hóa ra, kẻ bắt nạt Diêu Thiên Thiên tàn nhẫn nhất kể từ khi cô xuyên sách tới giờ lại chính là anh ta.

Béo Thiên Thiên với tốc độ của “ma Sadako” bò ra từ trong TV chậm rãi quay đầu, gằn từng chữ hỏi: “Anh, tên, là, Tề, Lỗi?"

"Ồ, em cũng từng nghe qua tên của anh sao?"

“Có, một, anh, trai, tên, là Tề, Sâm?"

"Ấy? Sao em biết?"

"Có, một, em, gái, tên, là, Tề, Miểu?"

“Đúng rồi, lớn hơn em hai tuổi, học mẫu giáo.”

“Anh, nói, anh, muốn, bảo, vệ, tôi?"

"Đúng vậy, em có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không? Vừa mới học nói nên nói chuyện không được lưu loát hả?" Tề Lỗi nhìn Diêu Thiên Thiên, không nhịn được lại xoa nhẹ một bên đầu trọc bi thảm của cô, thật sự chơi rất vui đó.

“Được rồi.” Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không cần anh bảo vệ, chính anh vẫn nên ngẫm đến việc tìm người bảo vệ mình ấy!"

Sau khi nói xong, cô không chút khách khí xông lên. Sử dụng tất cả chiêu thức mình có: nắm đấm, chân đá, tay cào, miệng cắn, không chút nể nang.

Gì cơ! Anh ta là Tề Lỗi? Tề Lỗi đáng yêu nhất của tôi!

Phải đánh anh ta không trượt phát nào!

Nữ chính, anh ta chính là “bia đỡ đạn” của cô. Tương lai sau này bà đây kiên quyết đứng bên trận doanh của cô! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.