Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Mary Sue&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 61




 

Chương 38.1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (10)

Diêu Thiên Thiên được Tề Lỗi ôm từ nhỏ đến lớn, có thể nói việc ôm ôm ấp ấp như vậy chỉ là một vấn đề nhỏ đối với cô mà thôi, lúc trước còn bị sờ mông N lần rồi ấy chứ TAT…

Diêu Thiên Thiên không hề để ý tới cái ôm thân mật như đang ôm người yêu của Tề Lỗi. Cô thuận tay đẩy anh ra, khẽ than một tiếng: “Trời nóng như vậy, em còn chưa kịp bật điều hòa nữa.”

Tề Lỗi nhìn phần cổ trắng nõn trước mặt, anh hít sâu một hơi, lại thở ra thật mạnh, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Diêu Thiên Thiên.

Chúng ta đều biết mà, Diêu Thiên Thiên là một người vô cùng sợ ngứa. Tề Lỗi thổi như vậy, cổ lại là một nơi tương đối mẫn cảm, cô đương nhiên bị ngứa đến bật cười khanh khách, không ngừng trốn tránh hơi thở nóng rực của anh, chẳng mấy chốc đã lăn ra khỏi lồng ngực của Tề Lỗi. Diêu Thiên Thiên suýt chút nữa cười ra nước mắt. Cô che gáy lại, trừng mắt nhìn Tề Lỗi: “Ngứa chết đi được!”

Tề Lỗi: …

Hormone do anh liều mạng tỏa ra tại sao lại không thể truyền tới Diêu Thiên Thiên nhỉ?

Hiện thực đã nói cho chúng ta biết, mấy chuyện như ăn bớt ăn xén không thể làm thường xuyên, đặc biệt là lúc còn nhỏ. Nếu không dần dà sẽ trở thành thói quen và người ấy sẽ coi nó là một chuyện hết sức bình thường.

“Có việc gì sao?” Diêu Thiên Thiên mở điều hòa, bị gió lạnh thổi trúng bèn nheo đôi mắt lại.

Tề Lỗi nhìn khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời của Diêu Thiên Thiên, tầm mắt đảo qua căn phòng của cô mà từ lúc chuyển nhà tới giờ anh vẫn chưa thể ghé thăm một lần nào. Ánh mắt dần trở nên tối lại, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diêu Thiên Thiên, thuận tay nghịch nghịch mấy sợi tóc dài của cô: “Không có gì, nửa năm rồi không gặp. Mấy chuyện ở công ty cuối cùng cũng đã xử lý xong, thế nên mới tới đây thăm em đó.”

Diêu Thiên Thiên quan tâm hỏi: “Công ty thế nào rồi? Em thấy có tin công ty đã được đưa ra thị trường, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”

Đôi mắt tròn xoe mở to giống như hồi còn nhỏ, cằm cũng núc ních thịt, Tề Lỗi nhịn không được đưa tay véo mặt cô, xúc cảm mềm mại khiến cho cơn tức nguyên một ngày nay của anh tiêu tán không ít. Anh cười nói: “Không có việc gì đâu. Lúc trước là do kinh nghiệm của anh không đủ, lần này chắc chắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.”

Diêu Thiên Thiên lại không lạc quan được như anh. Sau khi Tề Lỗi chỉnh đốn lại công ty, đúng là mấy con sâu làm rầu nồi canh đều bị loại trừ, nhưng mà Lưu Dương vẫn còn đó. Mấy năm nay ba của Lưu Dương vẫn đang lẩn trốn, không biết đã trốn ở tận đẩu tận đâu. Bắt buộc phải tìm ra ông ta thật nhanh, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện xấu.

Vì thế cô bèn nói ra: “Cái anh gì lúc trước… Mà anh kêu là bạn của anh – Lưu Dương ấy, trong nhà thế nào rồi?”

Lưu Dương? Hình như Diêu Thiên Thiên cũng chưa gặp anh ta được mấy lần mà? Tại sao đột nhiên lại nhắc tới chứ? Ánh sáng trong đôi mắt Tề Lỗi chợt lóe lên, anh bình tĩnh trả lời: “Không có việc gì, đã trả hết nợ rồi, còn lên được đại học. Nhà của bọn họ cũng đã chuộc lại được, bây giờ có mấy nhà bất động sản đang muốn chiếm dụng nơi đó, chắc chắn sẽ cho một khoản tiền bồi thường không nhỏ. Đến lúc đó cậu ta sẽ mua một căn nhà ở trung tâm thành phố, cũng coi như là người có nhà rồi.”

Diêu Thiên Thiên rõ ràng hơn ai hết kết cục của Lưu Dương, thứ cô quan tâm không phải là chuyện này, vì thế cô thử dò hỏi: “Vậy ba của anh ấy…”

“Coi như ông ta đã chết rồi đi.” Khi Tề Lỗi nhắc tới người kia, anh không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh thường, đồ rùa đen rụt đầu, không xứng làm một người đàn ông.

“Nhưng mà em vẫn cảm thấy không yên tâm.” Diêu Thiên Thiên tựa như chỉ tùy ý nói: “Bỏ lại đứa con trai mới có mười mấy tuổi để chạy trốn. Những việc như lúc nào cũng có người tới đòi nợ, nhà thì bị thu hồi, con trai không ai quan tâm chăm sóc, em không tin ông ta sẽ không biết. Người ba vô trách nhiệm như vậy chính là loại người mà em ghét nhất.”

Tề Lỗi nhớ tới mấy năm gần đây Diêu Đại Vĩ chẳng hề đoái hoài tới mẹ con hai người, không khỏi cảm thấy đau lòng. So với Diêu Thiên Thiên, nhà bọn họ quả thực hạnh phúc hơn rất nhiều. Lúc trước Tề Lỗi còn từng nghi ngờ, vì sao Diêu Thiên Thiên lại thân thiết với mình như vậy, lúc nào cũng ỷ lại anh, tín nhiệm anh vô điều kiện. Vấn đề này vẫn luôn thường trực ở trong tâm trí anh. Một lần tranh thủ lúc rảnh rỗi, bằng một cách tình cờ anh đã kể chuyện này cho Lưu Dương nghe. Câu trả lời của Lưu Dương lúc đó chính là - thiếu tình thương của ba.

Tình thương của ba! Tề Lỗi càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Lúc gặp lại Diêu Thiên Thiên, anh đã cao lớn hơn rất nhiều, trông rất có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành có thể tin tưởng mà dựa vào. Từ nhỏ Diêu Thiên Thiên đã không có ba yêu thương, trong tiềm thức coi anh là một vị trưởng bối thì cũng đúng thôi, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng thứ anh muốn không phải như vậy!

“Không sao đâu, có anh thương em mà.” Tề Lỗi ngồi sát lại gần Diêu Thiên Thiên, vươn tay ôm lấy eo cô. Diêu Thiên Thiên tránh cũng không tránh được, điều hòa vừa mở nên vẫn khá mát mẻ, thôi thì kệ anh vậy.

Diêu Thiên Thiên căn bản không hề để ý tới tâm tư của Tề Lỗi, cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để khiến Tề Lỗi ra tay truy tìm ba của Lưu Dương: “Lưu Dương chịu khổ nhiều năm như vậy mới có thể sống được mấy ngày an lành. Chỉ sợ ba của anh ấy không sống chui sống lủi được nữa, chủ động tới tìm anh ấy để đòi tiền. Nếu Lưu Dương không cho, nhỡ ông ta sẽ làm gì đó gây bất lợi cho bọn anh thì sao?”

Tề Lỗi khẽ nhíu mày: “Em thân với Lưu Dương lắm hả?”

Anh bắt đầu nghĩ về số lần Lưu Dương và Diêu Thiên Thiên gặp mặt trong mấy năm gần đây, mười ngón tay thôi cũng đủ để đếm rồi.

“Cũng không phải, chẳng qua từ nhỏ đã nghe anh nhắc tới anh ấy nên em vẫn nhớ đến giờ. Dù sao thì cô nhi thật sự rất đáng thương. Cho dù áo cơm không lo, nhưng không có người thân chăm sóc, chắc hẳn trong lòng anh ấy cũng rất khổ sở. Ba của Lưu Dương lại không đáng tin như vậy, em rất sợ sẽ ảnh hưởng đến anh trong tương lai… Ông ta ấy.” Vẻ mặt của Diêu Thiên Thiên chứa đầy sự thương xót, vô cùng thánh mẫu nói ra mấy lời này. Cô đang cố gắng hết sức để có thể khiến Tề Lỗi bắt tay vào tìm người.

Hết cách rồi, cho dù có biết trước cốt truyện, Diêu Thiên Thiên cũng biết năng lực của bản thân có hạn. Làm một “phú bà nhỏ” không lo chuyện cơm áo gạo tiền rất dễ, nhưng muốn mua chuộc một đống thuộc hạ trở thành nữ vương thì lại rất khó. Có một số người trời sinh đã không có năng khiếu đó, sống lại 800 lần cũng không thể trở thành kẻ đứng đầu. Nhưng dù thế nào cũng phải tìm được ba của Lưu Dương, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện xấu. Diêu Thiên Thiên không thể nài nỉ Mộ Dung Cần và Vương Nhị Nha đi tìm một kẻ không quen không biết được, lại càng không thể để nhà Nam Cung tìm ra ông ta trước, vì thế chỉ có thể nỗ lực hướng dẫn Tề Lỗi.

một cái! ╭(╯3╰)╮!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.