Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Mary Sue&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 7




 

Chương 5: Cốt truyện này thật đúng là gạt người mà ( 5 )

Mặc dù ngày hôm đó, Vương Nhị Nha đã cãi nhau rất lâu với Diêu Đại Vĩ, nhưng cũng chỉ là sự tức giận nhất thời, ngủ một giấc dậy là quên. Dù Diêu Đại Vĩ không còn thích Vương Nhị Nha nhưng cũng không thể trong khoảng thời gian con gái bị bắt cóc mà chạy tới “Cục Dân Chính” đòi ly hôn. Vì thế cuộc cãi vã giữa hai người cũng chẳng giải quyết được gì.

Chẳng qua Diêu Thiên Thiên cũng biết, chờ chuyện của Diêu Doanh Tâm có chút tiến triển tốt, cho dù có tìm được cô ta về hay không, Diêu Đại Vĩ và Vương Nhị Nha vẫn sẽ ly hôn.

Vương Nhị Nha đương nhiên cũng quan tâm đến Diêu Doanh Tâm. Nguyên nhân bà cãi nhau với Diêu Đại Vĩ chủ yếu cũng là vì ông ta để con gái lớn một mình ở sân bay, khi bà gọi vô số cuộc điện thoại cho ông ta hỏi tin con gái thì bên kia lại không thèm nhận điện thoại. Chẳng qua những mâu thuẫn này cũng không thể quan trọng hơn Diêu Doanh Tâm. Mỗi ngày bà đều cùng Diêu Đại Vĩ chạy tới chạy lui, cầu xin ông nội, báo với bà ngoại, tiêu một số tiền lớn để tìm quan hệ dò hỏi tin tức của Diêu Doanh Tâm.

Khoảng thời gian này, cả ngôi nhà đều trở nên tối tăm rối loạn, không khí hạnh phúc lúc đầu đã biến mất không còn. Trên đỉnh đầu mỗi người đều có một đám mây đen. Chỉ có mình Diêu Thiên Thiên là ăn ngon ngủ kỹ, đi đường cũng có sức sống cực kỳ.

Nói đùa, nữ chính là người có “bàn tay vàng” bao bọc quanh thân, ngã nhẹ một cái cũng có thể nhặt được ví tiền với vô số thẻ tín dụng, chứng minh nhân dân của mấy anh đẹp trai ( chú ý, trọng điểm là đẹp trai ). Nữ chính gặp phải thử thách chẳng qua cũng chỉ là điều kiện tất yếu để phát triển hậu cung mà thôi. Độ đẹp trai của mấy người đó cũng tỷ lệ thuận với mức độ thử thách, thử thách càng khó khăn thì đối tượng sắp xuất hiện sẽ càng đặc biệt. Càng nguy hiểm đến tính mạng thì lại càng đại biểu nữ chính sẽ gặp được người vô cùng đẹp trai, vô cùng có tiền. Nói không chừng sau vụ bắt cóc lần này, không chỉ có một mình Thượng Quan Lẫm rơi vào lưới tình, mà ngay cả bọn bắt cóc kia cũng rơi vào ấy chứ.

Thật đáng tiếc vì cô còn nhỏ không có cách nào hỗ trợ, nếu không cô nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này. Cơ hội Diêu Doanh Tâm thông đồng với bọn tội phạm quốc tế là rất cao, đến lúc đó không phải tất cả các “bia đỡ đạn” chống lại nữ chính đều phải bị hiếp, giết, sau đó lại bị giết, hiếp sao?

Nhưng hiện giờ cô chỉ là một đứa bé bốn tuổi, thế nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Diêu Thiên Thiên đã bốn tuổi, vốn dĩ phải đi học mẫu giáo, với cả hiện giờ cũng không phải là kỳ nghỉ. Nhưng do một câu "Muốn cả nhà tới công viên chơi" của Diêu Doanh Tâm, Diêu Đại Vĩ đã ngay lập tức xin nghỉ cho Diêu Thiên Thiên. Chẳng qua du lịch không thành, trong nhà cũng không có ai chăm sóc nên cô lại bắt đầu kiếp sống đến trường mẫu giáo. Mỗi sáng sớm cô được đưa đến nhà trẻ, sau đó sẽ được lái xe đón về vào lúc chiều tối.

Biết được tin mình phải đi học, vụn bánh quy trong miệng Diêu Thiên Thiên phun hết lên mặt Diêu Đại Vĩ. Nhà trẻ, cô phải ở cùng với một đám trẻ con nói chuyện còn chưa lưu loát, đến một nơi toàn là mấy, đứa, nhóc, hỉ, mũi, còn, chưa, sạch sao!

Diêu Đại Vĩ cố nhịn xuống nỗi xúc động muốn bóp chết đứa con gái lớn của mình, lau đi bã bánh quy dính đầy nước miếng trên mặt, mặt của ông ta tối sầm nói: "Là học sinh thì phải đến trường, đi thôi. Trong khoảng thời gian này mọi người trong nhà đều rất bận."

Nói xong, ông ta cũng không cho Diêu Thiên Thiên cơ hội phản kháng. Lập tức gọi bảo mẫu ôm người đi thay quần áo đến trường. Còn ông ta thì lái xe ra ngoài đi hỏi thăm tin tức, nghe nói nhóm phần tử khủng bố kia đã chạy trốn đến tỉnh S. Ông ta phải làm sao mới có thể cứu Tâm Tâm về đây, đứa con gái yêu dấu của ông...

Trong giai đoạn này, Diêu Đại Vĩ vẫn chưa ý thức được tình cảm mà hắn dành cho con gái là tình yêu chứ không phải là tình thân. Mấy cái tình yêu tình báo này chẳng qua là do đồng chí Diêu Thiên Thiên não bổ từ cái cốt truyện máu chó kia thôi.

*Não bổ: suy đoán, tự trả lời mọi nghi vấn trong suy nghĩ về một sự vật, hiện tượng.

Mà bạn nhỏ Diêu Thiên Thiên não bổ quá độ đã bị đóng gói đưa đến trường mẫu giáo. Đây là một nhà trẻ công lập, cũng không phải là trường mẫu giáo tư nhân có một nền giáo dục cực kỳ tiên tiến. Chất lượng giáo viên cũng so le không đồng đều, mà giáo viên dạy Diêu Thiên Thiên trùng hợp lại nằm ở phía bên dưới trục hoành...

Theo lý thuyết, có một phụ huynh giàu nứt đố đổ vách như Diêu Đại Vĩ làm hậu thuẫn, giáo viên chắc chắn sẽ chăm sóc học sinh kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút. Nhưng vị giáo viên này lại đối xử với Diêu Thiên Thiên không được tốt cho lắm. Diêu Thiên Thiên thực sự không thể chịu nổi loại giáo viên mẫu giáo vì dỗ dành trẻ con mà cố ý dùng giọng điệu nũng nịu chua lét. Mặc dù bọn trẻ con rất thích giọng điệu này, nhưng cô đã là một người trưởng thành, nghe thôi đã muốn nổi da gà rồi. Cô cứng nhắc ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghe giảng bài, không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, còn hạnh phúc ngáy khò khè.

Là trẻ con thì đứa nào cũng thích làm các loại hành vi gây sự chú ý của người lớn, và mách lẻo chính là một trong số đó. Một bé gái ngồi bên cạnh Diêu Thiên Thiên thấy cô ngủ sung sướng như vậy, lập tức giơ tay lên nói: "Báo cáo cô giáo, bạn Diêu Thiên Thiên ngủ gật."

"Hử?" Nghe thấy có người gọi tên mình, Diêu Thiên Thiên lập tức tỉnh ngủ, vừa lau nước miếng bên khóe miệng vừa hỏi: "Gọi tôi làm gì? Không thấy tôi đang ngủ ngon cực kỳ sao?"

"Diêu, Thiên, Thiên!" Một viên phấn bay đến, vô cùng chính xác đập trúng bé gái... Bên cạnh Diêu Thiên Thiên. Bé gái kia bị phấn ném trúng mắt, bụi phấn ngay lập tức rơi vào mắt. Đang yên đang lành bị cô giáo ngộ thương cộng thêm đôi mắt bị dính phấn vô cùng khó chịu, bé gái lập tức "hu hu" khóc lớn.

Gặp quả báo! Diêu Thiên Thiên sau khi tỉnh táo lại liền hiểu ra tình hình, trong lòng cô không khỏi mừng thầm. Từ nhỏ, cô rất ghét những loại người thích mách lẻo, miệng bị khiếm khuyết, chuyện gì cũng thêm mắm thêm muối, chuyện gì câu đầu tiên cũng là “Tớ mách cô đấy”. Năm đó, cô ép một học sinh nam trung thực trong ban đâm thủng lốp xe đạp của chủ nhiệm lớp, bị một học sinh nữ mách lẻo. Sau đó cô bị phê bình rất nặng, phải đứng trước bạn học toàn ban đọc bản kiểm điểm. Tuổi thơ có thể nói là vô cùng dữ dội.

Trong lúc cô đang không ngừng cảm khái, cô giáo đã lấy khăn tay lau khô nước mắt cho cô bé mách lẻo kia, cũng giúp cô bé xoa xoa đôi mắt. Sau đó cô giáo liếc qua Diêu Thiên Thiên đang cười vui sướng khi người gặp họa, quát lớn: "Đi học thì ngủ gật trong lớp, còn liên lụy làm bạn cùng lớp bị thương, trì hoãn việc học tập của các bạn, phạt con ra ngoài đứng!"

Diêu Thiên Thiên: ( ⊙o⊙)! Đi học ngủ gật thì tôi nhận. Nhưng rõ ràng là cô đánh con bé kia nên nó mới khóc mà?

Tuy nhiên, khi cô còn đang là một đứa trẻ mẫu giáo thì cô không có quyền lên tiếng. Diêu Thiên Thiên sờ mũi bước ra ngoài lớp học, trong lòng không khỏi oán thầm: Chắc chắn là do Diêu Đại Vĩ không tặng quà cho giáo viên nên mới khiến cô giáo phân biệt đối xử với cô! ( lầm to )

Diêu Thiên Thiên tựa vào bên cạnh cánh cửa sổ để che khuất tầm nhìn, lưng dựa sát vào tường, lười biếng thẳng lưng. Tư thế đứng của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, giáo viên mà thấy kiểu gì cũng sẽ tức giận cho xem.

Nhà trẻ này được sáp nhập với trường cấp một công lập, học sinh mẫu giáo và học sinh tiểu học đều ở cùng một tòa nhà. Vì không để cho học sinh tiểu học bắt nạt học sinh mẫu giáo, trường học đã thiết kế văn phòng giáo viên ở đối diện hành lang của học sinh mẫu giáo. Ngay dưới mí mắt của giáo viên, sẽ không có chuyện các học sinh tiểu học bắt nạt nhau, cũng sẽ không xảy ra hiện tượng “lớn bắt nạt bé”.

Đối diện Diêu Thiên Thiên là văn phòng giáo viên dạy lớp ba. Cô đã hơn hai mươi tuổi, đương nhiên sẽ không sợ những lời đe dọa trong miệng giáo viên là không cho tốt nghiệp hay uy hiếp gọi phụ huynh linh tinh gì đó. Chín năm học giáo dục bắt buộc chắc chắn sẽ được hoàn thành. Còn gọi phụ huynh sao? He he, nhờ phúc của Diêu Doanh Tâm, Diêu Đại Vĩ có thể phái một tài xế tới tống cổ giáo viên đi cũng là một ý kiến không tồi.

Khi cô đang tranh thủ thời gian lười biếng thì cửa văn phòng đối diện mở ra, một cậu bé cao hơn các bạn cùng trang lứa bước ra, đứng đối diện với Diêu Thiên Thiên.

Giáo viên duy nhất trong văn phòng nói với cậu ta: "Đứng đây, không được đi đâu hết."

Cậu bé nghiêng mắt liếc nhìn cô giáo một cái, nghiêng ngả đứng ở cạnh tường. Mới vừa rồi, Diêu Thiên Thiên còn đứng như một vũng bùn, nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, cô lập tức đứng thẳng theo tư thế chuẩn trong huấn luyện quân sự, tỏ vẻ cô đã hoàn toàn biết lỗi.

Giáo viên liếc nhìn Diêu Thiên Thiên rồi phớt lờ cô, quay sang nói với cậu bé kia: "Đứng yên ở đấy, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi! Cô đi ra ngoài một lúc, em nên ngẫm lại hành động của mình đi."

Nói xong, khóa cửa văn phòng rồi rời đi, để lại cậu bé và Diêu Thiên Thiên đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Bé gái bốn tuổi quá thấp, còn chưa phát triển, mà cậu bé kia lại cao cực kỳ, ước chừng hơn 1 mét 5. Diêu Thiên Thiên ngước mắt nhìn cậu ta một lúc thì đau cổ, cô bĩu môi rời tầm mắt.

Ai chà, đều là người lưu lạc thiên nhai!

Cậu bé kia vẫn còn thở dốc, quần áo có chút lộn xộn, khóe miệng cũng có một vài vết thương, nhìn là biết vừa mới đánh nhau. Nam sinh như vậy rất thích bắt nạt người khác. Mặc dù trước kia Diêu Thiên Thiên cũng là một đứa bé nghịch ngợm, nhưng cô chỉ đi bắt nạt kẻ yếu, nếu đụng phải loại lưu manh này, Diêu Thiên Thiên nhất định sẽ đi đường vòng. Chẳng qua hiện giờ cô tất nhiên sẽ không sợ một đứa trẻ con, dù gì nó cũng chỉ là một học sinh lớp 3 biết đánh nhau mà thôi. Hơn nữa mấy đứa trẻ bướng bỉnh từ bé, lớn hơn một chút cũng không hẳn là không có tương lai. Trẻ con loại này chỉ hơi nóng tính một chút, chứ chẳng có tí lực uy hiếp nào cả.

Cậu bé kia cũng đang nhìn cục thịt nhỏ trước mặt ( bé Thiên Thiên rất tròn ). Cục thịt nhỏ này dám trừng mắt nhìn cậu, mặt còn vênh lên trời hừ một cái, cũng không biết hai cái bím tóc như cái sừng của mình vì cọ vào tường nên đã rơi mất một chiếc dây chun. Nhìn nhìn một hồi, cậu thế nhưng rất muốn trêu chọc cục thịt nhỏ này. Nhìn khuôn mặt này xem, nhìn thân hình này xem, nói không chừng cô bé còn có thể lăn mấy vòng nếu bị cậu đá ấy chứ.

Vì thế, cậu ta bước đến chỗ góc chết của phòng học, sát lại gần Diêu Thiên Thiên. Giáo viên ở trong lớp học sẽ không biết cậu ta đang làm gì, còn cửa phòng phía đối diện cũng đã bị khóa.

Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cậu học sinh trên mặt viết đầy dòng chữ “không có ý tốt” đang tiến lại gần mình. Không phải chứ, một đứa bé mà cậu ta cũng muốn bắt nạt sao, không có đạo nghĩa giang hồ gì cả!

Đôi mắt của bánh bao nhỏ trợn tròn càng khiến khuôn mặt trở nên tròn hơn. Cậu bé không thể nhịn được nữa, vươn tay nhéo nhéo mặt của Diêu Thiên Thiên, má của cô rất mềm, chơi rất vui. Tiếp đó, cậu lại vươn một bàn tay khác nắm lấy bên má còn lại của cô.

" ĐƯỢC, MỘT , TẤC, LẠI, MUỐN , TIẾN, THÊM, MỘT, THƯỚC À !!"

Diêu Thiên Thiên sợ cô giáo nghe thấy, dùng khẩu hình miệng nói với cậu học sinh kia. Không nghĩ tới mặt của cô đang bị bóp chặt, thế nên không thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho đối phương, chẳng qua cái miệng nhỏ của cô lúc đóng lúc mở, giống như bị bắt nạt chuẩn bị khóc đến nơi.

"Khóc đi khóc đi, khóc to vào, để giáo viên nghe thấy, cục thịt nhỏ." Cậu ta cười xấu xa, cô bé này bị phạt đứng ở đây, chắc chắn không dám khóc gọi giáo viên ra ngoài.

 CỤC, THỊT !??

Diêu Thiên Thiên tức giận, trẻ nhỏ béo một chút có chỗ nào không tốt chứ, nó còn gọi cô là cục thịt! Cô nâng chân nhỏ lên, chuẩn bị tung tuyệt chiêu của bản thân ra. Nhưng đáng tiếc chân quá ngắn, thật sự không đủ để đả thương “anh em” của đối phương, chỉ có thể đá lên đùi của cậu ta.

Sức lực cô đá vào trên đùi cậu ta không nhẹ không nặng. Cậu ta nhướn mày, ha, tính khí cũng không nhỏ đâu. Thấy vẻ mặt của cô bé tràn đầy sự phẫn nộ, cậu ta rút “Lộc Sơn chi trảo*” đang hành hạ khuôn mặt cô về, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc đầu tròn của Diêu Thiên Thiên. Hành vi này càng làm đầu tóc của cô trở nên rối tung hơn.

*Lộc Sơn chi trảo ( điển tích điển cố ): Móng vuốt của Lộc Sơn

"Tức giận gì chứ, không phải do nhìn mặt của em quá tròn nên anh mới muốn niết vài cái sao, cũng không đau mà. Chơi vui như vậy không thể giấu một mình được." Cậu ta cười hì hì nói.

Dựa vào đâu chứ! Diêu Thiên Thiên nhìn cậu học sinh đang cúi người xoa đầu mình kia. Cô nhanh chóng vươn tay mạnh mẽ nắm lấy lỗ tai của cậu ta, đầu cũng ghé sát vào, nói: "Không được gọi một cô gái là cục thịt!"

"Hả? Không phải sao?" Cậu học sinh nắm lấy bàn tay đang nhéo lỗ tai mình, trên mặt không khỏi lộ ra sự kinh ngạc: "Đây là thịt." Cậu ta xoa nắn hai má của Diêu Thiên Thiên.

"Đây cũng là thịt." Cậu ta khoa chân múa tay miêu tả cơ thể của Diêu Thiên Thiên.

"Về sau nếu em thấy ai gọi mình là “cục thịt”, thì nhớ kỹ đừng có mắng chửi người ta. Vì đây chính là sự thật." Cậu ta đồng tình nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thiên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không thèm che dấu sự chế nhạo hiển hiện ở trong ánh mắt.

Chỉ số phẫn nộ của Diêu Thiên Thiên lập tức bùng nổ, thù hận đã kết quá sâu! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.