Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Mary Sue&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 58




 

Chương 36.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (8)

Tuy rằng thi lên cấp 3 không quan trọng bằng kỳ thi đại học, nhưng thi đậu vào một trường cấp 3 tốt cũng rất quan trọng đối với mỗi người học sinh. Buổi chiều hôm nay sẽ thi môn cuối cùng. Cho dù mặt trời có chói chang thế nào, trước cổng trường tổ chức thi vẫn có một nhóm phụ huynh đang chờ con trai mình chuyển thân hóa rồng, con gái mình một bước thành phượng.

Các thí sinh lục tục ra ngoài. Có người vẻ mặt đau khổ, có người lại tỏ vẻ bình tĩnh, cũng có người lộ ra vẻ mặt vui mừng. Ở giữa nhóm phụ huynh trung niên vô cùng đông đảo, có một chàng trai trẻ tuổi cao chừng 1m9 đang dựa người vào cạnh xe nhìn chằm chằm về phía cổng trường. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, trong ánh mắt ẩn chứa sự chờ mong vô hạn. Dường như thành tích thế nào đối với anh không hề quan trọng, anh chỉ để ý dến tâm trạng của người nào đó đang ở trong phòng thi mà thôi.

Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra khỏi cổng trường, chàng trai ngay lập tức sải bước đi tới. Nhưng ngay khi chuẩn bị mở lời hỏi thăm cô thì anh lại bị người khác ngăn cản!

“Chị hai!” Diêu Doanh Tâm cũng đang ở độ tuổi dậy thì chủ động ôm chặt lấy vòng eo của Diêu Thiên Thiên, cọ cọ mặt vào bộ ngực đang phát triển của cô.

Diêu Thiên Thiên: …

Cô thật sự rất muốn đá văng đứa nhỏ ngổ ngáo này đi! Như vậy có khác gì đang quấy rối tình dục đâu chứ! Đậu má, rõ ràng là một đứa trẻ chỉ thấp hơn cô nửa cái đầu, phải co người thế nào mới có thể cọ được đầu vào ngực của cô đây hả! Rốt cuộc tác giả xây dựng giả thiết kiểu quái gì vậy? Diêu Doanh Tâm trong nguyên tác đúng là không muốn xa rời người chị gái này, giống như toàn bộ tình cảm dành cho mẹ của cô ta đều gửi gắm hết cho cô vậy. Nhưng cũng không cần dính người như vậy chứ! Bé ơi, em cai sữa chưa thế?

Được rồi! Trong nguyên tác, từ trước đến nay Diêu Thiên Thiên chưa từng cho nữ chính một thái độ thân thiện nào, vậy mà cô ta vẫn nghĩa vô phản cố*  đối xử cực kỳ tốt với Diêu Thiên Thiên. Thậm chí khi người chị gái ác độc bị người ta bắt cóc, cô ta còn phấn đấu quên mình chạy đi cứu người. Cuối cùng lại ngu ngốc khiến chị gái gặp phải bi kịch bị hãm hiếp tập thể (đây đúng là một bi kịch không hơn không kém, nếu không cứu thì đã không có chuyện gì rồi, lật bàn!). Diêu Thiên Thiên của hiện tại lại đối xử với nữ chính vô cùng dịu dàng, chậm rãi hướng dẫn từng bước, vừa mỉm cười ấm áp vừa ân cần giúp cô ta làm bài tập. Lúc rảnh rỗi còn đưa cô ta mua quần áo hay mời đi ăn gì đó. Thế nên Diêu Doanh Tâm đối xử với cô còn tốt hơn bốn vị nam chính trong nguyên tác ấy chứ!

*(thấy việc nghĩa không chùn bước

Đúng là tình yêu đích thực mà!

Tề Lỗi thấy Diêu Doanh Tâm cố ý cúi thấp đầu để cọ cọ vào bộ ngực đang phát triển của Diêu Thiên Thiên, sắc mặt của anh càng thêm âm trầm. Thấy Diêu Thiên Thiên dịu dàng đẩy đứa em gái kia ra, anh vội vàng bước về phía trước, tranh thủ chiếm lấy cái ôm thứ hai của cô.

“Thiên Thiên, thi cử thế nào rồi?” Lại có một con ngựa đen khác chắn ngang, Tề Miểu thuận tay đẩy Diêu Doanh Tâm ra. Không hiểu vì sao, cô ấy vừa nhìn thấy đứa trẻ này bèn cảm thấy ghét cay ghét đắng, giống như cô ta chính là kẻ cướp mất chồng của mình vậy! (Bé à, bé đã nhìn ra chân tướng rồi đấy TAT)

Tề Miêu vô cùng thân thiết nắm lấy tay Diêu Thiên Thiên: “Thi cử sao rồi? Chúng ta vẫn có thể học chung một trường cấp 3 chứ?”

Một người lớp 10, một người lớp 12, cho dù học chung một trường thì có tác dụng gì vậy trời? (⊙_⊙)?

Diêu Thiên Thiên vừa định trả lời Tề Miểu là làm không tệ lắm thì bỗng cảm thấy phía trên đỉnh đầu trở nên râm mát hơn một chút. Diêu Thiên Thiên vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy Tề Lỗi với chiều cao 1m9 đang giúp cô che chắn ánh nắng mặt trời. Anh vẫn giống như khi còn nhỏ ôm lấy eo cô – dễ dàng bế Diêu Thiên Thiên đã cao 1m65 lên, đồng thời lạnh lùng liếc nhìn Tề Miểu một cái.

“Lâu lắm rồi mới gặp anh!” Diêu Thiên Thiên vô cùng nhiệt tình ôm cổ Tề Lỗi.

Tề Lỗi vừa lên đại học đã dọn ra ở riêng, công ty của anh cũng vừa mới ra mắt thị trường. Có thể nói anh hiện giờ vô cùng bận rộn. Phải gần một học kỳ rồi Diêu Thiên Thiên chưa được nhìn thấy mặt anh.

Diêu Thiên Thiên chủ động ôm cổ mình khiến Tề Lỗi cực kỳ hài lòng. Anh nhéo nhéo chiếc cằm beo béo có chút trẻ con của cô, sau đó đau lòng nói: “Lại gầy nữa rồi.”

Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)? Lúc này không nên nói cô cuối cùng cũng giảm béo thành công, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp sao?

Cốt truyện gốc quả nhiên không lừa người. Từ lúc cô 14 tuổi, chỉ trong vòng một năm rưỡi đã cao lên 20 cm, không chỉ không béo lên mà còn gầy đi rất nhiều! Bây giờ cô đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với tỷ lệ người đi đường quay đầu ngước nhìn là 120%. Ngoại trừ việc hàm dưới vẫn còn chút mỡ ra, phải nói là rất hoàn mỹ! Theo như dự đoán, cô sẽ còn cao thêm 5cm nữa, đến lúc đó chắc trên người không còn chút mỡ nào nữa đâu.

Cô đẩy đẩy Tề Lỗi: “Đã lớn vậy rồi mà còn ôm ôm ấp ấp, mau thả em xuống đi!”

Nơi đáy mắt của Tề Lỗi hiện lên ý cười nồng đậm. Anh thả Diêu Thiên Thiên xuống, muốn ôm thì về nhà ôm, nhiều người như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến cô.

“Anh đã đặt bàn trước ở một quán cơm rồi, hai ta đi ăn thôi.” Chú ý là hai ta, Tề Lỗi không hề đề cập đến Tề Miểu và Diêu Doanh Tâm.

Còn chưa kịp lừa Diêu Thiên Thiên lên xe, đã thấy đôi mắt của cô sáng lên, giang rộng hai tay chạy qua: “Mẹ!”

Tề Lỗi: …

Mấy người phụ nữ này!

Tác giả có lời muốn nói: Oa, hình như từ trước đến nay bị thiếu tổng cộng ba chương rồi. Ngày hôm qua đã bổ sung một chương, hôm nay tiếp tục đăng hai chương nữa! Mọi người à, buổi tối không gặp không về nha!

Đậu má mới phát hiện ra mình đặt tên cho quyển thứ nhất là bé béo muốn chu lên. Có bạn còn nói tôi rất hài hước, thật ra là tôi đánh chữ sai đó, /(ㄒoㄒ)/~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.