Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 17+18




Spoiler Chương 17

Hôm sau, tất cả đều giống như thường ngày. Trời vừa sáng cô liền thức dậy, loay hoay với đống thảo dược trong sân. Bé củ cải ngồi ở trên ghế đá trong sân, trên tay cầm Bản Thảo Cương Mục, đọc: “Cửu hương trùng, vị mặn, mát, không độc. Chữa… Cái gì, cái gì, cái gì, khí… Sư phụ, mấy chữ này đọc thế nào?”

Cô cũng không ngừng tay, không quay đầu lại nói: “Con không thấy sư phụ đang bận sao? Chữ nào không biết thì nhớ lấy, chờ ta có thời gian sẽ nói cho con biết.”

“Vậy bây giờ đọc sao?” Bé củ cải nghiêm túc nói.

“Bỏ qua hoặc con cảm thấy nó nên đọc sao thì đọc vậy đi.” Cô trả lời qua loa.

“Cô dạy đồ đệ thế à?” Trong sân vốn vắng lặng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cô hận thấu xương kia.

Cô không vui nhíu mày, mặc dù hiện giờ cô rất muốn ném đống thảo dược trên tay vào mặt Vũ Hóa Điền nhưng không dám thể hiện ra. Nghĩ mà xem, những người cổ đại này ai mà không phải nhịn? Nô tài nhịn chủ tử, chủ tử nhịn quan lớn, quan lớn nhịn Hoàng đế. Bởi vậy cô cũng muốn học tập người nơi này, cố gắng tu tâm dưỡng tính. Lúc cô xoay người lại thì trên mặt đã không còn chút khó chịu nào nữa, dù sao cô cũng không muốn gây thêm chuyện, đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là bản thân cô mà thôi. Cô quy củ khẽ nhún người, nói: “Bái kiến Vũ đại nhân.”

Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn bé củ cải. Nào ngờ Tiểu La xưa nay khôn ngoan lúc này lại vênh mặt, nhìn trừng trừng Vũ Hóa Điền.

Cô vội vã nhìn về phía Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền lại không trực tiếp quát bé củ cải, mà dùng ánh mắt như dao đâm cho cô mấy nhát. Cô lập tức lại cảm thấy đầu mình nhoi nhói, quát: “Tiểu La, thấy đại nhân còn không hành lễ?”

Tiểu La siết chặt nắm tay nhỏ, do dự một lát mới cực kỳ không tình nguyện, qua loa nói: “Tiểu La bái kiến đại nhân.”

Vũ Hóa Điền “Ừ” một tiếng, cũng không làm khó thằng bé. Đến lúc này, cô mới thoáng thở phào một hơi. Mặc dù không làm khó bé củ cải, nhưng mà đối với cô sẽ không đơn giản như thế rồi. Vũ Hóa Điền lại một lần nữa nhìn về phía cô, trên mặt có chút không vui, hắn lạnh lùng nói: “Cô dạy đồ đệ như thế hả? Không có chút quy củ nào cả.” Thấy hắn không vui, hai chân cô vô thức mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Cô cúi đầu ngoan ngoãn quỳ, nhưng trong lòng cực kỳ khó hiểu. Cô cảm thấy Vũ Hóa Điền đối xử với bé củ cải dường như không cay nghiệt như đối với cô. Nhớ lại vài lần gặp mặt ít ỏi giữa hai người họ, hắn dường như chưa bao giờ trực tiếp nổi giận với thằng bé mà toàn trút lên đầu cô. Giống như bé củ cải vô lễ với hắn đều là tại cô xúi giục không bằng. Trong lòng cô bỗng có một nghi vấn: Chẳng lẽ từ trên phương diện tâm lý mà nói Vũ Hóa Điền không ghét trẻ con? Cô cảm thấy cũng có thể, bởi vì không có gốc rễ, cho nên đặc biệt khát vọng có thể có một người nối dõi tông đường. Nhưng đây đều là suy đoán thôi, bởi vì cô cũng chưa từng thấy hắn và những đứa trẻ khác, bởi vậy không thể kết luận.

Vũ Hóa Điền cũng không bảo cô đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tiểu La, liếc nhìn quyển sách, nói: “Đang đọc Bản Thảo Cương Mục? Học được cái gì rồi?”

“Đọc được cửu hương trùng, chữa cái gì không biết.” Bé củ cải chu môi, có chút tức giận nhìn cô, dường như có chút không vui khi mất mặt trước mặt Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền rũ hàng mi, nhìn lướt qua trang sách vài lần, rồi mới khẽ đọc: “Chữa trệ khí giữa bụng, tỳ thận suy nhược, nguyên dương không đủ…” Vũ Hóa Điền càng đọc giọng điệu càng trở nên âm u, đọc đến chỗ ‘nguyên dương không đủ’ thì ngừng hẳn.

Cô ngẩng đầu lên lén nhìn sắc mặt hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ, không biết có phải hắn cho rằng cô cố ý bảo bé củ cải đọc đoạn này để ám chỉ hắn thận hư, dương khí không đủ hay không. Cô run rẩy nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ngài nghĩ nhiều rồi…” Còn chưa dứt lời, quyển Bản Thảo Cương Mục trong tay Vũ Hóa Điền đã ném lên người cô. Cô sợ tới mức run bắn lên, cũng không dám nhiều lời nữa, cô mím môi, cực kỳ không nỡ bỏ cái lưỡi trong miệng.

Vũ Hóa Điền đi thong thả vài bước trước mặt hai người, cuối cùng đứng lại trước mặt bé củ cải hỏi: “Đã vỡ lòng chưa?”

“Đó là cái gì?” Tiểu La không hiểu nhìn Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền lại nhìn cô, thấy cô dường như cũng chẳng biết hơn bé củ cải là bao liền tức giận nói: “Cô dạy đồ đệ như thế à?”

Cô cúi đầu không nói, nhưng trong lòng bất bình: Ta dạy đồ đệ thế nào mắc mớ gì tới ngươi?

Sau một lúc lâu, Vũ Hóa Điền nhếch môi, hắn dùng khóe mắt liếc cô, rồi mới nói với Tiểu La: “Ta nhớ lần đầu gặp, ngươi nói với ta tương lai muốn làm quan. Đã như vậy thì từ ngày mai phu tử đến dạy ngươi học được không? Tương lai tham gia khoa cử, trong triều có ta, đương nhiên không cần lo lắng con đường công danh. Huống hồ… Sau này không biết chữ nào cứ hỏi tiên sinh là được, không cần đến làm phiền ngươi sư phụ nữa. Sư phụ ngươi dường như cũng không có thời gian giải đáp thắc mắc cho ngươi đâu.”

“Không được.”

“Được.”

Cô và bé củ cải gần như đồng thanh đáp, cô có chút giật mình nhìn bé củ cải, rất tức giận vì thằng bé lại coi những lời cô nói trước kia thành gió thoảng qua tai. Bé củ cải có chút chột dạ nhìn cô, rồi cúi đầu không nói. Cô ngẩng đầu lên, vội nói: “Không được!”

“Hử?” Vũ Hóa Điền nghịch nhẫn vàng trên tay, hắn nhíu mày hỏi: “Thần y đang đứng ở trên lập trường gì nói không được? Hay là… Cô mong đứa bé này luôn ở bên cạnh cô để cô sai bảo, sợ nó tương lai học thành tài liền thoát khỏi sự khống chế của cô?”

“Ngài!” Cô nghe hắn châm ngòi như vậy, trong lòng căm tức, nhưng lại không dám cãi.

Đúng lúc ấy bé củ cải lại nói: “Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của Tiểu La, chờ Tiểu La tương lai có tiền đồ, cũng vẫn sẽ hầu hạ sư phụ giống như bây giờ. Sư phụ, chờ Tiểu La có bản lĩnh, người khác sẽ không thể ức hiếp người, không thể bóp cổ người, cũng không thể dùng sách ném người nữa. Tiểu La còn muốn học võ công, tương lai ai bắt nạt người, Tiểu La đánh hắn.”

Vũ Hóa Điền nghe xong, sắc mặt vốn đang tốt lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô nhìn mà sướng thầm trong lòng, cố ý ôm bé củ cải vào lòng, vỗ lưng thằng bé, nói: “Tiểu La đúng là đồ đệ ngoan của sư phụ.”

Vũ Hóa Điền nhìn hai người ‘thầy trò tình thâm’ trước mặt hắn, cảm thấy nhàm chán. Hắn vung tay, nói: “Chuyện này quyết định thế đi, sáng sớm mai tiên sinh sẽ tới, nhớ rõ sáng sớm.”

Cô thấy Vũ Hóa Điền xoay người định bỏ đi, vội vàng gọi: “Đại nhân dừng bước!”

Vũ Hóa Điền quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”

“Không phải ngài vừa nói muốn bồi dưỡng Tiểu La trở thành trợ thủ đắc lực sao? Sư phụ võ thuật của thằng bé ngài cũng mời đến chứ?” Cô mặt dày đòi hỏi cho bé củ cải đồng thời cũng là gián tiếp lấy đến thêm phúc lợi cho mình.

“Dạy nó để đối phó ta?” Vũ Hóa Điền nhướng mày.

Cô giả vờ ngu, trả lời: “Ngài nói cái gì vậy, tương lai ngài đâu thể ngày nào cũng bóp cổ ta, đúng không?” Cô nói xong còn đẩy bé củ cải một cái, nói: “Còn không mau xin đại nhân mời một cao nhân dạy võ công cho con.”

Bé củ cải lập tức quỳ xuống trước mặt Vũ Hóa Điền, mở đôi mắt tròn xoe đẫm nước, cầu xin: “Đại nhân, Tiểu La muốn học võ công.”

Vũ Hóa Điền nhíu mày, hắn có vẻ có chút bực bội nói với Tam đương đầu trọc đầu Kế Học Dũng đi theo bên cạnh: “Chuyện này giao cho ngươi.”

***

p/s: Khổ thân chị, nằm cũng trúng đạn =))

-------------------------

Chương 18

Kế Học Dũng nghe xong mừng quá hóa sợ, nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức dạy bảo tiểu thiếu chủ, tuyệt đối không để Đốc chủ thất vọng.” Vũ Hóa Điền nhìn hắn một cái, không nói gì mà đi thẳng khỏi tiểu viện của cô. Đến cuối cùng cô cũng vẫn không biết hôm nay hắn đột nhiên đến tiểu viện của cô thị sát là vì cái gì.

Từ đó về sau, bé củ cải tạm biệt quãng thời gian mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời soi vào tận mông, bắt đầu kiếp sống học tập đi sớm về trễ. Cô từng lén đi quan sát, phát hiện cho dù là đọc sách hay luyện võ công thằng bé đều vô cùng nghiêm túc, cô cũng yên lòng, tập trung “Chăm sóc” bệnh nhân Vũ Hóa Điền.

Thời gian nếu cứ trôi qua bình an như thế thì cũng tốt, nhưng trên đời luôn có một số người không muốn cô sống yên ổn. Một buổi chiều nọ, Vũ Hóa Điền đang trực trong cung, cô không dễ gì có được một buổi rảnh rỗi nằm chết lười trong phòng, bỗng thấy Tố Tuệ Dung vội vã đi vào nói với cô: “Phu nhân, người trong cung Vạn quý phi đến, nói là mời người tiến cung gặp mặt. Kiệu đã chờ ở bên ngoài rồi, chúng ta phải nhanh lên.”

Cô nghe vậy suýt nữa lăn từ trên giường xuống, vội hét lên: “Ta với cô ta thân thiết lắm à? Sao cô ta cứ rảnh rỗi không có chuyện gì làm là lại mang ta ra khai đao vậy!”

Tố Tuệ Dung đỡ cô dậy, bắt đầu thay quần áo búi tóc cho cô, vừa làm vừa nói: “Phu nhân đừng lo lắng, Đốc chủ đang trực trong cung, nô tỳ đã phái người đi nói cho Đốc chủ rồi.”

“Nói cho hắn biết thì có tác dụng gì?” Cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình trong gương đồng, lẩm bẩm. Bước ra cửa, cô ngẩng đầu nhìn trời, nói với Tố Tuệ Dung: “Cũng may không phải giữa trưa, dù phạt quỳ cũng không đau khổ như lần trước.”

“Phu nhân…” Tố Tuệ Dung tỏ vẻ không đành lòng.

Cô thở dài, bước lên an cỗ kiệu chờ sẵn. Sau khi qua đủ loại thủ tục, đi vào cửa cung thì trời đã tối. Lần này Vạn quý phi không lập tức cho cô vào mà lại phái tiểu nha đầu tới báo cho cô chờ bên ngoài, Vạn quý phi đang dùng bữa tối. Cô sờ lên cái bụng đang kêu òng ọc, ai thán buổi trưa đáng lẽ nên ăn nhiều một chút, chờ cô ta hành hạ xong thì bữa tối hôm nay coi như vứt rồi.

Đợi một lúc, mới có người mời cô vào, hơn nữa còn được đưa thẳng vào phòng trong. Phòng ngủ và phòng ngoài cách nhau một bức rèm che, tiểu nha đầu đi đến trước rèm thì không đi nữa, mà giơ tay làm động tác “Mời”, ý bảo một mình cô đi vào.

Cô nghiến nghiến răng, miễn cưỡng vén rèm lên đi vào. Trong phòng có tấm bình phong che trước giường Vạn quý phi, cô không dám nhìn lung tung, vào phòng liền lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Dân nữ bái kiến quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Lại đây đi.” Phía sau bình phong vang lên giọng nói lười biếng của Vạn quý phi. Cô không biết Vạn quý phi lần này định dùng cách gì để giày vò mình nên không dám chọc giận cô ta, ngoan ngoãn đi tới phía sau bình phong. Giường Vạn quý phi buông màn che, che kín người đang nằm trên giường. Cô đi tới, quỳ trước giường, không dám ngẩng đầu. Chỉ nghe Vạn quý phi nói: “Hôm nay, Vũ công công càng ngày càng không thích ở trong cung… Ừm… Trực đêm rồi, từ sau khi ngươi xuất hiện…”

Quả nhiên lại là vì tên thái giám Vũ Hóa Điền kia! Cô cắn răng, trong lòng mắng một tiếng ‘con mẹ nó’. Ngoài miệng lại nói: “Dân nữ không dám.”

“Không dám?” Giọng Vạn quý phi có chút run rẩy, nói: “Ngươi, ra chỗ tủ bên kia… Ừm… Ngăn kéo thứ hai bên trái, ừ… Trong đó có cái hộp, lấy thứ trong hộp gì đưa cho ta…”

“Dạ.” Trong lòng cô nghi ngờ, chẳng lẽ lại là trò làm vỡ gì đó? Dựa theo lời Vạn quý phi, cô tìm được cái hộp. Sau khi mở ra cô liền há hốc mồm. Chỉ thấy trong đó là một cây ‘ngọc thế’ tỉ lệ tốt nhất. Nhìn cách chạm trổ chắc cũng phải do thợ khéo làm, điêu khắc vô cùng cẩn thận, ngay cả đường vân phía trên cũng vô cùng rõ ràng.

“Thất thần làm gì? Còn không mau… Ừm… Mang tới đây.” Vạn quý phi thúc giục.

“Dạ.” Cô miễn cưỡng đi tới, vén màn che dày lên, quả nhiên bên trong ngoại trừ Vạn quý phi còn có tên thái giám Vũ Hóa Điền chết tiệt kia. Vạn quý phi nằm trên giường, sắc mặt ửng đỏ, quần áo không chỉnh tề. Mà Vũ Hóa Điền thì mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường, mặt không cảm xúc.

Hai tay cô bưng cái hộp đưa lên, cô cũng không muốn đụng vào cái thứ buồn nôn kia, không biết bị dùng bao nhiêu lần rồi. Vạn quý phi không nhận lấy, mà chỉ Vũ Hóa Điền, ra hiệu cho cô đưa cho hắn. Cô chuyển cái hộp về phía Vũ Hóa Điền, chỉ thấy hắn rút tay từ dưới váy Vạn quý phi ra. Nhờ ánh sáng, cô có thể thấy rõ ràng trên tay hắn dính chất lỏng trong suốt, cô cảm thấy trong dạ dày nhộn nhạo, phải cố nhịn mới không nôn ra.

Vũ Hóa Điền mãi mà không có động tĩnh gì, cô có thể cảm nhận được ánh mắt giết người đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô. Vũ Hóa Điền đưa tay lấy ngọc thế ra, rồi mới ra lệnh: “Được rồi, nơi này không còn chuyện của cô nữa, đi ra đi.”

“Hả?” Đúng lúc này Vạn quý phi lại bất mãn nói: “Ra làm gì? Để cô ta ở ngoài rèm hầu hạ đi.” Nói đến đây, cô ta ngồi thẳng người dậy, ôm lấy vai Vũ Hóa Điền nói: “Ngươi sợ cái gì? Cũng không phải lần một lần hai rồi. Hay là… Các người ở nhà không chơi đùa như thế? Tiện nha đầu đúng là vô phúc, khó lắm mới gặp được một người biết cách vui vẻ khuê phòng như ngươi…” Ngón tay trắng nõn của Vạn quý phi trượt xuống theo cổ Vũ Hóa Điền.

“Chẳng qua chỉ là một nha đầu sai vặt thôi, Huyện lệnh cố ý muốn đưa đến, ta việc gì phải làm hắn mất mặt.” Từ giọng Vũ Hóa Điền cô có thể biết lúc này hắn đang cố gắng đè nén cơn giận.

Cô không biết hắn giận cái gì nhưng có thể đoán được một chút. Mặc dù là thái giám, nhưng vẫn sĩ diện. Bị cô nhìn thấy hắn hầu hạ Vạn quý phi nên cảm thấy mất thể diện, dù sao ở trước mặt cô hắn luôn tỏ vẻ kiêu ngạo. Nhưng ngay cả vết thương phía dưới của hắn cô cũng đã xem vô số lần rồi, phía dưới hắn như thế nào cô nhắm mắt cũng vẽ ra được, ở trước mặt cô hắn còn cái gì gọi là sĩ diện à?

“Nếu là một nha đầu sai vặt, vậy thì càng nên để cô ta ở bên ngoài hầu hạ. Sao vậy, không nỡ à?” Nói đến đây, Vạn quý phi có chút khó nhịn uốn éo người.

“Chỉ là lo cô ta không hiểu chuyện, khiến nương nương mất hứng thôi.” Vũ Hóa Điền lườm cô một cái, mắng: “Thức thời một chút.” Dứt lời liền buông rèm xuống.

Sau rèm dần dần vang lên tiếng rên yêu kiều của Vạn quý phi, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Cô bỗng liên tưởng đến đêm cô và Vũ Hóa Điền “Thành thân”, bụng dưới liền quặn đau. Cô ấn lên bụng, vô cùng buồn nôn nhìn tấm rèm một cái, “Hừ” một tiếng rất khẽ.

Vũ Hóa Điền võ công cái thế, tiếng hừ lạnh nhỏ xíu này của cô đương nhiên không thể thoát khỏi tai hắn. Vũ Hóa Điền cách tấm rèm nhìn về phía cô. Hắn đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này, nhưng hắn không cần nhìn cũng có thể đoán vẻ khinh miệt của cô. Vũ Hóa Điền quay đi, đồng thời rũ hàng mi, che dấu suy nghĩ, chuyên tâm hầu hạ Vạn quý phi đang đắm chìm trong dục vọng.

***

p.s: Đã cảnh báo =)))))))))) Công công bị cưỡng bức =))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.