Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 31+32




Spoiler Chương 31

Cô nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Bảy ngón nhỉ? Phải giữ lại ba ngón để viết chữ chứ.” Nói xong cô nịnh nọt cười với hắn.

“Khoản nợ này coi như tính toán rõ, rất tốt.” Vũ Hóa Điền thế mà lại khen cô, rồi hắn lại bóp cằm cô ép cô quay sang bên trái, rồi phải, rồi lên trên… Cuối cùng nói: “Lãng phí một đống dưa chuột.” Nói xong, hắn phẩy tay áo ra dấu hiệu cho cô rời đi, còn mình thì ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu xem sổ sách.

Là trả thù đúng không? Đúng không? Tên thái giám chết tiệt lòng dạ hẹp hòi! Không đợi cô phản ứng, đã bị đám tiểu thái giám đứng bên hầu hạ tống ra ngoài.

Quay về phòng mình, cô sai nha đầu tạm thay Tố Tuệ Dung mài mực, hoàn thành bài tập Vũ Hóa Điền giao. Cô hăng say viết một tràng rồi cầm lên tự thưởng thức, nói với tiểu nha đầu kia: “Ta cảm thấy cũng được mà, có xấu lắm đâu? Có thể đọc hiểu là được rồi, dù sao ta cũng không dựa vào bán chữ để sống.”

Tiểu nha đầu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ gọi người đi lấy một trang chữ của Vũ Hóa Điền tới. Chỉ thấy trên tờ giấy là hàng chữ tiểu Khải tinh tế, thể chữ âm nhu lại lộ ra khí thế tàn bạo, đặt bút quyết đoán. Đẹp quá, cô thật lòng khen ngợi. Tiểu nha đầu kia lại tiếp tục tâng bốc: “Kim thượng thích chữ của Đốc chủ, còn thường hay để Đốc chủ soạn thánh chỉ đó.”

Tiểu cô nương, đây không chỉ là bởi vì Hoàng đế yêu thích chữ của Đốc chủ các người đâu, đó là bởi vì lão ngu ngốc. Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì chữ Vũ Hóa Điền quả thật rất đẹp. Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại, quyết định coi đây là tấm gương bắt đầu cố gắng.

Trở về nghỉ ngơi một tháng, vết thương trên người Vũ Hóa Điền gần như đã khỏi hẳn, liền chuyển giao Vũ Hóa Điền cho ‘con trai’ Lục Lang chăm sóc. Cô chỉ cần mỗi ngày duyệt đơn thuốc Lục Lang đưa tới, xem có gì cần phải bổ sung hoặc cắt giảm, coi như báo cáo kết quả, thời gian còn lại cô ở trong phòng tập trung luyện chữ. Bé Củ Cải càng ngày càng bận rộn, thời gian ở bên cô càng ngày càng ít, nhưng cũng may Tố Tuệ Dung trở về. Cô ấy bị không nhẹ, nhưng dường như vừa có thể xuống giường liền lập tức tới chỗ cô. Cô cũng không nỡ sai bảo cô ấy, còn tự mình viết đơn thuốc, dùng thuốc của cô vết thương của cô ấy lành rất nhanh.

An nhàn qua ba tháng, Vũ Hóa Điền đã không chịu nổi nữa rồi, kiên quyết đòi bắt đầu trị liệu. Cô bảo hắn đưa tay ra cho cô bắt mạch, căn cứ vào chút đạo đức nghề nghiệp ít ỏi, cô khuyên nhủ: “Ngoại thương cũng đã khỏi bảy tám phần. Thế nhưng nội thương không điều trị tốt, sau này ắt sẽ chịu khổ…”

Vũ Hóa Điền ngắt lời cô, nói: “Không sao, ta tự có chừng mực.”

Được rồi, người ta đã không muốn chữa thì thôi, sớm chết sớm giải thoát. Thế cô vui vẻ ngừng thuốc, ngừng thuốc bảy ngày bắt đầu dần dần khôi phục phương pháp trị liệu trước kia. Để tiện mỗi ngày thay thuốc, ngâm thuốc, Vũ Hóa Điền quay lại nếp sống đi làm, tan tầm, nghỉ ngơi. Mỗi ngày đi sớm về sớm, sau khi tan tầm liền ngoan ngoãn về ngâm thuốc. Cứ thế qua nửa năm, chỗ đó lại thực sự mọc ra mầm thịt.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, tâm trạng Vũ Hóa Điền đều rất tốt. Hắn đương nhiên sẽ không thể hiện ra, càng sẽ không hào phóng thưởng cho cô, nhưng số lần uy hiếp cô lại giảm bớt rất nhiều. Thỉnh thoảng cô cố tình gây sự một hai lần, hắn cũng đều cắn răng nhịn, nhưng những lúc như thế ánh mắt lại lạnh như băng, chắc hẳn đang ghi nợ để sau này tính sổ với cô. Hắn vui, tất cả mọi người đều vui. Nếu như nhất định phải tìm ra một người không vui thì đó nhất định là Vạn quý phi.

Vạn quý phi khó chịu, ai là người trực tiếp bị hại? Đáp án nhất định là cô, cái này không cần nghĩ. Vũ Hóa Điền suốt một thời gian dài không ngủ lại hậu cung, Vạn quý phi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng… Cô lại một lần nữa được mời vào trong nội cung uống trà. Đương nhiên, vẫn là chọn lúc Vũ Hóa Điền không ở trong phủ. Cô tức đến mức ném vỡ một cái ấm trà, người đàn bà kia rốt cuộc đến lúc nào mới có thể không trút giận vào cô nữa hả?

Cô không tin bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt loại quan hệ xấu xa ấy, nhưng chắc hẳn Vũ Hóa Điền có chỗ nào đó không thỏa mãn cô ta, không nhất định là trên giường, có thể chuyện hậu cung. Vạn quý phi là một người phụ nữ đầy dã tâm, hai kẻ có dã tâm là cô ta và Vũ Hóa Điền hợp tác là vì nhu cầu, nhưng mối quan hệ này sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Mặc dù Vạn quý phi cho Vũ Hóa Điền quyền lực, để hắn làm việc cho cô ta, nhưng sâu trong lòng lại khinh thường hắn, điểm này có thể nhận ra từ cách Vạn quý phi luôn gọi Vũ Hóa Điền là ‘cẩu’ trong phim. Mà loại người duy ngã độc tôn như Vũ Hóa Điền lại hận tất cả người trong thiên hạ, nếu như không phải Vạn quý phi đối với hắn còn có giá trị lợi dụng, chắc hẳn đã sớm bị băm thành trăm mảnh rồi. Nói như lời Vũ Hóa Điền thì sao nhỉ? Kẻ bất kính với hắn đã bị hắn nghiền xương thành tro rồi.

Cho dù trong lòng cô ai oán đến mức nào đi nữa, cô vẫn chỉ còn cách sửa soạn ngoan ngoãn cụp đuôi tiến cung, thấy người ta còn phải hèn mọn vấn an. Vạn quý phi vẫn dùng cách cũ, chờ cô quỳ đến mức đầu gối run bần bật mới gọi cô đứng lên, rồi lại bắt đầu khoe khoang. Nào là Hoàng thượng che chở cô ta thế nào, ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nhịn. Vũ Hóa Điền nịnh nọt cô ta thế nào, tặng cô ta đủ loại vật báu mà quốc khố cũng không có. Cô thật sự rất muốn hỏi cô ta một câu: Chẳng lẽ cô không biết có câu là khoe nhiều chết nhanh sao? Không làm thì không chết, Vạn quý phi cô đừng tìm đường chết.

Vạn quý phi thấy luôn cúi đầu không nói gì, hết sức không vui nói: “Sao vậy, thần y không muốn trò chuyện cùng Bổn cung sao?”

Cô không biết cô ta lại định giở trò gì, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Thảo dân biết sai rồi, thảo dân cái gì cũng sai, quý phi đại nhân đại lượng, quý phi tha mạng.” Theo Vũ Hóa Điền lâu như thế không học được gì hay, chỉ có nhận sai nhanh, mặc kệ là mình đúng hay sai.

“Biết sai?” Vạn quý phi hừ lạnh một cái: “Ta thấy ngươi vốn không để quý phi ta vào mắt! Người đâu, dẫn đi.” Cô biết cô ta sớm muộn gì cũng sẽ nói câu này, đây mới là mục đích cô ta gọi cô tới. Không phải muốn dằn mặt Vũ Hóa Điền sao, cần gì quanh co nhiều như thế? Cô ta nói một câu cô sẽ rất cam tâm tình nguyện phối hợp, lần sau cứ đi thẳng vào vấn đề không phải tốt hơn sao? Cô ngẩng đầu lên nhìn Vạn quý phi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng cô ta lộ liễu như thế. Phụ nữ đẹp, nóng giận cũng vẫn đẹp. Chỉ là cô còn chưa kịp thưởng thức, đã bị mấy thái giám ấn xuống đất. Một kẻ che miệng, một kẻ đè vai, một kẻ trói tay, đây là muốn diệt khẩu mà.

--------------------------

Chương 32

Cô bị bịt mắt bằng một dải dây màu đen, vải rất dày, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài. Phía sau có người đẩy cô đi, cô rất sợ, nhưng cô không cầu xin hay khóc lóc. Cô tin Vũ Hóa Điền sẽ đến cứu cô, trị liệu vừa mới có khởi sắc, hắn nhất định không sẽ vứt bỏ con cờ là cô. Nếu như cô làm loạn, chắc chắn sẽ làm mất mặt Vũ Hóa Điền, không loại trừ khả năng hắn tức giận sẽ mặc kệ cô.

Cô ngoan ngoãn đi theo bọn họ rất lâu, có lẽ là bởi vì bị bịt mắt cho nên cảm giác thời gian trôi qua rất dàu. Cuối cùng cô bị bọn họ đưa tới một gian phòng, sau khi cởi bịt mắt cho cô thì đi hết. Đây là một căn mật thất, dẫn cô đến nơi này chứng tỏ Vạn quý phi vẫn chưa muốn trở mặt với Vũ Hóa Điền, hẳn là muốn ra điều kiện gì đó.

Trong phòng ngoại trừ tường và cánh cửa thì không còn gì cả, cô tìm một góc ngồi bệt xuống đất, bắt đầu quá trình chờ đợi dài dằng dặc. Ở trong này mỗi phút mỗi giây đối với cô đều vô cùng gian nan, cô bắt đầu nhẩm Bản Thảo Cương Mục, nhẩm không nổi nữa thì bắt buộc mình nhớ lại phương thuốc Vũ Hóa Điền dùng mỗi ngày, tác dụng của mỗi vị thuốc. Sau này, cô đói đến mức không chịu nổi cũng không có ai quan tâm, khát cũng mặc kệ. Cô muốn đi tiểu, cũng không ai để ý hết. Thế là cô đành phải giải quyết ngay tại chỗ, cô thề đây là chuyện khó chịu nhất trong cuộc đời mình.

Cô đói… Đói quá… Mê man ngủ thiếp lúc nào không hay…. Lại đói tỉnh… Rồi lại ngủ mất. Trong quá trình ấy cô còn rất khát nước, cuối cùng cô hiểu ra một chuyện, bọn họ nhốt cô ở đây là muốn bỏ đói cô đến chết. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành một thi thể hư thối sinh dòi bọ trong này. Đương nhiên, điều kiện quyết định là Vũ Hóa Điền không cần ngọc hành của hắn nữa, huống chi giữa hai người tốt xấu gì còn có hai điểm tình nghĩa cơ mà.

Đây dù sao cũng là một quyển tiểu thuyết làm cho người ta vui sướng thoải mái, cho nên rất may mắn là trước khi cô tự uống nước tiểu ăn quần áo mình thì Vũ Hóa Điền tới. Cánh cửa bị đá văng ra, Vũ Hóa Điền như thiên thần hạ phàm đứng ở cửa. Cô đứng lên lại cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, đây là do đói, nếu như không phải đang dựa lưng vào tường chắc cô đã ngã xuống rồi.

Cô lảo đảo đi đến trước mặt Vũ Hóa Điền, giang tay muốn ôm hắn, lại bị hắn tránh mất. Chân cô lảo đảo một cái suýt ngã, may mà Tố Tuệ Dung đỡ được. Cô đẩy cô ấy ra, kiên quyết đi về phía Vũ Hóa Điền muốn ôm hắn, lại bị hắn tránh lần nữa. Sau năm lần bảy lượt cô liền mím môi, khóc nói: “Để ta ôm một cái thì chết hả? Ta bị bắt không phải tại ngài sao? Ta suýt chút nữa đã chết ở đây đấy, ngài biết không?” Bởi vì khát nước, giọng cô trở nên khàn khàn.

Vũ Hóa Điền túm lấy cánh tay cô, lạnh lẽo nói: “Có người dùng hình với cô?” Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh cảm thấy áp lực lập tức quỳ xuống.

Nhờ hắn túm cô, cô thành công chui vào lòng Vũ Hóa Điền. Ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, thần kinh căng thẳng của cô lúc này mới thả lỏng. Cô cọ cọ vào ngực hắn lau nước mắt, tin rằng sau này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc bộ đồ này nữa. Cô ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta là nói ta suýt chết khát, chết đói ở đây, bây giờ ta vừa khát vừa đói…”

Khuôn mặt đẹp đẽ của Vũ Hóa Điền lập tức đen như đáy nồi, hắn đẩy cô ra, xoay người đi mất. Một tiểu thái giám nhanh nhẹn mang một bình nước ấm cho cô, cô uống một hơi cạn sạch. Tố Tuệ Dung ở bên không ngừng nói: “Phu nhân uống chậm thôi, cẩn thận bị sặc.” Sau khi uống hết nước Tố Tuệ Dung đỡ cô đi theo phía sau, một đám người hùng dũng rời đi.

Suốt dọc đường nghe Tố Tuệ Dung kể lại cô mới biết mình bị nhốt hai ngày, bọn họ đã sớm biết cô bị giam ở đây. Giữa Vạn quý phi và Vũ Hóa Điền không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta không chịu thừa nhận chuyện cô ta nhốt cô. Cuối cùng Vũ Hóa Điền bị dồn tới đường cùng liền cưỡng chế lục soát cung, thế mới cứu được cô ra. Lần này hai người bọn họ xem như thực sự trở mặt… Ý Tố Tuệ Dung là: Đốc chủ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Suốt hai ngày tất cả người xung quanh Vũ Hóa Điền đều nơm nớp làm việc cẩn thận, vừa rồi cô nhào tới hắn không đập chết cô thật sự là quá may mắn.

Sau khi trở về cô ra sức ăn ăn uống uống tẩm bổ bản thân, hơn nữa còn cố gắng thu nhỏ sự hiện hữu của mình. Mấy ngày nay mỗi tối hầu hạ Vũ Hóa Điền ngâm thuốc đúng là dày vò, nhưng ngoại trừ cô lại không ai có thể đảm nhiệm công việc này. Giống bây giờ, Vũ Hóa Điền ngồi trong thùng tắm, cô ngồi ở ghế dựa bên cạnh cúi đầu nghịch ngón tay, nghịch tóc, nghịch góc áo, chỉ không nhìn Vũ Hóa Điền.

“Thần y…” Vũ Hóa Điền nhàn nhã gọi một tiếng.

Cô sợ tới mức giật mình nhảy dựng lên, cực kỳ hoảng sợ nhìn hắn.

“Nước lạnh rồi.”

Nghe hắn nói như thế cô mới lặng lẽ thở phào, đi qua múc nước. Tay của cô run lẩy bẩy, một bầu nước vung vãi mất một nửa.

“Tay thần y sao lại run thế?” Giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục của Vũ Hóa Điền vang lên.

“Không có gì, chỉ là… Có chút rút gân.” Cô lau mồ hôi lạnh đáp.

“Vậy à?” Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng nói hai chữ, âm cuối hơi cao lên, mang theo chút quyến rũ. Cô không nhịn được nhìn vào mắt hắn, phát hiện hắn đang nhìn mình liền cuống quít quay đi. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền nói: “Thần y đã nghe nói rồi đúng không.” Hắn dùng câu khẳng định.

Nghe hắn hỏi như thế, trong lòng cô chợt lạnh, quả nhiên là sợ cái gì cái đó đến! Bộ não không được linh hoạt lắm của cô hoạt động hết công suất, lắc đầu nói: “Nghe nói cái gì cơ?”

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cảm giác mình lại biến thành con mồi. Vũ Hóa Điền nói: “Chuyện Vạn quý phi.”

“Vạn quý phi nhiều chuyện như vậy, ta quan tâm làm gì? Ta chỉ cần quan tâm chuyện của ngài là được rồi. Ha ha, ha ha…” Cô nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thiếu nước ôm chân hắn hô “Ta là lương dân tha cho ta đi” thôi.

Hắn chậm rãi đứng lên khỏi bồn tắm, cầm quần áo đặt bên cạnh mặc vào. Cô vội vã đi tới buộc dây lưng cho hắn. Giọng nói của hắn tiếp tục vang lên trên đỉnh đầu: “Trong lòng cô hiện giờ nhất định đang lén đắc ý đúng không? Ta trở mặt với Vạn quý phi, bởi vì cô.”

Hai chân cô mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, bí mật nhỏ chôn sâu dưới đáy lòng bị hắn nhìn thấu. Giây phút này cô xấu hổ không chịu nổi, ngoài miệng lại nói: “Không dám đắc ý. Ta xưa nay trung thành với đại nhân, đại nhân vui ta vui, đại nhân sầu ta sầu. Chuyện này chỉ cần đại nhân không biết thấy đắc ý, tiểu nhân nhất định không dám đắc ý.”

Vũ Hóa Điền ngồi xuống trước mặt cô, giơ tay lên sờ lên mặt cô, ngón tay hắn trượt theo khuôn mặt cô xuống cổ, cuối cùng dừng lại. Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cổ cô không biết nghĩ cái gì. Cô sợ tới mức run rẩy, vội nói: “Việc này thật sự không thể trách ta, là Vạn quý phi bới lông tìm vết, ta không làm gì cả, ta đứng ở giữa là vô tội. Dù sao cũng đến nước này rồi, nếu như ngài giết ta chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nếu như ngài không giết ta, ít nhất có thể có được thứ ngài muốn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.